Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Chương 59: Uy hiếp




Dù sao Lữ Nhã Phân và Tùy Lệ những nữ tử chưa bước vào đời, thấy cảnh sát nhân dân xông tới la mắng, liền sợ tới mức vội vàng buông tay ra, nước mắt nước mũi chảy xuống. Nếu không phải dốc sức gắng gượng thì thiếu chút nữa đã ngã quỵ tại chỗ. 
Mặc dù tức giận, Trương Vệ Đông cũng biết dù sao đây cũng là đồn công an, không thể làm ra chuyện gì quá đáng, đành phải âm thầm nhịn xuống. Nhưng dù vậy, hắn vẫn hung hăn trừng mắt liếc gã cảnh sát, nói: 
- Anh mới thực sự cần phải ngẩng đầu nhìn thật kỹ phía trước. 
Nói xong, cũng không thèm để ý đến gã cảnh sát nhân dân đó, quay sang đám người Lữ Nhã Phân, khẽ gật đầu trấn an: 
- Đi thôi, đừng sợ. Hết thảy đều có thầy chịu trách nhiệm. 
- Vâng! 
Trong lòng các cô vốn sợ muốn chết, nhưng thấy Trương Vệ Đông lúc này vẫn trấn định, còn quan tâm các cô, ai nấy cũng đều cảm động, cố nén nội tâm kinh hoảng, vội lau nước mắt, nặng nề gật đầu với Trương Vệ Động. 
- Mẹ nó, vào bên trong xem bố mày thu thập cúng mày như thế nào. 
Gã cảnh sát mập thấy Trương Vệ Đông vẫn túm tụm như vậy, tức giận đến gương mặt đầy mỡ rung rung. Nếu không phải đang ở trước cửa đồn công an, người ra người vào rất nhiều, chỉ sợ đã đánh Trương Vệ Đông rồi. 
Bước vào phòng thẩm vấn, đám người Lâm Bân đã ngồi sẵn. Bọn chúng nhìn thấy đám người Trương Vệ Đông tiến vào, ai nấy đều thần khí mười phần, một bộ ăn chắc đám người Trương Vệ Đông, giống như cái đồn công an này chính là nhà của bọn chúng. Thực sự, Lâm Bân phách lối xông tới nhe răng cười với Trương Vệ Đông: 
- Nhóc con, hôm nay bố mày không chỉnh mày thì bố mày sẽ theo họ của mày. 
Trương Vệ Đông nghe xong cười lạnh nói: 
- Cậu muốn theo họ của tôi, tôi cảm thấy mất mặt lắm. 
- Mày! 
Lâm Bân không nghĩ tới Trương Vệ Đông đã tới nơi này mà còn chảnh như vậy, tức giận đứng lên, muốn nhào tới cho Trương Vệ Đông một trận. 
Vương Kim Tiêu phụ trách vụ án Lâm Bân thấy thế vội vàng kéo gã về vị trí, trầm giọng nói: 
- Ngồi xuống, Lâm Bân. 
Thực chất, Lâm Bân vốn rất sợ Trương Vệ Đông. Vừa rồi chỉ là một lúc xúc động đứng lên. Sau khi đứng lên thì liền hối hận. Vương Kim Tiêu vừa quát, lập thức dựa thế thở phí phò ngồi xuống, nói với Vương Kim Tiêu: 
- Chú Vương, chú cũng thấy đấy. Tên nhóc này hung hăng càn quấy cực kỳ. 
Vương Kim Tiêu cũng chẳng để ý Lâm Bân, quay sang nhìn Trương Vệ Đông vẻ mặt nghiêm nghị: 
- Trong mắt các người còn có vương pháp hay không? Có biết đây là chỗ nào hay không? 
- Chẳng lẽ chỉ cho phép bọn họ uy hiếp người, lại không cho thầy Trương phản bác sao? 
Nằm ngoài suy nghĩ của mọi người, một người bình thường vẫn biểu hiện điềm đạm, nho nhã, thoạt nhìn lá gan tưởng nhỏ, trưởng ban học tập Du Mẫn lại đứng ra, đỏ mặt chất vấn. 
Vương Kim Tiêu thấy trên địa bàn của mình, trước mặt nhiều người như vậy lại bị một tiểu nữ sinh chất vấn, gương mặt thoáng cái tái nhợt. Nhưng dù sao y cũng là phó đồn trưởng, ánh mắt nhìn vấn đề cũng không phải một cảnh sát bình thường hoặc loại thanh niên bất lương như Lâm Bân có thể so sánh. Ngay từ đầu, y đã không đem đám người Trương Vệ Đông để vào mắt. Cho rằng, bất quá chỉ là giúp một học sinh. Cho dù y thật sự có lòng thiên vị đám người Lâm Bân thì bọn họ cũng hứng không nổi sóng gió gì. Hiện tại nghe xong, mới biết được gã thanh niên văn nhược yếu đuối kia là giảng viên. Những năm gần đây, giảng viên đại học tuy không quyền không thế, nhưng thân phận rất cao. Nếu xử lý không tốt sẽ dễ dàng xảy ra vấn đề. 
Nghĩ như vậy, Vương Kim Tiêu vội vàng đè nén tức giận trong lòng, không để ý đến Du Mẫn, quay sang Trương Vệ Đông, có chút không tin hỏi: 
- Cậu là giảng viên? Trường nào? 
- Tôi là giảng viên đại học Ngô Châu.
Thấy Vương Kim Tiểu bày ra bộ dạng giải quyết chung, Trương Vệ Đông tất nhiên sẽ không cố ý bới móc, đàng hoàng trả lời. 
Đại học Ngô Châu. Vương Kim Tiêu không khỏi nhíu mày, khuôn mặt lộ ra một tia khổ sở. Một bên là con trai lãnh đạo phân cục, một bên là giảng viên đại học. Chuyện này nếu xử lý không tốt, không phải đắc tội với lãnh đạo thì cũng sẽ lưu lại ảnh hưởng không tốt trong xã hội. 
Nhóc con Lâm Bân này không học vấn, không nghề nghiệp, cả ngày lông bông nhưng rất có bản lĩnh phỏng đoán tâm tư người khác. Thấy Vương Kim Tiêu lộ ra bộ mặt khổ sở, lập tức biết rõ trong lòng y đang nghĩ gì, con ngươi đảo một vòng, lấy điện thoại ra gọi cho mẹ của gã. Điện thoại vừa thông, Lâm Bân vẻ mặt đưa đám, nói: 
- Mẹ, con bị người ta đánh, toàn thân bị thương. Bây giờ con đang ở đồn công an đường Đông Tân. Mẹ mau đến đón con. 
Mẹ của Lâm Bân – Hạ Tư Cần đang chơi mạt chược gần đó, nghe xong lập tức đẩy đám mạt chược sang một bên, sốt truột hỏi tình huống rồi nhanh chóng đi ra ngoài. 
Lâm Bân đương nhiên là thêm mắm thêm muối, đem sự tình nói lung tung một trận. Đơn giản là nói người của Trương Vệ Đông bên này đụng phải gã, lại còn bắt gã bồi thường tiền. Gã không chịu liền động thủ đánh gã. Hạ Tư Cần nghe xong việc này, mặc kệ con mình đúng hay sai, lập tức nói: 
- Bây giờ là Vương Kim Tiêu đang xử lý chuyện này phải không? Mau bảo anh ta nghe máy. 
Vương Kim Tiêu thấy Lâm Bân gọi điện thoại thì thầm hô hỏng rồi. Quả nhiên chưa đầy một lát, Lâm Bân khí thế mười phần nói với y: 
- Chú Vương, mẹ của cháu bảo chú nghe máy. 
Vương Kim Tiêu lập tức cảm thấy đau đầu, quay sang gã béo châm chọc Trương Vệ Đông nói: 
- Tiểu Lưu, mau đưa bọn họ qua phòng bên. An bài mấy người lấy khẩu cung. 
Nói xong, Vương Kim Tiêu nháy mắt với gã cảnh sát mập tên Lưu Ngọc Vinh. Lưu Ngọc Vinh bất động thanh sắc, hướng y khẽ gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ. 
- Các người mau theo tôi qua phòng bên cạnh lấy khẩu cung. 
Lưu Ngọc Vinh quay sang đám người Trương Vệ Đông, nói mà không có biểu cảm gì. Nhưng Trương Vệ Đông từ trong ánh mắt của gã nhìn ra được chút hả hê và âm hiểm. 
Nếu là giải quyết việc chung, Trương Vệ Đông cũng chẳng có lý do cự tuyệt, nhẹ gật đầu với đám người Lý Trung đang bất an, trấn an nói: 
- Không có việc gì đâu. Chỉ là lấy khẩu cung thôi mà. 
Đám người Lý Trung lúc này chỉ nghe theo lệnh của Trương Vệ Đông, thấy hắn đến giờ phút nàu vẫn không sợ, cảm thấy yên tâm không ít, liền đi theo bên cạnh hắn. 
Qua phòng bên cạnh chưa bao lâu, ba vị cảnh sát khác xuất hiện. Trong đó có một nữ cảnh sát dáng người mỹ lệ. Ba cảnh sát phân thành ba tổ tiến hành lấy khẩu cung bọn họ. Còn Lưu Ngọc Vinh đặc biệt phụ trách Trương Vệ Đông. 
Trong một phòng thẩm vấn khác, Vương Kim Tiêu đã nói chuyện điện thoại xong, gương mặt khổ sở nói với Lâm Bân: 
- Lâm Bân, không phải là cậu ra nan đề cho tôi sao? Những người này dù sao cũng là sinh viên. Hơn nữa còn có một người là giảng viên đại học. Cậu muốn tôi bảo họ bồi thường tiền chữa trị, tổn thất tinh thần thì được. Nhưng áp cho bọn họ tội danh gây sự thì thật sự không thích hợp. 
- Giảng viên thì ngon sao? Có thể đánh người à? Có thể trấn lột người sao? Cũng không cần định tội? 
Vẻ mặt Lâm Bân tức giận, liên tục chất vấn, còn thuận tay chỉ thẳng vào vết thương trên người: 
- Chú Vương, chú xem đi, cái này còn chưa đủ chứng minh hết thảy sao? 
Nếu không phải cậu trêu vào người ta, người ta sẽ xuống tay với cậu sao? Mẹ nó, có lỗi còn không nhận, lại còn kêu oan. Vương Kim Tiêu mắng thầm trong bụng, nhưng lại không dám biểu lộ ra ngoài, tiếp tục bộ dạng ăn phải mướp đắng, nói: 
- Cái này tôi cũng thấy. Nhưng nếu xử lý như vậy, truyền đi chỉ sợ không tốt. 
- Theo ý của chú Vương, chuyện này cứ thế mà cho qua? 
Lâm Bân nhếch miệng hỏi. 
- Theo ý của tôi, giải quyết như vậy là tốt nhất. Dù sao cũng không... 
Vương Kim Tiêu vừa nói được một nửa, ngoài cửa xông vào một phụ nữ trung niên trên cổ đeo một vòng chưởi trân châu quý báu. Gương mặt của người phụ nữ trung niên này vẫn còn giữ được nét nhưng cơ thể đã có chút mập ra. Tuy nhiên bà ta lại mặt một bô sườn xám tơi lụa ngắn tay, không chỉ cặp mông tròn trịa một cách khó hiểu mà cái bụng cũng nhỏ lại một cách khó hiểu, khiến cho người ta có một cảm giác quỷ dị không nói ra được. 
Người phụ nữ trung niên này chính là mẹ của Lân Bân – Hạ Tư Cần. Bà ta hùng hục xông vào, nhìn thấy vết thương trên người Lâm Bân, giống như trời sập xuống, rống lên. 
- Ôi trời, tời ơi. Bân Bân. Bân Bân của mẹ. 
Sau khi kêu một hồi, Hạ Tư Cần mới chuyển sang Vương Kim Tiêu đang vẻ mặt ngượng ngùng không biết làm thế nào, vênh mặt hất hàm, giọng điệu the thé: 
- Tiểu Vương, cậu vừa rồi nói thế nào? Không có gì? Con của tôi bị đánh thành bộ dạng như vậy, cậu còn ói không có gì. Cậu làm phó đồn trưởng cái kiểu gì vậy? Có muốn làm nữa hay không? 
Vương Kim Tiêu bị Hạ Tư Cần giáo huấn như vậy, trong nội tâm cố nén sự tức giận. Người ta là phu nhân thủ trưởng, không tiện phát tác, chỉ đành cười nói: 
- Chị Hạ à, không phải là tôi không giúp Lâm Bân, mà là đối phương có một người là giảng viên đại học. Vấn đề này có chút khó giải quyết. 
- Giảng viên đại học thì sao? Giảng viên đại học thì có thể tùy tiện đánh người? 
Vương Kim Tiêu vừa nói như vậy, thanh âm Hạ Tư Cần đột nhiên cao lên. 
Sau khi nói xong, không quản sắc mặt Vương Kim Tiêu sa sầm xuống, liền cầm điện thoại gọi cho chồng bà ta là Lâm Phồn Vinh. Điện thoại vừa thông, Hạ Tư Cần liền lên tiếng: 
- Lâm Phồn Vinh, rốt cuộc là ông còn quan tâm đến cái nhà này nữa hay không? Con của ông bị người ta đánh chỉ còn nửa cái mạng, ông có biết hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.