Tự Chui Đầu Vào Lưới

Chương 9.1: Phiên ngoại 2:Bỏ trốn khỏi nhà !! (1)




Khi hai người đàn bà tụ tập lại một chỗ thì đề tài thường xoay quanh các ông chồng của họ nếu như họ chưa có con cái.
Còn khi hai tiểu thụ tụ tập lại một chỗ thì đề tài thường là về tiểu công của họ nếu bọn họ là một tiểu thụ tốt.
Đoạn Địa cùng Đoạn Thiên đương nhiên là một tiểu thụ tốt, bất quá anh em nhà bọn họ bàn về vấn đề này hơi đi quá đà một chút ….
——–
“Thật quá đáng a!” Đoạn Địa vẻ mặt đầy bất mãn, hung hăng dầm nát quả trấp (tra gg sẽ biết quả này) ở trong chén: “Khổng Văn có thể tìm được một người tốt như ta thì còn có gì bất mãn nữa chứ? Việc may mắn như vậy đều dành hết cho hắn, thế mà hắn cự nhiên còn dám gian díu với người đàn bà khác ….” Tuy đã hơn 23 tuổi nhưng khuôn mặt của Đoạn Địa vẫn như thanh niên mới lớn, anh vừa nói vừa phả ra từng đợt khí tức giận.
“Aizzz …” Cậu em trai Đoạn Địa cũng thở dài so với anh trai của mình còn to hơn dài hơn đến hai lần, cất lên tiếng nói than vãn: “Thật xui xẻo a, mỗi lần có cơ hội làm chủ động, ‘em trai’ của em sẽ không có cương a.” Biểu tình trên mặt tràn đầy thống hận.
“Đúng a, ta đánh thua Khổng Văn thì không tính. Nhưng cái tên Lưu Quang ốm yếu trói gà không chặt kia, ngươi như thế nào lại bị hắn áp bức? Bị bất lực à?”
Đoạn Thiên đính chính “Em nói ‘em trai’ của em không cương, nhưng chỉ vào thời điểm mấu chốt mới không cương thôi. Bình thường vẫn dùng rất tốt.”
“Ngươi không phải là em trai của ta sao?”
“Em trai là em trai, em trai nhỏ là em trai nhỏ.” Vẻ mặt Đoạn Thiên đầy hắc tuyến, nể tình anh là anh trai của cậu nên miễn cưỡng nhẫn nại giải thích.
Đoạn Địa khó hiểu nhíu mày suy tư: “Em trai đương nhiên sẽ nhỏ a, còn nếu lớn sẽ biến thành anh trai a.”
“Anh hai, rốt cuộc anh có hiểu em đang nói cái gì không?” Trên trán Đoạn Thiên nổi đầy gân xanh. Anh hai cũng không phải Lưu Quang, không cần phải ôn nhu. “Em nói ‘em trai nhỏ’ chính là khí quan trên thân thể a! Anh rốt cuộc có phải là đàn ông hay không?”
Trên mặt Đoạn Địa liền bị buồn bã bao trùm lấy.
“Ách …” Đoạn Thiên sửng sốt, cũng biết chính mình có điểm quá đáng, “Anh hai, em chỉ tùy tiện nói nói ….”
“Chính là những lời này, chính là những lời này …” Đoạn Địa lầm bầm lầu bầu thì thào, cái mũi xinh xắn bỗng nhiên nhíu nhíu lại, anh nằm dài ra trên bàn ở quán bar cất tiếng khóc lên.
Anh khóc càng lúc càng to, làm cho mọi người xung quanh đều hướng mắt lại đây nhìn soi mói. Đọan Thiên ngồi cùng bàn nhất thời cũng bị chỉ trỏ soi mói, đành phải chạy nhanh an ủi Đoạn Địa ngừng khóc, vỗ vỗ bả vai của anh trai: “ Được rồi được rồi, đừng khóc a, em xin lỗi, nhưng mà em cũng đâu có làm gì sai a. Đừng khóc, đừng khóc, anh hai, cho anh đánh em đó.”
Đoạn Địa một khi bắt đầu khóc thì làm sao dễ ngừng như vậy, anh vừa khóc vừa nói đứt quãng, “Chính là những lời này, Khổng Văn chính là nói như vậy, hắn nói ‘em có phải là đàn ông không? Em có phải là đàn ông không?’ Giống như ta không phải là đàn ông vậy. Ta đối với hắn tốt như vậy, hắn muốn áp liền áp, muốn ôm liền ôm, muốn sờ liền sờ, muốn như thế nào liền như thế đó. Từ đầu đến …. ô ô … hắn lại hỏi ngược lại ta ‘em có phải là đàn ông không?’. Ta ta ta … ta bất quá là vì hắn mới hy sinh đặc quyền của đàn ông, hắn hắn ….” Nhớ tới việc này lòng càng đau đớn hơn, tiếng khóc cũng lớn hơn chút nữa.
Đoạn Thiên ngây người một chút.
[Khổng Văn cưng chiều Đoạn Địa rất rõ ràng, nói anh ta đối với anh hai là siêu cường chiếm lấy tuyệt đối có thể tin, nhưng nói anh ta dùng những lời nói như thế để thương tổn lòng tự tôn vốn đã ít đến đáng thương của anh hai thì tuyệt đối không thể tin.
Tên Khổng Văn kia, yêu anh hai yêu đến nỗi thiếu chút nữa muốn dùng dây thừng đem anh hai cột lại bên người mình cả đời a.]
“Ùhm, Anh hai a, có phải anh nghe lầm rồi không?” Đoạn Thiên hoài nghi nhìn nhìn Đoạn Địa.
Đoạn Địa nâng đầu lên, xoa xoa cái mũi nhỏ, cặp mắt vẫn chang chứa nước mắt, “Ta như thế nào có thể nghe sai? Hắn còn nói ‘tốt, trước không nói tới em, vậy em trai của em đâu? Em trai của em không phải đàn ông?’”
Đoạn Thiên vừa nghe, mặt liền xanh lè, từ trên ghế tức giận nhảy dựng lên. “Hắn ta thực sự nói như vậy?”
Đoạn Địa vẻ mặt đầy ủy khuất, gật gật đầu: “Người đàn bà kia, người đàn bàn kia ….”
“Đàn bà cái đầu của anh, anh còn quản đến đàn bà của hắn ta cái gì?” Vẻ mặt Đoạn Thiên đầy giận dử, xắn tay áo lên, “Hắn ta khi dễ anh như vậy cũng là chuyện bình thường. Chính là hắn ta như thế nào có thể nói em như vậy? Thù này không trả không phải quân tử, đi!”
“Ngươi muốn đi đánh hắn hả?”
“Tên Khổng Văn kia về khoảng đánh nhau thực không phải là con người, chỉ có kẻ điên mới tìm hắn ta oánh nhau.”
“Vậy sao vừa rồi ngươi còn nói ‘đi’?”
“Không, em quyết định …” Đoạn Thiên vẻ mặt kiên quyết, tràn ngập tư tin nói ra phương án: “Dẫn anh đi.” (=)))))))
Đoạn Địa gật đầu đồng ý: “Uh, phương pháp báo thù này cũng không tồi. Bất quá Khổng Văn quy định đêm nay tầm 8 giờ phải quay về nhà, ngươi có thể dẫn ta đi …” Anh giơ tay lên nhìn xem đồng hồ, “… đại khái cỡ 20 phút a.” (=)))))))
“Không.” Đoạn Thiên tà ác cười rộ lên: “Em muốn cho Khổng Văn phải hối hận về những lời hắn ta đã nói.”
‘Đinh đông.’ – [Anh yêu Lưu Quang, anh yêu Lưu Quang! Anh yêu Lưu Quang, anh yêu Lưu Quang! ….] Tiếng chuông cửa với giọng ca nhạc chế của Đoạn Thiên vang vọng khắp tòa nhà.
Lưu Quang mở cửa ra, thấy tiểu lão hổ của hắn.
“Quá 8 giờ 10.” Lưu Quang quay đầu lại, nhìn lướt qua cái đồng hồ to đùng ở trên tường, “Không phải nói cậu đúng 8 giờ phải trở về sao?”
“Hắc hắc, anh vốn 8 giờ đúng trở về, chính là anh ấy đang buồn, anh phải an ủi, an ủi ….”
“Anh ấy?”
Đoạn Thiên tránh ra một chút, phía sau là một thân ảnh nhỏ nhắn dưới đèn đường mờ mờ hiện ra hình dáng mơ hồ.
“Anh hai của cậu?”
“Uh, cái tên Khổng Văn đáng chết của anh hai anh dám nói …”
“Thảm, hơn 8 giờ rồi, Khổng Văn nhất định đang ở nhà.” Đoạn Địa run rẩy nói.
“Anh hai, anh để cho em giải thích cùng Lưu Quang một chút. Lưu Quang bảo bối, chuyện là như thế này, Khổng văn hắn ta nói xấu anh với anh hai anh …”
‘Đích đích đích……’ Không biết tiếng chuông điện thoại của ai vang lên.
Đoạn Địa đột nhiên run rẩy lợi hại, vẻ mặt hoảng sợ, “Thảm, thảm, nhất định là Khổng Văn. Hắn phát hiện ta phạm ‘giờ cấm cửa’.”
“Anh hai, anh có tiền đồ một chút được không?” Đoạn Thiên trừng mắt liếc một cái, từ trong túi quần trước của Đoạn Địa lấy cái di động ra, thuần thục ấn tắt máy, thuận tiện đẩy Đoạn Địa đi vào nhà, “Anh ngồi xuống cho em. Em trước cùng Lưu Quang nhà em giải thích một chút.”
“Chính là, Khổng Văn hắn nhất định sẽ phạt ta. Ta cự nhiên 8 giờ còn chưa về nhà …”
“Câm miệng!” Đoạn Thiên đối với Đoạn Địa hung tợn rống lên một câu, quay đầu nhìn thấy Lưu Quang ‘tựa tiếu phi tiếu’ đứng ở phía sau, sắc mặt lập tức đổi thành 120 phần ôn nhu: “Anh cũng không muốn mang một cái phiền phức về nhà, nhưng anh ấy như thế nào cũng là anh của anh. Tên Khổng Văn kia gần đây lại khi dễ anh ấy.”
Lưu Quang cao thấp đánh giá cậu, chậm rãi đem hai tay khoanh trước ngực “Khổng Văn đã từng có ngày nào không khi dễ cậu ấy sao?”
“Chính là … tên Khổng Văn kia … hắn nói ….”
“Tôi mặc kệ hắn ta nói cái gì. Cậu mau đưa cậu ấy trở về.” Lưu Quang khẽ liếc mắt nhìn Đoạn Địa đang vô cùng bất an ngồi trên sô pha, “Khổng Văn nhất định sẽ không bỏ qua.”
“Đừng sợ Khổng Văn. Nếu hắn ta đến, anh sẽ bảo vệ hai người.” Đoạn Thiên ưỡn ngực thẳng lưng.
“Cậu bảo hộ tôi?” Lưu Quang nhíu nhíu mi, lại lộ ra nụ cười tuấn mỹ có thể làm cho Đoạn Địa choáng váng. “Rốt cuộc ai bảo vệ ai?” Hắn bắt lấy bả vai của Đoạn Thiên, mãnh mẽ đem cậu kéo tới gần hắn, thanh âm trầm thấp từ tính tràn ngập mê người: “Cậu nói.” Bàn tay còn lại đã xâm nhập vào trong áo, ở trên điểm nổi lên nho nhỏ đảo qua đảo lại một cách ái muội, sau đó nhẹ nhàng niết một cái.
“A ….” Hai chân của Đoạn Thiên cơ hồ nhuyễn xuống, cố gắng dùng hai tay đặt ở trên vai Lưu Quang chống đỡ thân thể, thở hổn hển nhỏ giọng nói, “Lưu Quang, anh hai anh đang ở đây. Anh ấy …”
“Ta nghĩ ta vẫn nên về nhà thì tốt hơn.” Bên người bỗng nhiên hiện ra một gương mặt khiếp đảm.
Đoạn Thiên cơ hồ nhảy dựng lên, “Anh hai! Anh làm gì bất thình lình hiện ra vậy?”
“Khổng Văn sẽ tức giận, hắn nhất định sẽ nghĩ ta bỏ trốn khỏi nhà.” Cùng Khổng Văn ở chung quá lâu, một khi không có hắn ở bên người, sẽ cảm thấy cả người không được an toàn.
“Chính là muốn hắn tức giận.”
“Hắn tức giận sẽ phạt ta.”
“Anh núp ở chỗ của em, hắn sẽ không phạt được anh.”
“Như vậy hai chúng ta sẽ không thể thấy được nhau.”
“Chính là muốn hai người các anh không thể thấy nhau.”
“Như vậy Khổng Văn sẽ khổ sở.”
“Chính là muốn Khổng Văn khổ sở, đây là trừng phạt hắn nói không lựa lời, dám nói xấu em. Trừng phạt, anh hiểu rõ chưa?”
“Chính là ….” Đoạn Địa xoa xoa tay, mếu máo nói “Như vậy ta cũng sẽ khổ sở ….”
“Anh có một chút tiền đồ được không?” Đoạn Thiên nghiến răng.
“Uy.”
“Câm miệng!” Đoạn Thiên xuất tra khí thế của em trai, quay đầu gầm lên một câu giận dữ, bỗng nhiên phát hiện đập vào tầm mắt cự nhiên là một gương mặt khác với biểu tình vô cùng đáng sợ, “A a … Lưu Quang, anh không phải … anh không phải ….”
Lưu Quang lạnh lùng hỏi: “Cậu bảo tôi câm miệng?”
“Không không không! Anh nghĩ em là anh hai anh.”
“Ta vẫn là nên về nhà thì tốt hơn.” Đoạn Địa ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
“Anh câm miệng!” Đoạn Thiên vung tay lên, đem anh đẩy trở về trên sô pha.
Ngay sau đó, bả vai cậu lại bị một người túm lấy, gương mặt mê người của Lưu Quang phóng to trước mắt, thanh âm ngọt ngào nhưng tràn đầy nguy hiểm tiến vào tai cậu: “Tiểu lão hổ, chuyện của hai ta còn chưa giải quyết xong nga?”
“Lưu Quang, thanh âm của em càng ngày càng dễ nghe.” Nụ cười trên mặt Đoạn Thiên giống như một đóa hoa tươi mới nở.
“Vừa rồi là cậu bảo tôi câm miệng đúng không?”
“Chúng ta có thể không cần tiếp tục dây dưa vấn đề này không?”
“Có thể.” Lưu Quang hiếm khi thể hiện ra một chút khoang dung của hắn, buông bả vai của Đoạn Thiên ra, đem hai tay khoanh ở trước ngực, tư thế thoải mái hỏi, “Chúng ta nói về thảm án sắp phát sinh, được chứ?”
“Thảm án gì?”
“Thảm án đó là – Khổng Văn tới nhà đòi người, hắn nộ khí xung thiên đem cậu trói lại treo ngược cậu lên rồi đánh cho nhừ tử, sau đó đem anh trai cậu bắt về nhà, cột vào giường trừng phạt ba ngày ba đêm.”
Sắc mặt Đoạn Địa trắng bệch, từ trên sô pha run rẩy đứng lên, xoắn xoắn hai tay với nhau  “Không liên quan đến ta, không liên quan đến ta, là do Đoạn Thiên dẫn ta tới chỗ này.”
“Cái gì không liên quan đến anh? Nếu anh không phải đang uất giận với Khổng Văn, vậy thì anh ở quán bar khóc lóc là vì cái gì? Anh câm miệng cho em!” Đoạn Thiên tức giận 10 phần quay đầu lại đối với anh rống lớn, lại quay đầu ôn nhu chăm chú nhìn người yêu tâm can bảo bối “Em sẽ không để loại thảm án này phát sinh nhỉ?”
“Uh…” Lưu Quang suy nghĩ một chút “Tôi sẽ cố gắng ngăn cản không để cho Khổng Văn đem cậu đánh nhừ tử.”
Đoạn Thiên truy vấn “Vậy những chuyện còn lại thì sao?”
“Uh ….” Lưu Quang lại suy nghĩ một chút “Sau khi hắn đem cậu treo lên đánh vài cái, tôi có thể lợi dùng hiện trường đó làm một số chuyện. Cậu cũng biết đó, tư thế treo đứng lên kỳ thật rất hay, bất quá tôi bình thường không muốn dùng tư thế đó vì đụng đến mấy cuộn dây thừng hơi phiền phức.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.