Tự Chui Đầu Vào Lưới

Chương 7.2:




Vốn tưởng rằng sau lần tai nạn đó Đoạn Thiên sẽ không bao giờ đề cập tới chuyện ‘công thụ’, nhưng chưa tới hai ngày, tiểu lão hổ lại kêu gào lên : « Ta phải chủ động ! »
« Lần trước không phải đã cho cậu làm chủ động sao ? Là chính cậu không được. »
Đoạn Thiên đáng thương, hoàn toàn không biết chính mình đã bị người hãm hại, tính kế.
« Lần trước là do ta quá kích động, lần này khẳng định là được. » Đoạn Thiên thẳng lưng ưởn ngực tự tin. « Nếu lần trước ngươi đồng ý, sao lại không cho ta thêm một cơ hội nữa ? »
« Được rồi được rồi, bất quá nếu cậu lại không được, phải ngoan ngoãn để tôi yêu thương cậu nga. »
« Đồng ý ! » Khẳng khái trào dâng mà gật đầu thật mạnh.
« Tôi đói, trước lấy cái gì đó để ăn đã. »
Được Lưu Quang chấp thuận, Đoạn Địa lập tức mềm nhẹ lấy lòng « Để anh đi lấy cho, Lưu Quang thân yêu tâm can bảo bối. »
Lưu Quang lạnh lùng cự tuyệt : « Cố mà bảo tồn thể lực đi, vả lại cậu làm sao biết tôi thích ăn cái gì ? »
[Bớt đùa đi, đã đồng ý cho ngươi làm chủ động, sao có thể cho ngươi đi chuẩn bị đồ ăn ?]
« A, đúng rồi ! Thuận tiện tôi sẽ lấy cho cậu một ít, thế cậu muốn ăn cái gì ? »
Đoạn Thiên vẻ mặt ngọt ngào trả lời : « Em lấy cho cái gì, anh liền ăn cái đó. »
Vì thế, lịch sử tái diễn …….. (=))))
——-
Sau rất rất rất nhiều lần bị Lưu Quang lừa gạt, cuối cùng tiểu lão hổ cũng phát giác có vấn đề.
« Không đúng a… » Đoạn Thiên lại một lần nữa thất bại, lại bị Lưu Quang ăn đến xương cốt cũng không chừa, cả người đầy ứ ngân, suy yếu nằm trên giường nhíu mày.
Người trong lòng có quỷ không một chút chột dạ, hỏi : « Làm sao không đúng ? »
« Vì cái gì mỗi lần có thể chủ động ta đều không thể cương ? Nhưng vào thời điểm khác vẫn bình thường a. » Đoạn Thiên nhăn mặt nhíu mày không ngừng suy nghĩ.
« Cùng với người cường hơn cậu ở cùng một chỗ, không cương được có gì phải kỳ quái ? » Lưu Quang vươn ‘móng vuốt’ sờ sờ cậu, dương dương tự đắc nói « Cậu chỉ có bị tôi thượng mới đạt được cao triều a. »
« Ta biết rồi ! » Bỗng nhiên cậu rống to lên, khẳng định mọi người ở trong khu chung cư này đều có thể nghe được.
Đột nhiệt hưng phấn bật người dậy, rồi lại đột nhiên ngã nằm xuống giường. Thân thể bị người ‘tàn nhẫn chà đạp’ qua vừa đau lại vừa vô lực.
[Lưu Quang đáng hận, thượng chết người không đền mạng! ]
« Biết cái gì ? » Vẫn dương dương tự đắc hỏi tiểu lão hổ đang cong lại thành một đoàn nằm ở bên người.
Nghe Lưu Quang hỏi, Đoạn Thiên quên ngay đau đớn trên người lại hưng phấn bật dậy : « Ta biết, khẳng định là vấn đề tình thú. Ta nghĩ, ta khẳng định thích làm tình kịch liệt, đối với lối làm tình bình thường không khơi dậy được hứng thú. (=))))
Trong con mắt tươi sáng tràn đầy tự hào, tuyên bố : « Không nghĩ tới tính công kích của ta lại cường như vậy. Trước khi ‘lâm trận’ phải có thứ kích thích gây kích thích hưng phấn bộc phát, ha ha, trời sinh người có phong cách cường hãn như vậy cũng không nhiều lắm nga, Lưu Quang thật có phúc khí. » (=))))) chết cười)
Lưu Quang không nhanh không chậm nói : « Nga …. Nguyên lai là thích SM. Cường công SM trời sinh nga. » (=))) hợp ý anh =))))
Nghe không ra ý tứ sâu xa trong lời nói của Lưu Quang, Đoạn Thiên lập tức đem đầu óc chuyển tới mặt trên hành động : « Khổng Văn sẽ sớm dẫn ông anh ngốc nghếch đi du lịch, có thể kêu anh ta mua giúp một ít loại đồ chơi gây kích thích mang về cho mình a. » Hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, cậu lập tức cầm lấy điện thoại trên đầu giường bấm dãy số của Khổng Văn.
« Uy ? Khổng Văn, em là Đoạn Thiên, không phải anh đang định dẫn anh của em đi nghỉ mát sao ? Đi nơi nào ? »
« Phải không ? Quá tuyệt. Này … bởi vì anh có nhiều kinh nghiêm cho nên em có chuyện muốn nhờ anh giúp …. »
Lưa Quang tựa vào bên cạnh Đoạn Thiên, mỉm cười nghe Đoạn Thiên đối với Khổng Văn dặn đi dặn lại.
« Nhớ đó, nhất định phải mua giúp em. Đúng đúng, phải là thứ kích thích nhất, không cần vội, anh yên tâm đi. Em ? Đương nhiên không có khả năng là cho em dùng a, anh đừng để tâm chuyện đó, cứ như vậy đi nha, cám ơn nhiều, tiền thì chờ anh quay về em sẽ trả lại. Tạm biệt ! Thay em chăm sóc tốt anh của em nga. »
Đoạn Thiên cúp điện thoại, xoay người nhìn Lưu Quang –  trên mặt cậu đầy tươi cười xấu xa – đánh giá hắn từ trên xuống dưới từ dưới lên trên,
« Rất cao hứng ? » Lưu Quang đối với ánh mắt xấu xa của Đoạn Thiên không hề phản cảm, chỉ nhíu mày hỏi.
« Đúng a ! Cao hứng cực kỳ. » Quả thực chỉ mới nghĩ thôi mà đã cảm thấy hưng phấn, dò hỏi thử Lưu Quang : « Lưu Quang sẽ không tức giận chứ ? Em cũng không muốn mỗi lần anh chủ động đều cương không được đúng không ? »
« Không, sao tôi phải tức giận ? » Lưu Quang vuốt ve lên làn da mềm dẻo của Đoạn Thiên, bên môi gợi lên nụ cười xinh đẹp ẩn chứa một tia khó đọc thấu : « Cao hứng còn không kịp …. »
Lời nói đầy ý vị thâm trường, Đoạn Thiên một chút cũng không nghe vào tai ….
[Ta yêu ngươi, tiểu lão hổ, ngươi cũng yêu ta, đúng không? Cho dù cả đời này chỉ có thể bị động, cũng kiên quyết yêu ta, đúng không? Bất quá tinh thần kiên trì không lùi bước của ngươi, ta đây rất khen ngợi a.]
Cuộc chiến vĩ đại ‘phản thụ vi công’ vẫn còn đang tiếp tục – không có điểm ngừng, chỉ có lạc thú.
–oo0oo–
Các ngươi không cần vì Đoạn Thiên bị ‘chà đạp’ mà bất bình nga, ngươi nhìn đi  – cậu ta ở bên Lưu Quang có biết bao là khoái hoạt, ngay cả trong giấc ngủ cũng có thể cười ra tiếng a.
( Toàn văn hoàn)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.