Vốn dĩ Trương Vệ Đông chưa có nhiều kinh nghiệm sống, nhất là ở phương diện đối nhân xử thế, có thể nói hắn không có kinh nghiệm gì. Hơn nữa cảm thấy con người Đàm Chính Minh không tệ, khá hợp khẩu vị, nghĩ lại bạn vong niên thì bạn vong niên đi, dù sao cũng tốt hơn thu một ông lão bảy tám chục tuổi làm đồ đệ, vì vậy hắn gật đầu:
- Được, bạn vong niên thì bạn vong niên, vậy tôi gọi ngài là Đàm lão ca.
Sau khi gọi Đàm lão ca, Trương Vệ Đông mới thấy gọi như vậy không được tự nhiên cho lắm. Dù sao tuổi của đối phương cũng có thể làm ông của hắn. Nhưng thấy khuôn mặt và dáng vẻ cao hứng của Đàm Chính Minh, dù sao nói cũng đã nói rồi, không thể tùy tiện đổi ý, đành bất đắc dĩ tiếp nhận việc kết bạn vong niên với ông lão bảy tám mươi tuổi.
Đàm Chính Minh hình như không phát hiện ra Trương Vệ Đông không được tự nhiên, thấy hắn đồng ý, cao hứng kéo tay Trương Vệ Đông nói:
- Đi, đi, đi đến nhà lão ca ngồi một chút, thuận tiện gặp mặt chị dâu của cậuluôn.
Dáng vẻ của Đàm Chính Minh lúc này giống như một tiểu hài tử, đâu còn sót lại chút gì phong thái của lão giáo viên học thức uyên bác.
Trương Vệ Đông thấy mới sáng sớm Đàm Chính Minh đã muốn mình tới nhà của ông, sự nhiệt tình thái quá của lão làm hắn dở khóc dở cười. Hắn vội vàng rút tay ra, nói:
- Mới sáng sớm, chắc không được, buổi chiều sau khi xong việc đệ sẽ đến nhà lão ca..
- Như vậy cũng được, để tôi nói chị dâu cậu chuẩn bị mấy món ngon rượu ngọn. Hai anh em mình đến lúc đó sẽ cố gắng làm vài chén.
Đàm Chính Minh nghĩ lại thấy cũng phải, mặt tươi cười nói.
- Còn chuyện tu luyện kia thì đến lúc đó mình thảo luận lại luôn.
Trương Vệ Đông nói.
- Được, được.
Đàm Chính Minh thấy Trương Vệ Đông chủ động nhắc tới vấn đề tu luyện, vui vẻ đến mức miệng cũng không ngậm lại được, gật đầu liên tục nói cẩn thận, sau đó đưa địa chỉ và số điện thoại của mình cho Trương Vệ Đông.
Trương Vệ Đông cũng đưa số điện thoại của hắn cho Đàm Chính Minh, sau đó xoay người rời đi.
Tuy nhiên, Trương Vệ Đông mới đi được vài bước thì Đàm Chính Minh liền đuổi theo, lại ngượng ngùng xoa xoa tay nói:
- Chuyện này, Vệ Đông, bây giờ cậu đã tu luyện tới trình độ gì rồi? Thực sự lão ca rất tò mò. Dĩ nhiên nếu không tiện nói, thì coi như chưa hỏi vậy.
Bí mật của "Ngũ Đế Chân Kinh" vốnkhông thể tiết lộ. Nhưng,, nếu hai người đã là bạn vong niên, tiết lộ một chút xíu chắc cũng không thành vấn đề.
- Nội tạng.
Trương Vệ Đông thản nhiên nói hai chữ, nhưng hai chữ này lọt vào tai của Đàm Chính Minh chẳng khác gì tiếng sấm nổ. Tuy rằng ông đã biết chắc chắn là tu vi của Trương Vệ Đông cao hơn mình rất nhiều, cũng hiểu việc Trương Vệ Đông nói chân khí vận hành đến nội tạng là tồn tại thật sự. Bằng không chắc chắn Trương Vệ Đông cũng không nói tới việc nội tạng. Ông đã cao tuổi rồi, khó có thểđộng tâm làm chuyện hoang đường bái Trương Vệ Đông làm sư phụ. Nhưng ông tuyệt đối không nghĩ tới, Trương Vệ Đông còn trẻ như vậy mà tu vi đã đến cảnh giới vận hành chân khí đi vào nội tạng. Như vậy chẳng phải tu vi của hắn đã vượt qua cảnh giới dịch tủy?
Võ công đến cảnh giới dịch tủy, tất cả đều là nhân vật truyền kỳ trong võ lâm. Mặc kệ quá khứ hay hiện tại, Đàm Chính Minh thật sự khó có thể tưởng tượng, một người có tu vi vượt qua dịch tủy sẽ có thực lực như thế nào, trình độ đáng sợ đến thế nào?
Đàm Chính Minh lập tức đứng ngây ngốc tại chỗ, một hồi lâu mới mạnh mẽ phục hồi tinh thần lại. Nhưng lúc này Trương Vệ Đông đã đi xa.
Ăn xong điểm tâm, Trương Vệ Đông vẫn chầm chậm đi tới văn phòng như cũ.
Vừa đẩy cửa, thấy không có Tô Lăng Phỉ trong phòng, không hiểu sao Trương Vệ Đông lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Trái lại nếu nhìn thấy Tô Lăng Phỉ, một mặt hắn giận nàng ngực to tâm nhỏ, mặt khác hắn cũng có cảm giác hơi chột dạ.
Nhưng lúc Trương Vệ Đông vừa lấy laptop ra thì Tô Lăng Phỉ đã đến nơi.
Quần dài trắng phối hợp áo sơmi ngắn tay có chấm hoa, tóc đen dài xõa hai bên vai, ưu nhã mà không mất đi sự thanh thuần, giống như ngày hè nóng nực bỗng thổi tới một làn gió mát. Hai mắt Trương Vệ Đông nhìn đến không kìm lòng được, đột nhiên thấy sáng ngời, nghĩ thầm nhìn kỹ cô gái này cũng không đến nỗi tồi!
Hừ! Một tiếng hừ lạnh lẽo phát ra đã phá hư ấn tượng tốt đẹp mà sáng sớm Tô Lăng Phỉ đem lại cho hắn không còn một mảnh.
Mình đúng là có tật xấu, tự nhiên lại cảm thấy cô nàng này xinh đẹp như vậy!
Trương Vệ Đông không yếu thế trừng mắt nhìn Tô Lăng Phỉ một chút. Sau đó cúi đầu dán mắt vào màn hình, cũng không thèm để ý đến cô nữa.
Tô Lăng Phỉ thấy Trương Vệ Đông vẫn như trước, tuy rằng trong lòng tức giận đến long trời lở đất nhưng cô cũng đành bó tay, đành phải đặt mạnh cái cặp lên bàn rồi đặt mông ngồi tại chỗ.
Trương Vệ Đông ở trong văn phòng tùy ý lật xem một vài tư liệu, đoán rằng giáo sư Tần Hồng chắc đã đến văn phòng rồi, liền đem phương án mình làm tỉ mỉ suốt đêm hôm qua sao chép lại một phần, sau đó cầm theo đi đến văn phòng Phó hiệu trưởng.
Quả nhiên giáo sư Tần Hồng đã ở văn phòng, đang cầm ly nước đứng nhìn trường học qua cánh cửa sổ thủy tinh, cả người mặc một cái váy màu vàng nhạt ngang gối. Bộ váy rất vừa vặn, hoàn mỹ tạo cho bàmột tư thái thành thục đẫy đà mà không mất đi sự thướt tha.
Giáo sư Tần Hồng thấy người gõ cửa đi vào là Trương Vệ Đông, khuôn mặt đoan trang nghiêm túc liền nở một nụ cười mỉm mê người, chỉ vào sofa bên cạnh nói:
- Ngồi đi, đãquen với hoàn cảnh công tác ở đây chưa?
- Vâng, cũng có một chút.
Trương Vệ Đông vừa nói vừa đưa bản phương án trong tay cho giáo sư Tần Hồng.
Giáo sư Tần Hồng hơi nghi hoặc nhìn Trương Vệ Đông một lát rồi cầm lấy bản phương án mà hắn đưa tới.
- Hai ngày nay tôi có cẩn thận tra duyệt một số tư liệu về đề tài của chúng ta, sau đó viết một bản cái phương án triển khai, kính xin giáo sư xem qua một chút. Nếu không có vấn đề gì thì ngày hôm nay tôi sẽ chính thức bắt đầu làm thí nghiệm.
Trương Vệ Đông vừa nói vừa không khách khí đặt mông ngồi trên ghế salon.
Theo như báo cáo nghiên cứu khoa học bình thường, phương án kỹ thuật cũng đã được xác định tổng thể trước, phương án thí nghiệm thì chậm hơn. Trong tình huống bình thường, sau khi phê duyệt đề tài xong, phân công các nhóm chia ra làm là được. Trừ phi người phụ trách hạng mục, cũng chính là giáo sư Tần Hồng cảm thấy cần thiết phải thay đổi, lúc này mới một lần nữa vạch ra phương án kỹ thuật mới, phương án thí nghiệm mới... Người làm việc cấp dưới trừ khi có phát sinh tình huống đặc biệt, thì bình thường đều sẽ không gây rắc rối gì thêm. Hơn nữa, tại Trung Quốc, có một số chuyện anh làm được nhiều chưa chắc anh đúng, không hoàn thành hạng mục thì người phụ trách còn cho rằng anh hoài nghi năng lực của hắn, làm cho hắn bất mãn với anh, lúc đó lòng tốt sẽ trở thành chuyện xấu.
Tuy nhiên, giáo sư Tần Hồng lại là một học giả chân chính. Bà hiểu, rằng mặc kệ trình độ học thuật của người đó cao bao nhiêu, thường thường vẫn có thói quen tư duy và suy nghĩ riêng, nênrất cần thiết phải có sáng kiến, sáng tạo mới nghĩ cách bổ sung vào. Như vậy mới có thể làm một đề tài nghiên cứu khoa học đạt đến độ hoàn mỹ. Không nên chỉ cầu cho đề tài được thông qua thì mọi sự đại cát. Đáng tiếc giới học thuật trong nước bây giờ có một vấn đề rất nghiêm trọng là "con ông cháu cha". Thường thường một vị giáo sư có địa vị dẫn đầu theo một nhóm lớn học sinh nhất định, nhóm học sinh này lại ôm theo một nhóm học sinh khác. Điều này làm cho nghành nghiên cứu khoa học bị hạn chế trong một cái vòng lẩn quẩn nhỏ hẹp. Giáo viên không có lý luận mới, học sinh thì lại không dám phản bác lý luận của giáo viên. Thành ra cuối cùng không thể tạo nênnhững thành quả mới, cứ như vậy hết lớp này đến lớp khác.
Bây giờ giáo sư Tần Hồng đã đụng vào vấn đề này. Hiện tại, bà là người dẫn đầu ở phương diện kỹ thuật sinh vật tại học viện Hoàn Công. Ở phương diện học thuật bà rất có quyền uy. Cho nên cấp dưới cũng không dám đưa ra một số nghi vấn và quan điểm lý luận với bà. Một mặt thì sợ đắc tội, mặt khác thì sợ nói sai sẽ trở thành chuyện cười. Vào thời điểm mới bắt đầu, lý luận tư duy của giáo sư Tần Hồng ở học viện Hoàn Công, thậm chí trong cả nước đều rất mang tính sáng tạo và dự đoán. Chỉ có một số ít người phản bác lại những ý kiến đó. Nhưng qua mấy năm, giáo sư Tần Hồng cảm thấy vấn đề càng ngày càng nghiêm trọng hơn, nếu tiếp tục như vậy e rằng cuối cùng học viện Hoàn Công ở phương diện nghiên cứu kỹ thuật sinh vật sẽ bị hạn chế trong quan điểm và lý luận của bà, không có đột phá và sáng tạo.
Chuyện này đương nhiên Tần Hồng cũng không nguyện ý nhìn thấy. Nhưng bầu không khí của giới học thuật trong nước như vậy, bà cũng không còn cách nào khác, cũng không thể buộc người khác phản bác lại ý kiến của mình. Không ngờ tới Trương Vệ Đông mới đến mấy ngày, liền căn cứ vào tài liệu sẵn có kết hợp với suy nghĩ của bản thân viết ra một phương án công tác tỉ mỉ cặn kẽ như vậy. Tạm thời không cần quan tâm đến phương án này rốt cục có khả quan hay không, nhưng nhìn thấy thái độ thật lòng này của Trương Vệ Đông, tính cách dám đưa ra ý nghĩ của mình cũng đủ làm cho Tần Hồng rất vui mừng và thưởng thức. Bởi vì đây mới chân chính là người làm công tác nghiên cứu khoa học!
Vì vậy giáo sư Tần Hồng vừa nghe nói thứ mà Trương Vệ Đông đưa cho mình chính là phương pháp triển khai đề tài do hắn tự viết ra, không nhịn được mà nở nụ cười vui mừng, ngồi xuống sát bên cạnh Trương Vệ Đông, ngay lập tức, mở tài liệu ra xem.