Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử

Chương 34: Đối chọi gay gắt (3)




“Dựa vào cái gì?”
“Dựa vào cái gì ? À” Quý Thần Hi cười một tiếng, lại phát ra thâm trầm hơn, chậm rãi nói ra: “Dựa vào anh không xứng đáng với Tô Tô, mà tôi, mới là ngừơi nửa đời sau cô ấy dựa vào.”
Tên đàn ông ngu xuẩn này đã từng lấy được cô gái tốt đẹp nhất thiên hạ, cũng không biết quý trọng, hôm nay tình thế thay đổi, anh ta muốn nắm giữ đã không còn kịp rồi. Cuộc sống của Tô Mạt đều đã rời khỏi điểm ban đầu rồi, thì không thể trở về nữa, mà vì Tô Tô anh tuyệt đối cũng không cho phép có bất kỳ nguyên nhân nào phá hư bọn họ, cho dù là một tên Lưu Lăng bé nhỏ không đáng kể.
Lưu Lăng vô cùng tức giận. Đối mặt là Quý Thần Hi, trên khí thế đã bị áp chế đến mức gần như không thở được, hôm nay Lưu Lăng buông tha đối kháng với cùng Quý Thần Hi, ngược lại nói với Ôn Nhược Khê: ” Tổng giám đốc Ôn, vị tiên sinh này nếu là nhân viên của ngài, tôi hi vọng ngài có thể có khả năng hạn chế loại hành động bại hoại phá hư gia đình người khác của anh ta.”
Ôi, biết dời đối thủ, tên Lưu Lăng này vẫn là không quá ngu mà.
Quý Thần Hi bình thản, nhẹ nhõm mỉm cười nhìn xem bạn tốt làm thế nào để “chế tài” anh cái người thứ ba phá hư gia đình này.
Ôn Nhược Khê nghe vậy, thong thả cười một tiếng, rồi sau đó từ từ xoay người.
Một đôi mắt màu tím sáng rực khóa chặt Lưu Lăng, trên mặt xinh đẹp tuyệt luân không mang theo một tia biểu tình, khóe môi hơi cong, cười như không cười hỏi ngược lại: “Lưu tiên sinh muốn tôi hạn chế thế nào đây?”
Lúc Lưu Lăng nhìn thấy Ôn Nhược Khê cũng hoàn toàn ngơ ngẩn, im lặng.
Trong truyền thuyết người thừa kế hào môn kim cương thần bí cao quý này, vậy mà xinh đẹp khiến cho người ta xem thế là đủ rồi, không phải là nữ tính, cũng không phải là nam tính, mà là đơn thuần , xinh đẹp không sứt mẻ. Ngũ quan của anh hợp thành một loại dung mạo được đặt tên là kinh diễm, một đôi mắt màu tím thật sự giống như thủy tinh xinh đẹp đựơc mài dũa qua, thông suốt, tuyệt đẹp.
Chẳng lẽ, đây chính là nguyên nhân anh ta không chịu xuất hiện ở trước mặt công chúng?
Lưu Lăng ngây ngốc kéo dài mười mấy giây, lúc anh ta lấy lại đựơc tinh thần thì cũng nhìn thấy Quý Thần Hi đứng ở bên người Ôn Nhược Khê, một cánh tay tùy ý khoác lên trên vai anh ấy, vô cùng quen thuộc.
Quý Thần Hi là tuấn mỹ cao quý, Ôn Nhược Khê là dung nhan tuyệt lệ, giữa hai người là tự tại cùng tùy ý
Lưu Lăng không ngốc, dưới tình huống như vậy sao lại nhìn không hiểu được.
“Không, tôi không có đề nghị gì” Lưu Lăng rất lý trí mà trả lời, đồng thời cũng rất lý trí phán định một chuyện, vào lúc này, anh ta không thể có đề nghị, cũng không dám có đề nghị.
Nụ cười ở khóe môi của Quý Thần Hi hơi nhạt, mặc dù chưa tới đáy mắt, nhưng vẫn là có hiền lành : “Lưu tiên sinh, nếu như anh muốn bù đắp lại cho Tô Tô, hoặc là vãn hồi hôn nhân thì tôi lại có một biện pháp có thể giúp đựơc anh.”
Hiển nhiên, cách nói của Quý Thần Hi không có ở trong dự liệu của Lưu Lăng, anh ta cũng không tin Quý Thần Hi thân là tình địch, sẽ có chủ ý tốt gì mà thật lòng “giúp” mình, nhưng chuyện cho tới bây giờ, đứng ở trên địa bàn của người khác cũng không thể phản kháng đựơc gì, cho nên hỏi anh: “Biện pháp gì?”
Quý Thần Hi buông cánh tay khoác ở trên vai Ôn Nhược Khê ra, hai tay thản nhiên bỏ vào trong túi quần, đi từng bước về phía Lưu Lăng, từng chữ từng câu nói: “Rất đơn giản, lúc ly hôn Tô Tô đem đất bệnh viện Cửu Long chuyển cho anh, nếu anh có tâm, thì đem đất trả về.”
“Đây” Lưu Lăng có chút bối rối, anh ta không biết Quý Thần Hi làm thế nào mà biết chuyện này, cũng không biết tại sao Quý Thần Hi từ từ đến gần, khiến cho anh ta có loại cảm giác bức hiếp bị dã thú nhìn chăm chú vào.
“Làm không được?”
Giá trị mừơi vạn, làm sao có thể dễ dàng chắp tay nhường lại? Dĩ nhiên là ở trong lòng Lưu Lăng sẽ đem lời “đề nghị” hủy bỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.