Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử

Chương 67: Có lẽ em hiểu




Quý Thần Hi đứng ở bên cạnh bồn rửa tay, dùng khăn lông hơi ẩm lau vạt áo và thản nhiên hỏi: “Anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
Người đàn ông mặc y phục màu bạc gật đầu và nói: “Điện hạ, đã lâu không gặp.”
Quý Thần Hi không nhịn được mà hừ lạnh: “Hãy bớt nói nhảm đi, tôi chỉ muốn nghe từ trong miệng anh chuyện tôi nên biết.”
******************
Quý Thần Hi sửa sang lại y phục xong thì trở về chỗ ngồi, và anh hài lòng khi nhìn thấy trong dĩa của Tô Mạt trống không.
“Tô Tô thật ngoan nha, cũng đã ăn xong rồi.”
Tô Tô lạnh lùng trừng mắt liếc anh một cái: “Em sợ anh sẽ đóng gói.”
Đóng. . . . . . đóng gói. . . . . .
Quý Thần Hi nhìn một đống thức ăn còn dư lại ở trên bàn, cảm thấy đây là một ý kiến hay.
Anh gọi nhân viên phục vụ, và dùng tiếng Pháp lưu loát chỉ vào một đống thức ăn ở trước mắt: “Xin giúp tôi gói những thứ này, tôi sẽ trả cho cậu giá tiền gấp đôi.”
Nhân viên phục vụ hiển nhiên là đối với cách nói của Quý Thần Hi ngẩn ra, nhờ vào giá tiền gấp đôi vẫn là động tác lưu loát đem gói những món ăn này, rồi sau khi nhận lấy tấm thẻ kim cương quét toàn cầu không giới hạn của Quý Thần Hi, thì trong lòng cảm thán, người có tiền đúng là không giống nhau, lại thích đóng gói ở nhà hàng cao cấp.
“Nếu như nơi này không phải là nước Pháp, nhất định em sẽ cảm thấy anh làm như vậy là đang tiết kiệm.” Tô Mạt có chút nhức đầu mà nhìn khuôn mặt tươi cười dương dương đắc ý của Quý Thần Hi.
“Nếu như mà ở Trung Quốc, nhất định là anh sẽ không kéo em ra ngoài ăn, ở bên ngoài nào có ăn ngon hơn anh làm chứ”
Tô Mạt quái dị mà liếc nhìn ngũ quan tuấn tú xuất sắc của Quý Thần Hi, một đôi mắt châu xanh lam, tóc đen mê người, thấy thế nào cũng là một ngườid đàn ông thành thục, nhưng hành động lại như biến thành hai mươi tuổi.
Quý Thần Hi nhận lấy tấm thẻ của mình, ký tên lên trên tờ giấy xong, rồi kéo tay của Tô Mạt đi ra khỏi phòng ăn. Nhưng anh lại không có chú ý, trong nháy mắt lúc Tô Mạt mới vừa nhìn thấy anh ký tờ giấy, đã sợ run, sau đó ngón tay bắt đầu dâng lên một chút lạnh buốt.
“Tô Tô. . . . . .”
Tô Mạt thấy anh muốn nói lại thôi, hình như có chuyện gì đó rất khó nói ra: “Thế nào?”
“Là như vậy, có một người bạn của anh tới Provence, cho nên anh phải đi gặp một chút, vốn là nói buổi chiều sẽ cùng đi ba thành pháo đài cổ kính, nhưng mà. . . . . .”
Tô Mạt cười nhẹ, và lắc đầu một cái: “Không có gì đâu, anh đi đi.”
“Vậy, anh đưa em trở về trước”
“Không cần” Tô Mạt cười hiểu ý, rất dịu dàng: “Từ chỗ này lái xe trở về phải mất 30 phút, anh lái xe đưa em trở về rồi lại đi đến chỗ bạn của anh sẽ bị muộn, tự em trở về là được rồi.”
Quý Thần Hi làm sao có thể để Tô Mạt trở về một mình, nên đã vội vàng lắc đầu: “Không được, anh không an tâm.”
“Một cô gái già hai mươi bảy tuổi, còn có gì mà không an tâm chứ?”Tô Mạt cố ý nghiêm mặt.
Nghe cô nói như vậy, Quý Thần Hi cũng không tiện nói thêm nữa, ở ven đường đón một chiếc tắc xi, Quý Thần Hi dùng tiếng Pháp nói xong địa phương muốn đi, lại xác nhận một lần nữa với tài xế.
“Tô Tô, nhớ về đến nhà thì gọi điện thoại cho anh.”
“Còn nữa…, trên đường phải cẩn thận.”
“Em phải ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, anh sẽ trở về rất nhanh.”
Nhìn người đàn ông của mình bám víu ở trên cửa kính xe liên tục dặn dò, Tô Mạt im lặng nhưng dịu dàng gật đầu một cái.
Nước Pháp là đất nước lãng mạn, tài xế tắc xi thấy đôi tình nhân Phương Đông này ân ái như thế, thì thân thiện bày tỏ với Quý Thần Hi là mình sẽ đưa vị tiểu thư này đến nơi an toàn.
Cho đến khi Tô Mạt ngồi xe đi mất, cách xa tầm mắt một hồi lâu, thì Quý Thần Hi mới thu hồi ánh mắt.
Xoay người thì mắt màu xanh nhuộm tuyết, lạnh lùng cao quý.
“Điện hạ” Người đàn ông mặc y phục màu bạc đẩy xe xa hoa ra, rồi cung kính cúi đầu: “Mời lên xe.”
Quý Thần Hi không ngập ngừng mà rũ mắt xuống, rồi ngồi vào trong xe đi tới hướng ngược lại với Tô Mạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.