Trương Vệ Đông nhìn cửa phòng đóng chặt lại mà dở khóc dở cười lắc đầu, sau đó hơi nhấc tay lên vẫy một cái, chiếc danh thiếp ở trên bàn lập tức bay vào trong tay.
"Chủ tịch công ty trách nhiệm hữu hạn giải trí Chí Tông thành phố Ngô Châu - Chính ủy viên khu Đông thành." - Trương Vệ Đông liếc mắt nhìn danh thiếp mà không khỏi lắc đầu. Những năm nay hắc đạo lăn lộn trên đường đều biết che dấu thân phận, không chỉ có chức danh công ty, mà còn là chính ủy hội nghị hiệp thương.
Trong lòng vừa nghĩ, Trương Vệ Đông vừa vò chiếc danh thiếp rồi ném vào thùng rác, trí nhớ của hắn từ trước tới nay vô cùng tốt. Sau khi đọc qua một lần số điện thoại là hắn có thể ghi nhớ thật sâu trong lòng, không bao giờ quên.
Ném tấm danh thiếp vào thùng rác, Trương Vệ Đông bỏ đồ trong túi hành lý ra cất vào tủ quần áo, đem sách vở bầy lên giá sách. Nhìn rương hành lý rỗng tuếch rồi lại nhìn tủ quần áo cùng với giá sách được bày đặt chỉnh tề mà không khỏi cảm khái. Bản thân không có quen biết ai, vậy mà cả căn nhà lại có người thu dọn giúp, ngay cả đồ đạc cũng có người chuẩn bị cho, khiến cho chẳng ai có thể tránh khỏi phải cảm khái.
Sau khi thu dọn thỏa đáng, Trương Vệ Đông cầm quần áo, khăn mặt tiến vào phòng tắm. Bên trong phòng tắm lúc này cũng đã được thu dọn sạch sẽ, ngay cả bồn cầu cũng sáng bóng, điểm này khiến cho Trương Vệ Đông vô cùng hài lòng. Nếu như tự mình hắn động thủ thu dọn những thứ này sẽ tránh không được khiến cho bản thân cảm thấy khó chịu.
Sau khi tắm xong, Trương Vệ Đông thấy thời gian còn sớm thì lập tức dở tài liệu do giáo sư Tần Hồng cấp cho đọc qua một lần. Nhìn đồng hồ mới đại khái khoảng mười một giờ, đã vào giờ tý trong ngày, lúc này Trương Vệ Đông lúc này cũng đã xem xong toàn bộ tài liệu, hắn ngồi xếp bằng lên giường, bắt đầu công việc tu luyện mỗi ngày.
Giờ tý chính là lúc âm khí cực thịnh, cũng là lúc dương khí sản sinh, chính là lúc tốt nhất mỗi ngày để đả tọa.
Đại Hỗn Độn Ngũ Hành tâm pháp tùy tâm vận chuyển tùy tâm, bên trong đan điền, đoàn một làn ánh sáng năm màu phân biệt là: Trắng, xanh, đen, đỏ, vàng đang chậm rãi vận chuyển. Chân khí màu trắng lạnh như băng, mang theo khí tức tiêu điều cùng với cỗ một thứ hơi thở khí tức sát phạt tử vong. Màu xanh lại hoàn toàn tương phản, mang lại cho người ta cảm giác sinh cơ bừng bừng, như được tắm gió xuân. Chân khí màu đen thì mang tới cho người ta cảm giác âm nhu, mềm mại, màu đỏ lại mang tới cho người ta cảm giác cuồng dã, khó có thể khống chế, chí dương chí cương. Còn chân khí màu vàng lại khiến cho người ta có cảm giác trầm trọng, hữu lực. Năm đoàn loại chân khí này chính là do Trương Vệ Đông kiên trì bảy năm không ngừng hấp thu luyện hóa linh khí ngũ hành ngưng tụ thành.
Theo thời gian trôi qua, năm đoàn luồng chân khí càng lúc càng chuyển động nhanh, cuối cùng ngưng tụ thành năm giọt dung dịch, đây mới chính là chân nguyên.
Kiên trì không ngừng tu luyện bảy năm, cuối cùng Trương Vệ Đông cuối cùng cũng có thể từ Luyện Khí Kỳ tiến vào Trúc Cơ Kỳ.
Chỉ trong chốc lát đó, nhưng thứ gì trước kia trong quá trình tu luyện không hiểu được thì nay hiểu rõ ràng, còn có rất nhiều những chân lý trong thiên địatrời đất cũng đột nhiên xuất hiện giống như bức tranh ỏ trong đầu hắn.
Giờ khắc này, vất vả trong bảy năm tu luyện rốt cuộc đã khiến cho tinh khí thần của Trương Vệ Đông đạt tới đỉnh điểm. Thậm chí, trong mơ hồ còn khiến cho hắn có cảm giác sáp nhập hòa vào với thiên địa, thành một phần của thiên địatrời đất, cuối cùng khó phân ra được đâu là thiên địatrời đất, đâu là chính mình.
Chẳng phải đây chính là cảnh giới thiên nhân hợp nhất khó gặp được ghi lại trong Ngũ Đế Chân Kinh sao? Nén những nghi hoặc trong đầu lại, một lần nữa Trương Vệ Đông một lần nữa cảm nhận lại những diễn biến trong cơ thể mình. Khi đó hắn thấy được năm giọt chân nguyên trắng, xanh, đen, đỏ, vàng trong đan điền đang chậm rãi xoay tròn thi thoảng không ngừng lóe lên những tia sáng tinh thuầntinh khiết. Màu trắng sát phạt, màu xanh sinh cơ, màu đen âm nhu, màu đỏ dương cương, màu vàng trầm trọng, từng tia khí tứchơi thở như có như không theo sự xoay tròn của chúng tràn ra ngoài. Trong mơ hồ năm sợi khí tức loại hơi thở kia giống như dung hợp vào trong đan điền khiến cho chân nguyên trong cơ thể dần lớn mạnh lên.
Phù!!! Trương Vệ Đông thở dài một hời tràn ngập trọc khíđầy khí bẩn, hai mắt hắn chậm rãi mở ra, đồng thời từ trong ánh mắt lóe lên lên một tia ánh sáng năm màu. Mãi tới khi hai mắt Trương Vệ Đông hoàn toàn mở ra hoàn toàn, đạo thứ ánh sáng năm màu kia mới biến mất hoàn toàn.
Ý chí sắc bén, linh đài trong sáng, bách hải thông suốt, Trương Vệ Đông cảm thấy từ trước tới nay chưa từng thoải mái như vậy, đầu óc vô cùng thanh tỉnh. Thậm chí tâm ý chỉ cần vừa động, chân khí phóng ra ngoài khiến cho cả người nhẹ như lông chim, giống như từ trên giường bay bổng lên, lơ lửng trên không trung.
Đoạn thời gian trước, Trương Vệ Đông chỉ được coi là võ nghệ cao cường, tận lực lắm mới nhảy lên được ba mươi thước, còn hiện giờ hắn có thể lơ lửng trên không trung. Trên gương mặt Trương Vệ Đông tránh không khỏi lộ ranở nụ cười vui sướng.
Những điều ghi lại trong Ngũ Đế Chân Kinh quả nhiên không phải là giả, một khi Trúc Cơ thành công thì không chỉ có tu vi bay vọt, hơn nữa dù không cố ý tu luyện thì bằng vào ngũ hành tương sinh tương khắc, tu vi cũng sẽ chậm rãi tiến bộ.
Trong lòng thoángSuy nghĩ một chút, Trương Vệ Đông theo bản năng đưa tay lên sờ vào miếng ngọc ở trước ngực. Từ trên đó lập tức có một cỗ khí tức cảm giác tươi mát, ôn hòa theo bàn tay lan tràn ra khắp toàn thân hắn.
Khối Miếng ngọc thạch nhiều màu đó chính là khi Trương Vệ Đông học đại học năm thứ hai mua được ở một phường thị nơi bán ngọc thạch. Lúc đó, hắn thấy miếng ngọc này rất sặc sỡ, hơn nữa giá cả lại rẻ mạt, cho nên mới mua về chơi cho vui. Không nghĩ tới cùng ngày khi mua về, bởi vì không cẩn thận gọt hoa quả mà gọt vào tay, khiến cho một giọt máu chảy lên trên viên ngọc nhiều màu kia. Theo đó, viên ngọc nhiều màu lập tức tỏa ra ánh sáng năm màu rực rỡ vô cùng, tiếp đó hắn lại sinh ra cảm giác bản thân cùng với viên ngọc giống như huyết nhục tương liêncó cùng dòng máu. Trong lúc khiếp sợ, Trương Vệ Đông tự nhiên cầm lấy viên ngọc chuẩn bị nghiên cứu cẩn thận. Không nghĩ tớingờ, khi vừa cầm viên ngọc lên, ánh mắt hắn lập tức nhìn thấy trên khối ngọc có chứa chi chít những văn tự cổ. Những văn tự này Ttuy rằng Trương Vệ Đông chưa từng thấy qua những văn tự này, nhưng chẳng biết vì sao hắn chỉ cần liếc mắt qua là hiểu.
Trương Vệ Đông nhìn thấy những văn tự đó chính là được truyền từ ngũ đại đế thời thượng cổ: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa và Thổ - Ngũ Đế Chân Kinh. Trong Ngũ Đế Chân Kinh ngoại trừ ghi lại tâm pháp duy nhất Đại Hỗn Độn Ngũ Hành ra còn lại đều là cách học tập chú ngữ, phù lục, luyện đan, luyện khí, ngay cả các loại tiên thuật, đạo pháp tốt xấu đều có, bao hàm toàn diện các mặt, đương nhiên ngoại trừ tâm pháp là không có.
Chỉ có người trời sinh có ngũ hành mới có thể tu luyện loại công pháp này, đây chính là do phần ghi chú của Đại Hỗn Độn Ngũ Hành nói rõ như thế. Chẳng qua, lúc đó do Trương Vệ Đông lúc đó do hưng phấn quá mức cho nên mới không để ý tới, hắn đã trực tiếp dựa theo tâm pháp mà tu luyện. Chưa từng nghĩ tới, cùng với ngày hắn tu luyện Ngũ Đế Chân Kinh thì ngay trong ngày hôm đó cũng sinh ra được khí cảm. Luyện tới một tháng sau, hắn cảm thấy thể chất vốn suy yếu của mình trước đây trở nên vô cùng mạnh khỏe, thân thể nhẹ như chim, đầu óc càng lúc càng trở nên sáng sủa.
Loại chuyện không thể tưởng tượng nổi này đương nhiên không thể tiếtc lộ ra ngoài, nếu không lấy chút điểm công phu vừa nhập môn của hắn thì chỉ cần vài người luyện võ trên thế gian này cũng có thể thoải mái đánh hắn chết đi sống lại chứ chớ nói gì tới người tu chân giả trong truyền thuyết. Mặc dù đối với Tu Chân Giới và người Tu Chân Giả, trước kia Trương Vệ Đông trước kia chỉ nghĩ nó là sản phẩm hư cấu, nhưng hiện giờ hắn không cho rằng như thế. Chẳng qua, Trương Vệ Đông là một đứa con có hiếu, hắn đâu muốn chỉ có thân thể mình khỏe mạnh, kéo dài tuổi thọ? Cũng không muốn nhìn thấy phụ mẫu của mình chết xấu. Cho nên khi kỳ nghỉ hè tới, hắn kiếm một cái cớ, nói mình nhận một vị khí công đại sư, được truyền cho công pháp tu luyện linh khí để cho bọn họ luyện cùng, sau đó đem tâm pháp nhập môn của Đại Hỗn Độn Ngũ Hành cho phụ mẫu tu luyện. Phụ mẫu Trương Vệ Đông tự nhiên không coi chuyện này là thật, chỉ có điều do không đành lòng phụ sự hiếu thảo của con trai cho nên mỗi ngày rút ra một chút thời gian ngồi xếp bằng tu luyện. Bất quáNhưng, bọn họ luyện cả tháng trời đừng nói là thân thể nhẹ như chim, ngay cả khí cũng không hề cảm thấy chút nào. Ngược lại, do mỗi ngày bỏ ra một khoảng thời gian ngồi tu luyện khiến cho xương sống, thắt lưng bắt đầu đau nhức, về sau phụ mẫu Trương Vệ Đông đành từ bỏ, thậm chí còn muốn cách xa vị khí công đại sư Trương Vệ Đông này xa một chút.
Ngay từ đầu, Trương Vệ Đông vẫn không rõ vì sao chính mình lại cảm nhận được khí, còn cha mẹ mình lại hơn một tháng cùng không làm được. Chẳng lẽ, bởi vì thiên phú quá kém, sau đó hắn cẩn thận đọc lại nội dung Ngũ Đế Chân Kinh một hồi, mới phát hiện ra Đại Hỗn Độn Ngũ Hành tâm pháp khúc dạo đầu nói rất rõ ràng, chỉ có ngươi nào có đủ ngũ hành mới có thể tu luyện công pháp này.