Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử

Chương 17: Gậy ông đập lưng ông (4)




Hít sâu, hít sâu, hít sâu hơn.
Tô Tô vốn là một người khá lãnh đạm, cũng chính vì anh thích điểm này của cô, cho nên, cho nên anh phải dùng tiền để sắp xếp cô cũng là chuyện trong dự liệu, không nên tức giận không nên tức giận.
Quý Thần Hi cố gắng trấn an cảm xúc của mình ở trong lòng, đưa tay cầm lấy tấm chi phiếu mỏng, liếc mắt nhìn con số trên đó.
50 vạn.
Xem ra Tô Tô cũng không biết bảng giá của nghề này, vung mạnh tay tốn 50 vạn để mua cả đêm.
Tô Mạt thấy anh nhận lấy chi phiếu, trong lòng giống như có vật nặng gì đó treo ở trên không trong nháy mắt rơi xuống, nhẹ nhõm rất nhiều, lại đập vào nơi đau đớn nào ở trong lòng.
Quả nhiên, đàn ông đều là động vật chỉ nhìn thấy lợi ích. . . . . .
Lúc cô nâng khóe môi tự giễu lên, một tiếng “Tê lạp –”, anh ở trước mặt cô, đem chi phiếu 50 vạn xé ra làm hai. Sau đó mỉm cười buông tay, mặc cho chi phiếu rách thành hai mảnh bay xuống mặt đất, không có chút đau lòng.
“Tô Tô” Anh bước lên trước cách một cái bàn làm việc đối diện với cô: “Anh muốn , không phải là tiền”
“Không phải là tiền?” Tô Mạt hỏi ngược lại anh.
Anh cười nhìn cô, có phần bất đắc dĩ: “Anh không phải là loại người mà em nghĩ, cho nên anh muốn cũng không phải là tiền”
Anh chưa bao giờ biết mình có bao nhiêu tiền, trừ các bệnh viện lớn cùng xí nghiệp sản xuất thuốc trải rộng toàn cầu của Quý thị, anh còn có quốc trái cùng với cổ phần ngân hàng tư nhân của mấy quốc gia Châu Âu, cho nên tiền đối với anh mà nói thật sự là không có chút ý nghĩa nào.
“Vậy anh muốn?”
“Em cứ nói đi” Quý Thần Hi với nụ cười mê người, nhìn Tô Mạt dần dần tăng thêm rất nhiều phòng bị không nhìn thấy ở khắp người mình.
“. . . . . . Anh” Dưới ánh mắt của anh, Tô Mạt không khống chế được lui về phía sau một bước.
Xuất sắc như thế, không vì tiền, không vì lợi, hao phí tâm tư tìm cô cho được, có thể thấy được sự vật anh muốn có được, nhất định là cô cho không nổi hoặc là không muốn cho.
“Tô Tô, em chính là hạnh phúc đời sau của anh.” Giờ phút này anh thừa nhận, không e dè nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Nguy hiểm!
Người con trai trước mắt mặc dù khuôn mặt tươi cười tiếp người, nhưng chuông báo động ở đáy lòng cô không khỏi vang lên, tần số nguy hiểm khá nặng. Cô rất ít khi nhìn lầm người.
“Quý Thần Hi tiên sinh, nếu như anh đang nói đùa, như vậy xin mời thu hồi câu vừa mới nói.” Cô không muốn đụng chạm đến bất kỳ tình cảm nào, cự tuyệt là phương pháp duy nhất.
“Em cho rằng anh nói đùa?”
Quý Thần Hi nheo mắt lại, đứng thẳng người lên, hai tay để vào trong túi quần, thong thả chớp lông mi, sau đó nở nụ cười nhẹ nhàng: “Trên đời này con người chỉ có mấy chục năm, anh lãng phí thời gian 25 năm để trốn tránh tình cảm phiền phức, liền nhất định phải dùng 55 năm để làm việc. Em thật bất hạnh, trở thành 55 năm sau của anh, thậm chí có thể dây dưa lẫn nhau. Tô Tô, em đã trốn không thoát, anh cũng giống vậy.”
Hắn vô cùng trang trọng nói ra một vài lời, cô lại cảm thấy giống như vương giả cao cao tại thượng tuyên bố trừng phạt cô, sau đó đem mệnh lệnh của anh khắc vào cuộc sống của cô, cả cuộc đời đều trốn không được.
“Tại sao anh quyết định cuộc đời của tôi!” Cô không thể bình tĩnh, khí thế của người đàn ông này khiến tâm trí cô hỗn loạn.
“Tại sao?” Quý Thần Hi thì thầm cười khẽ: “Chỉ dựa vào em yêu cầu với anh.”
Cô nói qua, cô muốn cùng anh chơi một trò chơi được đặt tên là “tình yêu”, anh tiếp nhận, chỉ là, hiện tại anh muốn thay đổi quy tắc trò chơi, anh muốn cùng với cô chơi một canh bạc được đặt tên là “Tình yêu”. Thắng, hạnh phúc, thua, ràng buộc.
Đột nhiên Tô Mạt cảm thấy, mình rơi vào vực sâu không thấy đáy. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.