Tự Chui Đầu Vào Lưới

Chương 9.2: Phiên ngoại 2:Bỏ trốn khỏi nhà !! (2)




Đoạn Thiên vẻ mặt thất vọng “Em đang nói giỡn đúng không?”
“Ai cùng cậu đùa giỡn? Ai mượn cậu chưa hỏi qua ý của tôi liền đem anh hai của cậu mang về nhà?” Lưu Quang xụ mặt xuống.
“Anh hai! Anh quay lại đây cho em!” Đoạn Thiên vụt qua, đem Đoạn Địa vừa đi tới gần cửa chính kéo trở về, đem anh một lần nữa đẩy ngồi lên sô pha, còn mình thì mau chóng quay lại bên cạnh Lưu Quang tiếp tục giải thích “Lưu Quang, em nghe anh nói, anh không phải cố ý làm cho em ngỡ ngàng.”
“Tôi không một chút ngỡ ngàng.” Lưu Quang lạnh lùng nói “Tôi đã sớm biết rằng cậu có thể gây ra rất nhiều việc ngu ngốc.”
“Chính là Khổng Văn khi dễ anh hai anh.”
“Không Văn cùng anh hai cậu liên quan gì đến tôi.”
“Chính là … Khổng Văn hắn cũng khi dễ anh a, hắn nói anh không phải đàn ông …” Đoạn Thiên không thể không nhẫn khó chịu mà đem hết mọi việc nói ra.
Giả trang đáng thương, giả trang đáng thương.
[Nếu anh hai mỗi lần giả trang đáng thương đều có thể thành công, như vậy ta ngẫu nhiên giả trang một lần, ông trời cũng nên nể tình, cho ta thành công một lần đi?]
“Cậu đang giả trang đáng thương?” Lưu Quang liếc nhìn cậu một cái.
“Không có!”
“Còn dám lớn tiếng với tôi?”
Đoạn Thiên lập tức phóng nhỏ âm lượng “Không có!”
Cậu nhìn sắc mặt khó coi của Lưu Quang, trong đầu rối loạn mơ hồ không thôi, đành phải mở miệng hỏi han: “Bảo bối a, rốt cuộc em đang bực bội chuyện gì? Có chuyện gì làm em tức giận sao? Em muốn anh phải làm cái gì? Làm ơn, em trực tiếp nói cho anh biết đi, anh đoán mãi không ra a.”
Lưu Quang trong bụng cười đến rút gân, trên mặt vẫn là âm âm trầm trầm, từ mũi ‘hừ’ ra một tiếng, “Tôi muốn cậu làm cái gì thì cậu sẽ chiếu theo đó mà làm theo sao?”
“Đương nhiên.” Nhiệt tình của Đoạn Thiên đối với tình nhân trong mộng vĩnh viễn không giảm xuống.
“Tôi đây muốn cậu không được leo lên giường của tôi trong vòng 3 tháng.”
Sắc mặt Đoạn Thiên đại biến “A? Kia tuyệt đối không được.”
“Nga, cái đồ nói dối.” Thanh âm của Lưu Quang càng bình tĩnh thì sự tức giận càng tăng cao mãnh liệt.
“Đừng giận, bảo bối đừng giận. Em đổi yêu cầu khác đi, anh nhất định, tuyệt đối, khẳng định sẽ làm theo.” Đoạn Thiên vẻ mặt lấy lòng dựa qua, bị Lưu Quang đẩy mạnh ra.
Lưu Quang trầm mặc một lát, phỏng chừng gây áp lực tâm lý cho Đoạn Thiên đã tương đối lớn, mới mở miệng nói chuyện, “Được, tôi sẽ cho cậu thêm một cơ hội nữa.”
“Được! Được! Anh nhất định quý trọng cơ hội này!” Đoạn Thiên giơ hai ngón tay lên thề.
“Chờ lát nữa.” Lưu Quang ngừng một chút, “Tôi muốn cậu làm gì, cậu nhất định phải theo đó mà làm.”
“Chờ lát nữa? Vì cái gì phải chờ lát nữa?”
“Bởi vì chờ lát nữa, sẽ có người đến đây.”
“Có người đến? Là ai?”
Đinh đông! – [Anh yêu Lưu Quang, anh yêu Lưu Quang! Anh yêu Lưu Quang, anh yêu Lưu Quang! ….]
Chuông cửa lại vang lên.
Đoạn Địa từ trên sô pha nhảy dựng lên, “Là Khổng Văn, nhất định là Khổng Văn!” Hai mắt to tròn lóng lánh ánh đầy nét cao hứng, hướng cửa nhà phóng tới, “Khổng Văn, em ở trong này!”
Đoạn Thiên túm lấy bả vai anh, đem anh kéo lại.
“Anh muốn chết sao? Đi mở cửa?” Đoạn Thiên bộ mặt dữ tợn nói ra kết cục nếu Đoạn Địa mở cửa sẽ xảy ra, “Khổng Văn sẽ túm lấy cổ anh, đem quần áo anh xé nát, đánh cho mông anh sưng đỏ, tiếp theo đem anh treo lên trên trần nhà, rồi lấy gậy đánh gãy chân của anh, sau đó lại ….”
“Ngươi không cần nói nữa, anh ngươi gần như bị ngươi làm cho hôn mê rồi.”
“Nga.” Đoạn Thiên buông bả vai của Đoạn Địa ra, vỗ vỗ gương mặt Đoạn Địa vì được nuôi dưỡng kỹ càng mà vô cùng hồng hào, ngẩng đầu nhìn bảo bối của cậu, “Lưu Quang đừng sợ, tuy Khổng Văn thực hung dữ, bất quá chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực ….”
“Hai người các cậu đều lên trên lầu hai núp đi.”
“Ách?”
Lưu Quang nhíu nhíu đôi lông mày xinh đẹp, “Không nghe tôi nói?”
“Nghe! Nghe!” Đoạn Thiên ôm lấy Đoạn Địa mềm nhũn liền hướng lầu hai chạy lên, đến lầu hai, từ trên hành lang ló đầu xuống dặn dò, “Khổng Văn nếu đối với em động thủ, em liền lớn tiếng hô cứu nha.”
Lưu Quang hướng lên trên nhìn lại, buồn cười hỏi, “Tôi hô cứu, cậu sẽ chạy ra cùng hắn ta đánh nhau?”
“Không phải, anh sẽ đem anh hai của anh đưa cho hắn.” Đối với tên hung thần Khổng Văn này, Đoạn Thiên vẫn luôn giữ thái độ cẩn thận cách xa. (=)))))))
Đinh đông! – [Anh yêu Lưu Quang, anh yêu Lưu Quang! Anh yêu Lưu Quang, anh yêu Lưu Quang! ….]
Chuông cửa vang lên liên tục.
Lưu Quang đi tới, mở cửa nhà ra.
“Tôi nghĩ đến cậu sẽ phá cửa.”
“Vốn tính thế.” Khổng Văn nhún nhún vai, “Bất quá nghĩ rằng anh đang ở nhà, tôi liền kiên nhẫn đợi thêm một hồi. Đoạn Địa đâu? Kêu cậu ấy ra đây, theo tôi về nhà.”
“Cậu làm sao biết cậu ta ở đây?”
“Tên đó còn có thể đi đâu?”
Lưu Quang nghĩ nghĩ, cười nói “Đúng ha.” Rồi nghiêng người sang bên nhường đường, “Vào ngồi đi, bọn họ đều ở trên lầu.”
—-
Đoạn Thiên cùng Đoạn Địa dán tai trên cửa phòng, cố gắng nghe động tĩnh bên ngoài.
“Thế nào?”
“Không tiếng động.”
“Không có khả năng, Khổng Văn không có khả năng sẽ bình tĩnh như vậy.” Đoạn Địa khẩn trương đoán, “Có khi nào tên Lưu Quang kia vừa mở cửa liền bị Khổng Văn đấm cho một đấm vào mặt, liền ngất xỉu tại chỗ?”
Đoạn Thiên hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, “Lưu Quang của em sẽ lách mình né tránh được ngay. Em ấy nhất định sẽ ở trong bộ dáng tao nhã giáo huấn cho cái tên Khổng Văn đáng chết kia một bài học, bắt hắn sau này đối với em phải biết tôn trọng. Hừ, dám nói em không phải đàn ông?”
“Khổng Văn mới không bị cái tên vô danh tiểu tốt tùy tiện giáo huấn.”
“Lưu Quang của em mới không phải vô danh tiểu tốt.” Đoạn Thiên nổi giận đùng đùng nói.
“Dáng người như tên Lưu Quang đó, Khổng văn chỉ một quyền là có thể đánh chết.”
“Anh nói cái gì?” Nếu không phải nghĩ đến thế cục khẩn trương dưới lầu, Đoạn Thiên đã sớm hét to lên, nghiến răng đè thấp thanh âm nói, “Dáng người của Lưu Quang nhà em là số một, phi, mắc mới gì em phải nói về dáng người của Lưu Quang với anh? Em cảnh cáo anh, tuy em đáng thương anh mới đem anh mang về nhà, nhưng chút nữa nếu anh dám bỏ mặc đám tụi em, đừng trách em đoạn tuyệt tình anh em với anh.”
“Mệt ta từ nhỏ đã hi sinh tất cả vì ngươi, đem ngươi nuôi dưỡng đàng hoàng ….”
“Câm miệng! Anh so với con heo lười còn thua, số lần Khổng Văn nấu cơm cho em ăn so với anh còn nhiều hơn.”
“Đó là Khổng Văn nấu cho ta ăn, ngươi chính là ăn ké. Không có ta ngươi có thể ăn đồ ăn do Khổng Văn nấu sao?”
Đoạn Thiên khinh thường hừ một tiếng, “Chỉ có ngốc như tên Khổng Văn mới xem trọng anh. Bất quá cũng tốt, em vẫn luôn lo lắng anh sau này không có ai nuôi dưỡng sẽ lưu lạc đầu đường xó chợ rồi tới làm phiền em, hiện tại mệt nhọc đó đã có người khác lãnh lấy.”
“Ngươi …. ngươi ….” Đoạn Địa tức giận đỏ mặt, “Ngươi dám mắng Khổng Văn?”
“Em mắng hắn đó, thì thế nào?” Đoạn Thiên gân cổ lên, “Anh đừng có nói với em là Khổng Văn nhà anh là hoàn mỹ. Nếu hoàn mỹ thì sao anh phải theo em bỏ trốn khỏi nhà?”
Nếu cải nhau, Đoạn Địa vô luận như thế nào cũng phải lếp vế Đoạn Thiên.
Đoạn Địa gấp đến đỏ mắt, không cam lòng nói, “Là ngươi bức ta đến đây.”
“Em bức anh đến đây?” Đoạn Thiên hỏi: “Ở trong quán bar anh đã nói gì? Anh vì cái gì khóc lớn? Anh nói, anh nói!”
“Ta … ta ….” Đoạn Địa dùng sức chớp mắt một cái, từng giọt nước mắt to như hạt đậu rơi ra khỏi hốc mắt, bộ dáng đáng thương hề hề nói: “Ngươi … ngươi … ta là anh của ngươi.”
“Ít ở trước mặt em giả trang đáng thương đi, chỉ có Khổng Văn mới ăn bộ dáng đó của anh thôi.” Đoạn Thiên nói thẳng ra.
Đoạn Địa cũng biết em trai không ăn bộ dáng này, đành phải bất đắc dĩ đem nước mắt lau khô, một lần nữa tiếp tục đấu trí: “Tên Lưu Quang kia mới là đại ngốc, nên mới xem trọng ngươi. Ngươi nhìn xem, ngươi nhìn xem ….” So với phòng thủ phương pháp tốt nhất chính là tấn công, đáng tiếc Đoạn Địa không thường tấn công, nên câu đầu tiên nói ra tiêu phí hết một khoảng thời gian, nữa ngày sau mới phun ra một câu: “Hắn có mắt không tròng nên mới tìm đến một tên gia hỏa vô năng như ngươi.”
Đoạn Thiên vừa nghe xong cơn giận dử không sao thu liễm được nữa, ngay cả động tĩnh dưới lầu cũng quên mất phải để ý, hét lớn lên: “Ngươi nói gì?”
“Ta …. ta …” Đoạn Địa thấy bộ dáng cậu hung dử, bắt đầu khiếp sợ.
“Lưu Quang nhà ta đắc tội với ngươi sao? Ngươi dựa vào cái gì mắng em ấy ngốc?” Đoạn Thiên căm tức trợn to mắt hét lớn lên: “Nếu Lưu Quang nhà ta ngốc, thì tên Khổng Văn nhà của ngươi kia chính là ngu đần. Nuôi một tên ngốc nghếch vô dụng như ngươi vậy, còn không bằng đem một khối thịt về nuôi.”
Con thỏ bị dồn ép cũng sẽ cắn người, Đoạn Địa cũng ưỡn thẳng người lên, tuy không cao bằng em mình, dù sao khí thế cũng tăng lên được một chút.
“Khổng Văn không có ngu đần!”
“Hắn chính là vậy.”
“Lưu Quang của ngươi mới tuyệt đối ngu đần!”
“Ai nha, ngươi dám mắng tâm can bảo bối của ta?”
“Đúng, ta mắng đó.” Đoạn Địa nổi nóng lên, cũng không phải dễ đùa, gương mặt đáng yêu trướng lên đỏ bừng, “Lưu quang là ngu đần! Ngu đần! A…… Ngươi …. Ngươi … đánh người!”
“Đúng, ta đánh đó.” Đoạn Thiên nghiến răng nghiến lợi.
“Ta là anh của ngươi.”
“Anh thì làm sao? Ta đánh đó. Ngươi kêu a, kêu Khổng Văn lên đây, ta đánh cả hai người các ngươi luôn.” Đoạn Thiên nói không suy nghĩ: “Ta còn muốn thiến hắn, xem ai mới không phải đàn ông.”
“Ngươi … ngươi … ngươi muốn thiến …” Đoạn Địa trừng to hai mắt nhìn em mình, vẻ mặt không thể chấp nhận, ngừng lại vài giây, sau đó liền nhoài người lên trước, “Ta liều mạng với ngươi, ai cho ngươi khi dễ Khổng Văn, ai cho ngươi đòi thiến anh ấy ….”
—-
Trong phòng khách, Khổng Văn thích ý ngồi ở trên sô pha.
“Muốn uống gì?” Lưu Quang hỏi.
“Không cần phiền phức.”
Lưu Quang cũng không khách khí, ngồi xuống đối diện Khổng Văn.
“Tiểu thụ nhà cậu bộ dáng thật đáng yêu.”
“Đương nhiên đáng yêu. Chính là có đôi khi tức chết người, tựa như hôm nay vậy – cậu ấy nói muốn gặp em trai, tôi lại có chút việc quan trọng không thể bỏ, đành phải để cậu ấy đi ra ngoài một mình, trước khi đi dặn rằng đúng 8 giờ phải về nhà, kết quả anh thấy đó …” Khổng Văn bất đắc dĩ nói: “Quả nhiên không ngoài dự liệu của tôi.”
“Bên tôi cũng chẳng khác gì, tiểu lão hổ cũng không thành thật chút nào.” Lưu Quang tràn đầy đồng cảm: “Biết bọn họ hẹn gặp nhau ở đâu không?”
“Không phải ở quán cafe sao?” Khổng Văn rũ mắt xuống suy nghĩ một hồi, đoán rằng: “Quán bar?”
Lưu Quang gật đầu.
“Đáng chết, cự nhiên dám lén tôi chạy tới quán bar. Cậu ta không bị kẻ khác cởi dây lưng quần kể cũng đã là kỳ tích.” Sắc mặt Khổng Văn trầm xuống.
“Trước khi Đoạn Thiên ra ngoài, hướng tôi cam đoan đi cam đoan lại là đi quán cafe.” Thanh âm của Lưu Quang cũng trở nên lãnh liệt: “Cậu ta trở về lỡ miệng nói lòi ra, còn trực tiếp hỏi tôi vì cái gì tức giận.”
Cùng nỗi tức giận như nhau, thấy bộ dáng Lưu Quang như thế, cơn tức của Khổng Văn bất tri bất giác thu liễm một chút.
Hắn cười cười “Hai anh em họ ở quán bar nói chuyện phiếm với nhau, nói không chừng là cùng nhau kể khổ.”
“Tôi dùng đầu gối nghĩ cũng biết Đoạn Thiên sẽ nói cái gì.” Lưu Quang lắc đầu “Cậu ta vẫn đang ôm ấp ý muốn được chủ động ở trên giường.”
Khổng Văn ác ý hỏi: “Anh để cho cậu ta thử một lần không được sao?”
Lưu Quang liếc nhìn hắn một cái: “Cậu sẽ cho Đoạn Địa thử một lần sao?”
“Đoạn Địa thì khác a, cậu ta không bao giờ yêu cầu chủ động.”
“Cậu ta không có gan đi?” Lưu Quang rốt cuộc nhịn không được tò mò hỏi: “Cậu nói anh em bọn họ không phải đàn ông, rốt cuộc là sao vậy?”
“Đoạn Địa kể với anh sao?” Khổng Văn ngạc nhiên một chập, vỗ nhẹ trán một cái, rồi cất tiếng cười: “Công ty có một khác hàng là một cô gái xinh đẹp, tôi bất quá nhìn hơi lâu một chút, Đoạn Địa liền ăn dấm chua, nói rằng tôi xem trọng phụ nữ.”
“Sau đó?”
“Sau đó cậu ấy liền bắt đầu lải nhải rằng – Có phải đàn ông không bằng đàn bà ‘não hẹp’ đúng không? Hỏi tôi có phải là thích đàn bà hơn không?” Khổng Văn nói: “Tôi hỏi lại cậu ấy – anh thích em, vậy em không phải là đàn ông?”
“Cậu nói thâm sâu như vậy, tiểu thụ nhà cậu làm sao lý giải được.” Lưu Quang đồng tình nhìn nhìn hắn, lại hỏi: “Thế thì như thế nào lại chuyển đến trên người tiểu lão hổ của tôi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.