Nghe Trương Vệ Đông nói vậy, ba người Lý Lệ nhất thời trợn mắt ngoác mồm nhìn hắn giống như nhìn quái nhân.
- Có vấn đề gì sao? Sao nhìn tôi chằm chằm vậy?
Trương Vệ Đông không hiểu hỏi.
- Anh, anh thật sự không say!
Lý Lệ lắp bắp kinh hãi nói.
Lúc này, Trương Vệ Đông mới biết mình giấu đầu lòi đuôi, không thể làm gì khác đành gãi gãi đầu, cười khan khà khà hai tiếng.
- Mẹ nó, đồ biến thái!
Đường đường là một giảng viên đại học, nhưng vào lúc này Lý Lệ rốt cục cũng nhịn không được, ngay trước mặt ba người đàn ông văng ra một câu thô tục. Thậm chí Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa cũng quên thân phận giáo viên của Trương Vệ Đông mà dựng lên ngón giữa.
Lúc này Trương Vệ Đông còn có thể nói cái gì đây, chỉ có thể đánh trống lảng sang chuyện khác, đưa mắt nhìn sang Tô Lăng Phỉ nói:
- Vậy phải làm sao với Tô lão sư bây giờ?
- Làm sao hả? Nếu anh không say thì chuyện ai gây ra người đó tự giải quyết.
Ba người Lý Lệ giống như trăm miệng một lời đồng thanh nói.
- Không phải chứ, là cô ấy nhất định phải so tửu lượng với tôi, làm hại tôi ăn một bữa cơm hết hơn một ngàn đồng. Tôi mới là người bị hại chứ?
Vẻ mặt Trương Vệ Đông nói một cách oan uổng.
Ba người ngẫm lại thấy cũng đúng. Đầu tiên chính là Tô Lăng Phỉ tính kế Trương Vệ Đông, chỉ là không ngờ tới đối phương lại là cao thủ uống rượu chân chính.
- Tôi có nhà riêng của mình, không trọ ở trường. Hai người Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa đạp xe đến khẳng định không tiện chở theo Lăng Phỉ. Còn anh vừa đúng lúc ở cùng ký túc xá độc thân với cô ấy, lại còn chung một tầng, anh không chịu trách nhiệm thì ai chịu trách nhiệm đây?
Lý Lệ phân tích.
Trương Vệ Đông thấy Lý Lệ phân tích có lý, không thể làm gì khác hơn là buồn bực nhìn Tô Lăng Phỉ đang gục xuống bàn ngủ say sưa, thở dài nói:
- Coi như tôi không may, có một đồng nghiệp hàng xóm như vậy.
- Không phải chứ anh Trương, anh được tiện nghi lại còn ra vẻ hả? Trong trường học có bao nhiêu giáo viên mỏi mắt mong chờ đều không chờ được cơ hội như vầy, anh còn ở đây than thở không may. Anh có tin tôi lập tức gọi điện thoại về trường liền có một phái đoàn giáo viên chạy tới đây hay không?
Triệu Minh Hoa là người có cá tính khá phóng khoáng, thấy Trương Vệ Đông than thở như vậy, không nhịn được nói đùa.
- Được rồi, đưa chìa khóa xe đạp cho tôi, để Tô lão sư cho anh đưa về đó.
Trương Vệ Đông dựng thẳng hai vai lên, nói.
- Thôi đi, anh tưởng tôi không muốn hả? Nhưng mà cô Tô người đẹp như vậy chỉ có anh hùng hảo hán như thầy Trương đây mới trấn áp được, tôi cũng chỉ có thể nhìn mà nuốt hận thôi.
Gương mặt Triệu Minh Hoa không cam lòng, nói.
Đã là con người thì thích nghe tán dương. Lời nói của Triệu Minh Hoa rốt cục làm cho tâm trạng của Trương Vệ Đông chuyển biến tốt một chút, hắn nói:
- Nếu như vậy thì tôi đành cố hết sức vậy!
Xì!" Hai người Đổng Vân Kiệt cùng Triệu Minh Hoa đồng thời ném cho Trương Vệ Đông một cái nhìn khinh bỉ, còn Lý Lệ rốt cục vẫn lo lắng cho Tô Lăng Phỉ, quay sang Trương Vệ Đông cảnh cáo:
- Trên đường không cho táy máy tay chân với Lăng Phỉ!
- Hừ, một cô gái say như chết, người nồng nặc mùi rượu, nếu không nể mặt là đồng nghiệp, tôi cũng lười đụng tới cô ta. Nếu không hay là cô đi theo tôi, tránh đến mai mốt nói không rõ ràng.
Trương Vệ Đông nói.
Lý Lệ nhìn đồng hồ đeo tay, đang trong lúc do dự thì chuông điện thoại vang lên, Lý Lệ vội vàng nghe điện thoại. Sau khi nói chuyện được vài câu Lý Lệ liền tắt máy, sau đó nhún vai bất đắc dĩ nhìn Trương Vệ Đông nói:
- Xem ra cuối cùng chỉ có thể nhờ anh đưa cô ấy về, buổi tối tôi còn có chương trình khác.
Thấy Lý Lệ nói như vậy, Trương Vệ Đông đành phải bất đắc dĩ đi tới bên cạnh bàn đẩy Tô Lăng Phỉ một cái nói:
- Cô Tô, xong rồi, chúng ta về nhà.
- Tôi không cần anh lo. Tôi muốn uống rượu, tôi không say, tôi muốn uống rượu!
Tô Lăng Phỉ mở con mắt say mèm ra trừng mắt nhìn Trương Vệ Đông một chút, nói vài câu sặc mùi rượu, sau đó lại gục xuống bàn phát ra tiếng ngáy nhỏ, lại ngủ tiếp.
Trương Vệ Đông thấy vậy đành phải xoay người, dùng hai tay ôm ngang người cô lên sau đó nhanh chân bước ra bên ngoài.
Tô Lăng Phỉ cao đến một mét bảy, tuy rằng người không mập nhưng cân nặng không nhẹ. Ba người Lý Lệ nhìn thấy một kẻ yếu đuối thư sinh như Trương Vệ Đông lại chỉ khom một cái liền dễ dàng ôm cả người cô lên, trên mặt cũng không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc, nghĩ thầm, nhìn thầy Trương dáng người thư sinh trắng trẻo như vậy, không ngờ tửu lượng cao mà khí lực cũng lớn.
Đương nhiên Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa nhìn thấy Trương Vệ Đông ôm Tô đại mỹ nữ trên tay, ngoài sự kinh ngạc bên ngoài ra thì bên trong cũng không tránh khỏi có chút ghen tỵ. Tuy nhiên nghĩ kỹ lại, cho dù mình có lòng đưa Tô Lăng Phỉ về nhà, e rằng cũng rất khó ôm nổi một vị mỹ nữ như vậy, trong lòng không khỏi cân bằng lại một chút.
Ra khỏi quán ăn, Trương Vệ Đông gọi một chiếc taxi, sau đó thả Tô Lăng Phỉ vào trong. Vốn hắn không muốn ngồi chung một chỗ, ngửi một thân đầy mùi rượu của cô, nhưng cuối cùng do dự một chút, vẫn khom lưng ngồi xuống.
Trương Vệ Đông ngồi vào, cả người Tô Lăng Phỉ liền ngã vào lồng ngực của hắn. Bởi vì đang là mùa hè, Trương Vệ Đông và Tô Lăng Phỉ mặc quần áo đều khá mỏng. Tô Lăng Phỉ sà vào lồng ngực của hắn như vậy, dù cách một lớp quần áo nhưng Trương Vệ Đông vẫn có thể cảm giác được bên trong bóng loáng nhẵn nhụi. Thực tế, hai ngọn núi no đủ kia, Trương Vệ Đông vốn đã xem qua, bây giờ lại đè chặt chẽ trên người hắn, cách qua quần áo vẫn có thể cảm giác được một cách rõ ràng sự đàn hồi kinh người và đầy đặn cũng kinh người.
Trương Vệ Đông vốn là thanh niên huyết khí sung mãn. Đời này cũng chưa bao giờ tiếp xúc thân mật da thịt với phụ nữ như vậy. Một luồng nhiệt khí lập tức theo phản xạ có điều kiện từ từ dâng lên.
Cũng may nhiều năm tu luyện đã giúp cho Trương Vệ Đông có sức kiềm chế hơn người, lúc này mới không bị dục vọng kích động mà làm việc gì thất thố, ngược lại còn cứng rắn đẩy cô ra.
Nhưng mà Tô Lăng Phỉ đang say, tựa như không có xương, Trương Vệ Đông mới đẩy cô sang một bên, chưa được mấy giây cô lại nhích lại gần. Nhiều lần lặp lại như vậy, Trương Vệ Đông cũng đành mặc kệ. Chỉ là ôm một cơ thể ngọc ngà thơm tho trong ngực mà không thể động tới, khiến cho hắn có một cảm giác bị tra tấn.
Xe taxi chạy thẳng một đường, khi còn cách đại học Ngô Châu khoảng một kilômet thì Trương Vệ Đông cảm giác phần bụng của Tô Lăng Phỉ có chút gợn sóng, nhất thời cảm thấy không ổn bèn vội vàng kêu tài xế dừng lại bên đường.
Tuy nhiên hắn vẫn chậm một bước, đầu Tô Lăng Phỉ mới chui ra khỏi xe một nửa liền ói ồng ộc. Cô không chỉ ói trong xe, mà còn dính ngay trên ngực áo của Tô Lăng Phỉ.
Trương Vệ Đông vốn là một người thích sạch sẽ, thấy thế không khỏi cau mày. Nhưng dù sao, Tô Lăng Phỉ là đồng nghiệp của hắn, không thể mặc kệ cô, đành phải dìu cô ra khỏi xe, sau đó đỡ cô tiếp tục nôn thốc nôn tháo.
Tô Lăng Phỉ ói một lúc thì không còn gì để ói, cả người mềm nhũn lại ngã vào Trương Vệ Đông. Trương Vệ Đông sợ vết bẩn trên người cô dính vào người mình, đành lấy mấy tờ khăn giấy trong ví tiền ra lau những vết bẩn trên ngực cô.
Khi lau chùi không tránh khỏi tiếp xúc thân mật một chút với bộ ngực của cô, động đậy cổ áo của cô. Trong lúc lơ đãng lại nhìn thấy rãnh sâu giữa hai vú trắng nõn cùng hoa văn màu tím trên một bên áo ngực.
Cũng may Trương Vệ Đông không phải là đồ háo sắc, nên không cố ý nhìn xuyên qua cổ áo thưởng thức tiếp cảnh xuân trong đó, hắn lau chùi sơ sơ một chút liền ôm cô lên trên hai tay.