Tuy rằng Trương Vệ Đông cho rằng mình đã đủ khiêm tốn, nhưng Lý Lệ vừa nghe hắn nói vẫn còn có thể uống tiếp mấy cân rượu đế nữa, không khỏi ngơ ngác tại chỗ, nghĩ thầm hắn còn là người sao?
Thấy Lý Lệ nửa ngày không có phản ứng, Trương Vệ Đông nghĩ một hồi rồi bổ sung:
- Thực ra uống nhiều cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ có điều tôi không thích mùi rượu thôi.
Bà mẹ nó! Biến thái! Lý Lệ nghe vậy thì hoàn toàn há hốc mồm, tâm trạng không nhịn được lần thứ hai bạo phát ra câu thô tục, nhưng ngoài miệng thì vội vàng nói:
- Không cần nhiều như vậy, không cần nhiều như vậy. Chỉ cần có thể uống một chút ứng phó tình huống là được rồi.
Thấy Lý Lệ nói như vậy, Trương Vệ Đông không khỏi tò mò hỏi:
- Nói nửa ngày trời, rốt cuộc chị muốn tôi làm gì đây?
Trương Vệ Đông hỏi như vậy làm Lý Lệ ấp a ấp úng, mãi cho đến khi Trương Vệ Đông có chút khó chịu muốn cúp điện thoại thì Lý Lệ tựa hồ như dứt khoát hạ quyết tâm:
- Cậu có thể giả bộ làm bạn trai của tôi một lúc không?
- Cái này?
Trương Vệ Đông nhất thời ngây ngốc. Không phải là hắn lười không muốn giúp, chỉ là bảy năm qua hắn quá bận rộn hết học tập lại tu luyện, hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài. Đừng nói là nói yêu thương ai, ngay cả bạn nữ học cùng lớp hắn cũng không nói được vài câu cho ra vẻ. Hiện giờ Lý Lệ muốn hắn giả vờ làm bạn trai của cô, đây đúng là một chuyện có độ khó cao.
- Tôi biết chuyện này làm cậu có chút khó xử, nhưng mà ngày hôm qua mấy người bạn học cấp ba của tôi gặp lại nhau, vì thấy tôi còn chưa kết hôn, vừa nãy gọi điện kêu tôi đi hát. Sau khi đi tới tôi mới biết các bạn ấy còn gọi người khác muốn làm mai cho tôi, nhưng tôi đối với người đó thực sự không có cảm giác, nhưng mà người đó đối với tôi thì ấn tượng không tệ, cho nên muốn phiền cậu giúp một chút.
Lý Lệ nói. Trên thực tế, ngoại trừ nguyên nhân này còn một nguyên nhân rất quan trọng khác Lý Lệ không nói ra. Đó là trước mặt bạn học, Lý Lệ muốn giữ thể diện.
Chuyện này cũng không thể trách Lý Lệ có ý định này. Phải biết rằng tuy cô từng ở trước mặt Tô Lăng Phỉ tự giễu mình là Diệt Tuyệt sư thái cách Đông Phương Bất Bại cũng không xa. Thực chất bên trong cô cũng có một phần thanh cao mèo khen mèo dài đuôi, bằng không với điều kiện của cô cũng sẽ không đến mức không tìm được một đối tượng thích hợp. Nếu đổi thành giáo viên trong học viện giới thiệu đối tượng cho cô, Lý Lệ sẽ không bài xích. Dù cho cao hay thấp không quan trọng, người nào cũng như thế. Nhưng bạn học cấp ba của cô giới thiệu đối tượng cho cô thì lại khác. Nói thế nào thì cô cũng là nhân vật nổi tiếng trong lớp, thậm chí cả trường trung học. Sau đó lại tốt nghiệp tiến sĩ làm giảng viên đại học. Nếu như lại tới mức cần bạn học hỗ trợ giới thiệu đối tượng, giống như không ai muốn cô, dĩ nhiên lòng tự ái của cô không chịu nổi đả kích này.
Đây chính là tâm tư bình thường của con người. Cho dù ở bên ngoài xin cơm đòi tiền, khổ cực như thế nào đi nữa cũng tuyệt không để cho người quen của mình biết chân tướng sự thật khó coi của mình như vậy.
- Hóa ra là vậy, nhưng mà chị Lý à, xưa nay tôi chưa bao giờ có người yêu, tôi sợ đến lúc đó...
Tâm tính Trương Vệ Đông vốn chất phác thật thà, nghe vậy tất nhiên là đồng ý giúp ngay. Nhưng dù sao hắn cũng chưa bao giờ yêu đương, trong lòng không chắc chắn lắm nên do dự một chút rồi cũng khai thật ra.
Nghe nói Trương Vệ Đông đến bây giờ cũng chưa bao giờ có người yêu, Lý Lệ hơi có chút giật mình, nhưng lập tức nhớ tới hắn mới hai mươi ba tuổi đã tốt nghiệp tiến sĩ, cũng thấy thoải mái, cười nói:
- Chỉ cần cậu tới đây làm dáng một chút, cũng không cần nhất định phải tình chàng ý thiếp với tôi.
Nói tới đây, mặt Lý Lệ hơi đỏ lên, nhưng trong lòng lại dâng lên một ý nghĩ không tên, cảm thấy nếu có thể nhân cơ hội này cùng anh chàng Trương Vệ Đông chưa bao giờ biết yêu này tiếp xúc thân mật một chút, kỳ thực cũng là một chuyện rất tốt.
Lúc này Trương Vệ Đông đương nhiên không nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Lý Lệ, càng không nghĩ tới cô gái này nổi sắc tâm với hắn. Thấy Lý Lệ nói như vậy liền lập tức yên lòng:
- Vậy được, chị ở đâu? Tôi lập tức đi tới đó.
- Trung tâm giải trí Chí Tôn, lầu hai karaoke Cao Tân Nhai. Cậu sắp tới thì gọi điện cho tôi, tôi ở đại sảnh chờ.
Lý Lệ nói rằng.
Trung tâm giải trí Chí Tôn? Trương Vệ Đông nghe vậy thì trong lòng hơi sững lại, nhớ tới lão đại băng đảng đua xe Thiết Thủ Đỗ Uy hình như là chủ tịch công ty TNHH giải trí Chí Tôn gì đó, chỉ là không biết có quan hệ gì với trung tâm giải trí Chí Tôn này không?
Tuy nhiên đối với Trương Vệ Đông thì chút chuyện đó không đáng quan tâm, hắn chỉ khựng lại một chút rồi nói:
- Được rồi, tôi lập tức qua ngay.
Bắt chiếc xe trước cửa trường học, Trương Vệ Đông nói tài xế đi tới trung tâm giải trí Chí Tôn. Dưới tình huống không chắc thành phố Ngô Châu hai cái trung tâm giải trí Chí Tôn hay không nên hắn đành nói là đi Cao Tân Nhai.
Trung tâm giải trí Chí Tôn ở thành phố Ngô Châu xem ra vẫn là một địa phương giải trí nhàn nhã có đẳng cấp khá cao. Tầng hầm là một quán bi-a, lầu một là sàn nhảy, lầu hai là karaoke, lầu ba nghỉ ngơi, trung tâm thể hình, từ lầu bốn trở lên là văn phòng cho thuê.
Bởi vì lúc Trương Vệ Đông sắp tới trung tâm giải trí thì liền gọi điện thoại cho Lý Lệ, cho nên khi Trương Vệ Đông vừa bước vào phòng khách karaoke lầu hai liền nhìn thấy Lý Lệ cùng với hai cô gái có tuổi xấp xỉ như cô đứng kế bên. Tuy nhiên hai cô gái kia ăn mặc thời thượng hơn giảng viên đại học Lý Lệ không ít, lại còn có mùi vị của thục nữ gợi cảm. Đặc biệt là cô gái đứng bên trái Lý Lệ, mặt trái xoan, mắt hoa đào, có sân phía trước có vườn phía sau, áo tay ngắn xuyên thấu cùng với quần jean bó sát màu trắng, không chỉ có dáng người đẹp đẽ mà càng giống như mật đào chín muồi, khiến người ta nhìn vào thèm đỏ mắt.
Lý Lệ vừa nhìn thấy Trương Vệ Đông liền lập tức nhanh chân bước lên tiếp đón hắn. Hai cô gái kia thấy thế cũng đi theo tới.
- Vệ Đông sao bây giờ anh mới đến?
Lý Lệ thuần thục đưa tay khoác vào cánh tay Trương Vệ Đông, hờn dỗi nói. Tiếp theo còn thấp giọng nói một câu
- Nhớ gọi tôi là chị Lệ, với lại cậu hai mươi tám tuổi nhé.
Trương Vệ Đông đương nhiên biết bây giờ Lý Lệ đang diễn trò, nhưng cuộc đời này ngoại trừ mẹ hắn, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng tiếp xúc qua một người phụ nữ nào thân mật như vậy. Huống hồ mặc dù Lý Lệ tướng mạo bình thường nhưng dáng người cũng không tệ lắm. Đặc biệt đến độ tuổi này, tính dục đã chín muồi rồi. Cô kéo Trương Vệ Đông thân mật như vậy, hai đám đầy đặn đè lên cánh tay của hắn. Trương Vệ Đông đang huyết khí phương cương, nếu không có chút suy nghĩ vẩn vơ và phản ứng gì đó mới là lạ. Cũng may bảy năm nay Trương Vệ Đông đều sinh hoạt một cách thanh tâm quả dục, tâm tình cũng tiến bộ theo tu vi. Cho nên cũng rất nhanh thu lại tạp niệm, nói đại:
- Thật có lỗi chị Lệ, trường học có chút việc nên đến muộn.
- Tha cho anh lần này. Đến đây em giới thiệu cho anh một chút. Đây là Hồ Ngọc Hân, vị này là Vương Hiểu Diễm, đều là bạn học cấp ba của em.
Nói xong Lý Lệ chỉ chỉ Trương Vệ Đông, tiếp tục nói:
- Đây chính là người mà mình nói với các bạn, Trương Vệ Đông.
Trương Vệ Đông là một người luôn luôn nghiêm túc trong công tác của mình, nếu nhận lời làm bạn trai Lý Lệ, đương nhiên sẽ không qua loa cho xong việc, nghe vậy vội vàng ngẩng đầu lên, trước tiên đưa tay hướng về phía Hồ Ngọc Hân mỉm cười nói:
- Rất hân hạnh được gặp mặt Hồ nữ sĩ.
Hồ Ngọc Hân vốn là một cô gái không quá am hiểu giao tiếp. Hơn nữa Trương Vệ Đông là giảng viên đại học, mà cô thì tốt nghiệp trung học xong liền đi làm. Đối với người có kiến thức uyên bác như giảng viên đại học, cô đương nhiên rất kính nể. Thấy Trương Vệ Đông nghiêm túc như vậy, lập tức khiến cô bối rối, không biết làm sao, đành cuống quýt đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Trương Vệ Đông, nói:
- Em cũng rất hân hạn được biết anh, Trương tiên sinh.
- Khanh khách, cái gì Hồ nữ sĩ, Trương tiên sinh? Giống như nguyên thủ quốc gia gặp mặt nhau quá.
Vương Hiểu Diễm là cô gái đẹp đẽ quyến rũ kia, lúc này hé miệng vừa cười khanh khách vừa nói.