*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
#Tử_Cấm_Thành_nghìn_lẻ_một_đêm
#An_dịch_và_viết
ĐÊM THỨ MƯỜI BA: CÓ LẼ TÔI ĐÃ TỪNG Ở ĐÂY
Hồi bé, tôi từng cùng người thân đến Bắc Kinh chơi. Tôi không nhớ được thời gian cụ thể, chỉ nhớ lúc ấy tôi đang vui chơi rất hào hứng thì bỗng đi lạc vào một lối đi rất dài rất dài, hai bên là hai bức tường màu đỏ rất cao và cũng rất dài. Ở đó, ngoại trừ tôi thì chẳng có ai cả, có cảm giác như toàn bộ Cố Cung rộng lớn này chỉ có mỗi mình tôi. Song chẳng hiểu sao tôi lại không cảm thấy sợ hãi.
Đi một hồi, tôi chợt thấy một cánh cửa lớn ngay giữa một bức tường, bên trên có viết ba chữ gì đó bằng tiếng Mãn, tôi đọc không hiểu. Tôi nhòm vào trong qua khe cửa, đó là một tứ hợp viện nhỏ (là một kiểu nhà truyền thống của Bắc Kinh, xây bốn mặt đông tây nam bắc trông như một chiếc hộp lớn vậy) khá hoang vu, có nơi cỏ dại mọc cao đến tận thắt lưng.
Tôi đẩy mở cánh cửa, tuy cửa đã được khóa bằng xích sắt nhưng vẫn có thể đẩy hé ra được một cái khe đủ để chui vào. Khi đó tôi chẳng hề nghĩ ngợi gì, cứ chui người vào thôi. Bình thường tôi khá nhát gan, không bao giờ đến những nơi không người, nhưng hôm ấy tôi lại thay đổi, bỗng chốc trở nên can đảm, đến giờ tôi cũng chẳng hiểu tại sao.
Sau khi bước vào, tôi mới phát hiện ra bên trong viện tử đó còn tồn tại một cái giếng nhưng miệng giếng đã bị che khuất bởi rất nhiều cỏ dại. Lòng tôi bỗng sinh ra cảm giác như đã từng quen, như đã từng ở đây rồi. Tôi bước lên bậc tam cấp, đẩy cửa chính căn phòng ra như một thói quen, tùy ý như đang ở nhà của chính mình, nhưng căn phòng ấy đã bị khóa lại bằng xích. Tôi ghé mắt nhìn vào bên trong qua khe cửa. Bên trong rất tối, song tôi lại có thể trông thấy rất rõ đại thể. Căn phòng rất bừa bộn, đồ đạc phủ đầy bụi song lạ là dường như tôi có thể nhìn thấy rất rõ dáng vẻ trước kia của chúng.
Tôi đi về hướng phòng phía Đông, càng đi càng có cảm giác muốn bật khóc, chẳng hiểu sao trong lòng lại tha thiết muốn gặp một người phụ nữ, nhưng tôi lại không nhớ nổi dáng hình của người phụ nữ ấy. Có lẽ khi tôi nói điều này mọi người sẽ cảm thấy rất quái lại, thậm chí còn mắng tôi điên, nhưng lúc đó, tôi đã suy nghĩ như thế này:
Tôi muốn gặp người đó...
Dường như người đó rất quan trọng với tôi...
Dường như người đó đang đợi tôi đến tìm...
Nhưng... đáng tiếc... tôi không nhớ người ấy là ai, người ấy trông như thế nào...
Tôi bước tới trước cửa căn phòng phía Đông rồi đứng im như phỗng, cũng không dám bước tới đẩy cửa ra, càng không dám lùi về phía sau, tôi chỉ đứng đó và khóc, khóc rất đau đớn, khóc rất thương tâm... Kiểu khóc này rất khác với kiểu khóc lúc bị bố đánh vì điểm kém, đó là kiểu khóc của sự sợ hãi... Mà khi ấy, lòng tôi cũng dấy lên một cảm giác rất quái lạ. Sau này tôi cũng từng yêu, lúc tôi cãi nhau với bạn gái và ôm đầu khóc nức nở, tôi lại gặp lại cảm giác này, đây là cảm giác rất khó diễn tả, giống như nghe thấy tiếng trái tim mình đang khóc.
Chẳng biết tôi khóc bao lâu, loáng thoáng còn nghe thấy được có tiếng ai đấy khóc hòa cùng với tiếng khóc của tôi. Tôi muốn đáp lời nhưng sau khi cẩn trọng lắng nghe thì lại phát hiện tiếng khóc ấy không giống với tiếng khóc của tôi, đó là tiếng của một người phụ nữ, rất giống với tiếng nghẹn ngào mỗi khi lớp phó văn nghệ Tiểu Lệ của lớp tôi khóc lóc. Lúc bấy giờ tôi mới thấy sợ.
Tôi xoay người chạy ra ngoài, lúc ra đến cửa, tôi cạy cửa tới mức tay rỉ máu. Tôi liều mạng chạy dọc lối đi dài, nhưng vẫn nghe rất rõ tiếng thở dài ai oán từ phía sau.
Tôi không nhớ mình đã chạy thoát bằng cách nào, chỉ nhớ càng lúc càng có nhiều người hơn, và cuối cùng trông thấy được bố mẹ đang lo lắng kiếm tìm tôi. Tôi vừa chạy đến chỗ họ thì liền có cảm giác như đã chạy về được thế giới của mình. Tôi kể lại chuyện này cho bố mẹ nghe, ánh mắt của họ rất lạ, chỉ dặn dò tôi không được nói lung tung cho ai nghe.
Trưởng thành rồi, tôi từng đến Bắc Kinh thêm mấy lần nữa, lần nào cũng đến Cố Cung tìm kiếm viện tử nọ, cũng nhiều lần đi tìm những nhân viên công tác lão thành trong Cố Cung thăm hỏi, tra cứu rất nhiều bản đồ, rảo bước khắp ngõ ngách của Cố Cung, thế nhưng vẫn không tìm thấy, giống như vốn không tồn tại nơi đó vậy.
Bây giờ thì tôi đã kết hôn rồi, cũng đã có con, lúc này bố mẹ tôi mới nói cho tôi hay. Lúc tôi đầy tháng, gia đình từng thỉnh một đại sư rất nổi tiếng đến xem tướng số cho tôi, nhưng khi bà ta vừa thấy tôi thì mặt mũi liền tái nhợt, hai chân mềm nhũn quỳ lạy tôi, sau đó bỏ đi mà chẳng nói chẳng rằng. Hôm sau, mắt của bà ấy bị mù.
- --------------------------