Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Chương 39: Phó tổ trưởng tổ đề tài




Tuy nói là giáo sư Tần Hồng không thể chờ đợi được thêm nữa, muốn nhìn xem phương án này của Trương Vệ Đông viết ra sao, nhưng thực tế trong lòng giáo sư Tần Hồng cũng không ôm quá nhiều hi vọng với phương án công tác của Trương Vệ Đông. Dù sao Trương Vệ Đông mới vừa tiếp nhận đề tài này, bất kể phương diện tri thức hay là quan điểm đối với đề tài này vẫn còn khiếm khuyết. Nhưng cho dù Trương Vệ Đông viết được như thế nào thì giáo sư Tần Hồng cũng đã cảm thấy thỏa mãn với thái độ nghiên cứu khoa học này của hắn.
Chỉ là khi giáo sư Tần Hồng lật xem thì bà mới phát hiện ra, những quan điểm Trương Vệ Đông đưa ra không chỉ rất nghiêm túc mà còn có tính sáng tạo rất lớn. Cách dẫn dắt vấn đề sử dụng kiến thức cực kỳ toàn diện, không khỏi càng xem càng kinh ngạc.
Giáo sư Tần Hồng làm sao biết, Trương Vệ Đông vốn thông minh hơn người. Khi học đại học lại tình cờ có được ngọc thạch năm màu. Việc tu luyện không chỉ giúp hắn có đầu óc tỉnh táo và tinh lực dồi dào mà còn giúp cho trí nhớ của hắn đạt đến mức độ kinh người. Cho nên khi học ở đại học Đông Phương tám năm, Trương Vệ Đông đã đọc rất nhiều sách vở mà không quên chút nào. Vốn tri thức cực kỳ rộng lớn, trình độ uyên bác có thể so với một số cựu giáo viên nổi danh không hơn không kém.
Trước đây, Trương Vệ Đông còn phải phân tâm nghiên cứu tu hành. Ngoài ra khi đó hắn chỉ là học sinh cho nên cũng không dám bộc lộ ra hết sự sắc sảo, để tránh gây chú ý của người khác. Mặc dù vậy, trong khi người khác phải dùng năm năm thì hắn chỉ dùng bốn năm đã học xong tiến sĩ thạc sĩ. Hiện tại Trương Vệ Đông đã có công việc riêng, tu vi cũng đạt đến Trúc Cơ kỳ, không chỉ có thời gian rãnh rỗi nhiều hơn mà lòng tự tin cũng tăng vọt. Tất nhiên hắn cũng không muốn làm việc không công. Huống hồ không phải hắn vô duyên vô cớ làm việc cho người ta, trường học phải trả lương cho hắn. Dựa theo logic của Trương Vệ Đông, cầm tiền của người ta thì phải làm việc cho người ta, sao có thể qua loa cho xong chuyện. Ngay cả việc với bầu không khí học thuật trong nước như thế rất có thể có nguy cơ đắc tội với người phụ trách thì hắn cũng không bận tâm, nói đúng hơn là không ý thức được điều đó.
Đại khái hơn nửa tiếng, giáo sư Tần Hồng cũng đã đọc tỉ mỉ một lần phương án mà Trương Vệ Đông mang tới. Sau khi xem xong, giáo sư Tần Hồng ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo lần thứ hai nhìn chằm chằm Trương Vệ Đông, giống như muốn nhìn trần trụi từ đầu tới chân người thanh niên mới có hai mươi ba tuổi này.
Mặc dù giáo sư Tần Hồng là một người làm công tác khoa học cực kỳ nghiêm túc, nhưng bà cũng là một thiếu phụ rất xinh đẹp, cả người tỏa ra hương vị phụ nữ thành thục độc nhất vô nhị. Lần thứ hai bà nhìn Trương Vệ Đông chằm chằm như vậy, làm cho toàn thân Trương Vệ Đông sợ hãi, nghĩ thầm, tại sao giáo sư Tần Hồng lại thích dùng ánh mắt này nhìn người ta đến vậy? Nghe nói ở nước ngoài chuyện nam nữ rất cởi mở, bà ở nước Đức mấy năm, không lẽ ảnh hưởng không khí bên đó, sinh ra hứng thú đối với mình?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, nhất thời dọa Trương Vệ Đông nhảy dựng lên, âm thầm chửi mình vô liêm sỉ hạ lưu, nhanh chóng dời ánh mắt từ trên người Tần Hồng ra chỗ khác, ho khan hai tiếng nói:
- Giáo sư Tần, phương án của tôi có vấn đề gì sao?
- Khụ khụ, rất tốt, phương án này rất tốt!
Giáo sư Tần Hồng đột nhiên giật mình tỉnh lại, mới phát hiện mình nhìn một thanh niên chằm chằm như vậy là có chút thất thố. Gương mặt đoan trang trắng nõn hơi đỏ lên, vội vàng nghiêm chỉnh nói.
Thấy giáo sư Tần Hồng nói như vậy, Trương Vệ Đông âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
- Vậy giáo sư xem tôi tiến hành theo phương án này có được không?
- Có thể, hoàn toàn có thể.
Khuôn mặt giáo sư Tần Hồng tươi cười nói, ánh mắt sáng ngời lại không nhịn được mà nhìn Trương Vệ Đông chằm chằm. Càng nhìn càng thích, cảm thấy người như Trương Vệ Đông tuổi còn trẻ mà đã là một tiến sĩ, hơn nữa còn là một nhà nghiên cứu khoa học rất nghiêm túc khó có được.
Trương Vệ Đông chịu hết nổi ánh mắt đó của giáo sư Tần Hồng, thấy bà nói có thể liền vội vàng đứng lên nói:
- Nếu như vậy, không có chuyện gì nữa tôi đi trước.
Giáo sư Tần Hồng nghe vậy gật đầu một cái, nói:
- Được, đi đi.
Trương Vệ Đông giống như được đại xá, xoay người rời đi, nghĩ thầm cái văn phòng này về sau nên ít lui tới một chút thì tốt hơn.
Nhưng người tính không bằng trời tính, Trương Vệ Đông vừa mới xoay người rời đi, chân còn chưa bước ra khỏi cửa, giáo sư Tần Hồng liền gọi hắn lại.
- Đợi một chút .
- Còn có chuyện gì sao?
Da đầu Trương Vệ Đông giống như bị tê dại. Tuy hắn chưa bao giờ tiếp xúc qua chuyện nam nữ, nhưng chưa từng ăn thịt heo không có nghĩa chưa từng nhìn thấy heo chạy, biết thanh niên trắng tinh, đàng hoàng lại lịch sự như hắn thì rất được các thiếu phụ cỡ ba mươi, bốn mươi tuổi yêu thích.
Nói thật, giáo sư Tần Hồng là một người phụ nữ rất đẹp. Tao nhã đoan trang, thành thục gợi cảm. Phụ nữ thành thục như vậy chính là sự dụ hoặc lớn nhất đối với thanh niên huyết khí phương cương như Trương Vệ Đông. Trương Vệ Đông cũng rất thích tiếp xúc với giáo sư Tần Hồng, nhưng nghĩ tới ánh mắt kia, tim của Trương Vệ Đông bỗng đâp nhanh, cảm thấy ít tiếp xúc một chút vẫn tốt hơn. Vạn nhất giáo sư Tần Hồng kích động không khống chế được thì làm sao bây giờ?
- Cậu ngồi xuống trước đi, tôi gọi điện thoại.
Giáo sư Tần Hồng tất nhiên không biết mình nhìn Trương Vệ Đông năm lần bảy lượt bằng ánh mắt đó đã làm cho người thanh niên trẻ tuổi thấy phát hoảng, nên lúc này lại nở nụ cười rất tao nhã mê người với Trương Vệ Đông, sau đó đứng dậy cầm lấy điện thoại trên bàn.
"Hỏng rồi, không xong rồi! Đám người Đổng Vân Kiệt không phải đã nói là giáo sư Tần Hồng luôn luôn nghiêm túc thận trọng sao? Làm sao với mình động một chút là cười, mà còn cười mê người đến như vậy?" Trương Vệ Đông thấy giáo sư Tần Hồng xoay người gọi điện thoại, trong lòng âm thầm nói hỏng rồi, ánh mắt thì lại không tự chủ được mà rơi vào cái mông và cặp đùi mê người được bao bọc bằng cái váy vàng của giáo sư Tần Hồng.
Vô thức, Trương Vệ Đông liền so sánh giáo sư Tần Hồng và Tô Lăng Phỉ, thấy rằng hình như bộ vị này của Tần Hồng còn trọn trịa đầy đặn hơn Tô Lăng Phỉ một ít.
- Tiểu Tô hả? Ừ, là tôi, đến phòng làm việc của tôi một chút. Đúng rồi, thuận tiện gọi nhóm Đổng Vân Kiệt lại đây luôn.
Âm thanh của Tần Hồng đã thức tỉnh Trương Vệ Đông. Chờ đến khi bà cười xoay người lại thì Trương Vệ Đông đã sớm thu hồi ánh mắt, trong lòng âm thầm thắc mắc, không biết Tần Hồng kêu nhóm người Tô Lăng Phỉ lại đây làm gì.
Tần Hồng hình như nhìn thấu tâm tư của Trương Vệ Đông, rất thân thiết ngồi sát bên cạnh hắn trên sa-lon, chỉ chỉ phương án mà Trương Vệ Đông viết suốt đêm mới xong, lời nói ý vị sâu xa:
- Vệ Đông, khi để cậu tiếp nhận công tác của tiến sĩ Lâm, tôi thực sự chưa yên tâm, nhưng bây giờ thì tôi hoàn toàn yên tâm rồi. Cậu còn xuất sắc hơn rất nhiều so với tưởng tượng của tôi, là một nhân tài hiếm có của đất nước. Đề tài này đã được tỉnh phê duyệt, nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, trong tay tôi hiện nay còn một hạng mục quỹ thiên nhiên cấp quốc gia, vốn là không thể phân thân chú ý hoàn toàn. Bây giờ có cậu, tôi có thể giảm bớt gánh nặng.
- Ý của giáo sư Tần là?
Trương Vệ Đông là một người thông mình, rất nhanh đã nghe được một chút ý tứ trong lời nói của giáo sư Tần Hồng.
- Đúng, phương án này của cậu viết rất khá, tỉ mỉ nghiêm túc mà lại có tính sáng tạo rất cao, so với phương án trước kia của tôi còn tốt hơn một chút. Vì vậy tôi nghĩ sẽ giao thêm trọng trách cho cậu. Đề tài này vốn là không cần Phó tổ trưởng, nhưng bây giờ tôi cho phép cậu làm Phó tổ trưởng, từ nay sẽ do cậu phụ trách triển khai đề tài này hàng ngày. Nếu gặp vấn đề gì không giải quyết được có thể hỏi lại tôi. Liên quan đến thay đổi nhân sự của tổ công tác nghiên cứu sẽ do tôi báo cáo cho phòng khoa học kỹ thuật. Việc nhận được đãi ngộ khen thưởng thì cậu cũng được xếp thứ hai. Còn về mặt luận văn, nếu như lúc đó cậu có thể hoàn thành xuất sắc thì cho cậu làm tác giả thứ nhất cũng không thành vấn đề.
Giáo sư Tần Hồng thành thật nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.