Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử

Chương 39: Ghen trong truyền thuyết (2)




Tay của Quý Thần Hi lúng túng dừng ở giữa không trung, theo trực giác thì tâm tình của Tô Mạt hình như không bình thường.
Mặc dù trước kia là ngôn từ lạnh nhạt, nhưng lần này nhất định không phải vậy, anh nhìn thấy rất rõ xa cách và tức giận ở trong mắt Tô Mạt, chẳng qua là anh không hiểu, rõ ràng một giờ trước cô ấy còn gọi điện thoại cho mình, giọng nói cũng không có một tia dao động, sao mà một canh giờ ngắn ngủn lại biến thành như vậy?
Quý Thần Hi nuốt xuống nghi ngờ, thử dịu dàng gọi cô: “Tô Tô”
Tô Mạt nghe thấy anh gọi mình như vậy, thì khẽ cắn răng rồi lạnh lùng nói: “Quý tiên sinh! Tôi và anh cũng không có quen thuộc đến mức thân mật như thế, thu hồi cái xưng hô ghê tởm kia của anh lại.”
Quý tiên sinh
Quý Thần Hi chớp mắt mấy cái, không thể tin cô lại nói ra lời xa lạ như vậy.
“Tô Tô, rốt cuộc làm sao vậy? Tại sao, anh rõ ràng nhìn thấy trong lòng em không phải muốn làm như vậy với anh, nhưng tại sao em lại nói ra lời làm người ta đau lòng như vậy?”
Thấy bộ dáng của anh kinh ngạc buồn bã, trong lòng Tô Mạt bỗng đau xót, quay đầu không để ý tới anh.
“Đợi đã nào…!”
Quý Thần Hi thấy cô muốn đi, thì vội kéo tay của cô lại, cố chấp mà yêu cầu một lời giải thích: “Tô Tô, rốt cuộc làm sao vậy? Anh làm sai chỗ nào, có chỗ nào làm không tốt? Anh biết, anh biết chọc giận em là anh không đúng, anh xin lỗi, đừng tức giận, có được không?”
Lời nói của anh thành khẩn, từng chữ chân tình, nhưng Tô Mạt lại biết, phía sau anh có một cô gái trẻ xinh đẹp vì “hứa hẹn” mà đến, đang dùng một ánh mắt dò xét quan sát hai người bọn họ.
Trái tim nóng ấm chua xót lập tức chảy tràn vào máu, Tô Mạt nhấm nháp cảm giác lạ lẫm một mình, dùng sức đẩy bàn tay của Quý Thần Hi ra, nhưng lại phí công, vì Quý Thần Hi đâu thể nào dễ dàng để cho Tô Mạt rời khỏi mình lần nữa.
“Buông tay!”
“Không!”
“Buông ra!”
“Không!”
“Quý Thần Hi!”
“Tô Tô!” Quý Thần Hi nắm tay của cô, dùng sức ôm vào trong ngực của mình, hổn hển nói: “Tô Tô! Nếu như có phán anh tử hình cũng phải nói cho anh biết vì sao mà chết chứ!”
Tuyệt đối không cho phép! Tuyệt đối không cho phép em không nói một tiếng thì lui ra khỏi thế giới của chúng ta!
Trời cao thật vất vả mới đưa nhân duyên đến trói chặt hai người không có liên quan đến nhau, tại sao có thể dễ dàng cởi ra được?
Tô Mạt tức giận Quý Thần Hi quấn lấy, bất chấp đang có người ngoài, vừa ra sức giãy giụa, vừa thấp giọng hô: “Anh và tôi không có quan hệ! Anh thích hứa hẹn với ai thì cùng người đó hứa hẹn, dù sao tôi cũng không muốn thấy anh xuất hiện ở trước mắt tôi!”
Hứa hẹn?
Quý Thần Hi bắt được từ quan trọng trong câu nói của Tô Mạt, lại không hiểu ra sao.
Bây giờ ngoại trừ anh gạt cậu nhỏ cùng Tô Mạt, thì Quý Thần Hi anh đời này vẫn không có hứa hẹn với bất kỳ người nào, vậy tức giận của Tô Tô là từ đâu mà đến?
“Tô Tô, anh không có !” Quý Thần Hi ôm Tô Mạt, phân trần nói: “Tô Tô, anh thật sự không có, anh chỉ có hứa hẹn với em và người thân của anh, còn người ngoài thì không có hứa hẹn gì cả.”
Người thân hẳn là anh ta đã coi cô gái kia như người thân!
Nói năng ngọt xớt mà còn trêu đùa mình, lại mang một cô gái khác về nhà, vậy cái này coi là cái gì? !
Tô Mạt càng nghĩ càng giận, càng nghe càng tức, giãy nhiều lần cũng không thoát ra khỏi cái ôm của Quý Thần Hi, ném một cái tát lên mặt của của Quý Thần Hi.
Quý Thần Hi xuất thân cao quý, từ nhỏ đã được huấn luyện công phu, đương nhiên có thể dự cảm được sức lực bàn tay của Tô Mạt, cũng không tránh đi, mà tình nguyện nhận một cái tát.
Tô Mạt ở dưới sự tức giận gần như đều muốn dán cái tát lên mặt của Quý Thần Hi, thì sau lưng cô gái trẻ nãy giờ im lặng đột nhiên phát ra một tiếng cười to, cắt đứt động tác của Tô Mạt, cũng bảo toàn gương mặt xinh đẹp của Quý Thần Hi.
“Chị Tô Mạt, chị hiểu lầm á!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.