Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử

Chương 75: Cuối cùng, kết thúc (2)




“Em không hiểu đâu. . . . . .”
“Em mà không hiểu!”
Liễu Thi Nguyệt vẫn mạnh mẽ như cũ, không chớp mắt nhìn anh: “Anh Quý, anh sai lầm rồi, vừa bắt đầu thì anh đã sai lầm rồi. Anh sợ chị Tô sẽ vì thân phận của anh mà rời khỏi anh, anh cũng sợ chị Tô sẽ trách anh lừa gạt, anh đã biết rõ như thế mà còn muốn tiếp tục lừa gạt nữa, miệng anh nói rất yêu chị ấy, nhưng ngay cả tín nhiệm cơ bản nhất cũng không có cho chị ấy, đã không giúp đỡ mà còn để cho chị ấy ở dưới tình huống này một mình tiếp tục suy đoán thân phận của anh, một cô gái mà không thể nhận được cảm giác an toàn ở trên người đàn ông mình yêu. . . . . . anh Quý, anh so với Lưu Lăng lại càng làm chị Tô thương tổn hơn!”
Một cô gái, không phải là quan tâm những thứ gông xiềng nặng nề kia, một cô gái quan tâm chính là người đàn ông mình yêu có giao ra lòng chân thành nhất với mình hay không.
Bắt đầu một lời nói dối thì tất nhiên sẽ dùng vô số lời nói dối để che dấu.
Tô Mạt không quan tâm Lưu Lăng đã từng phản bội, nhưng lại căm ghét anh ta lừa gạt năm lần bảy lượt. Cả đời giữa vợ chồng với nhau mà ngay cả tín nhiệm tối thiểu cũng không có, thì làm sao có thể duy trì lâu dài chứ. Mà Quý Thần Hi cũng vì không có rõ ràng phụ nữ thật sự cần chính là cái gì nên hiện tại đã đi vào hoàn cảnh khốn khó không thoát ly được.
Quý Thần Hi thừ người chớp mắt một cái, không biết làm sao: “Em, em nói là Tô Tô. . . . . .”
“Anh Quý, anh nói cho em biết, anh có thật sự yêu chị Tô hay không?”
Quý Thần Hi im lặng gật đầu một cái.
“Nếu như anh yêu chị ấy, thì thử tin tưởng chị ấy đi” Liễu Thi Nguyệt bình tĩnh tâm tình, ít nhiều gì cũng có chút bất đắc dĩ.
Ngược lại liếc mắt nhìn Vân Mặc Vận vẫn mỉm cười như cũ, Liễu Thi Nguyệt khôi phục vẻ tươi cười, và nhàn nhạt nói: “Một phụ nữ, gánh nặng ngàn vàn cũng gánh rất tốt, chỉ cần cái gánh nặng này là đáng để gánh .”
Vân Mặc Vận đứng dậy, ngăn Liễu Thi Nguyệt lại, cười nhẹ và nói: “Thần Hi, hạnh phúc là chuyện của hai người, trách nhiệm cũng là chuyện của hai người, Nguyệt Nguyệt đã từng nói, sẵn sàng chiến đấu cả đời vì mình, mình nghĩ, Tô Mạt cũng sẽ như thế.”
Quý Thần Hi thở một hơi nặng nề, chân mày nhíu chặt hơi giãn ra, dáng vẻ của anh trở về trên mặt, trong mắt cũng có tức giận.
“Các người nói rất đúng, tình yêu, vốn là chuyện của hai người” Anh gật đầu cười nói: “Tôi hiểu rồi.”
Liễu Thi Nguyệt và Vân Mặc Vận nhìn nhau cười một tiếng, cũng như buông xuống gánh nặng.
Liễu Thi Nguyệt thúc giục: “Nếu hiểu, thì nói cho chị ấy biết đi.”
Quý Thần Hi gật đầu một cái, vươn tay vào trong túi quần, rồi ngẩn ra lại cẩn thận tìm kiếm.
“Sao thế?”
“Nguy rồi!”
Anh đột nhiên đứng lên, thần sắc hốt hoảng quét nhìn qua Vân Mặc Vận, “Điện thoại di động quên mang theo. . . . . .”
Cũng trong lúc đó
Quý Thần Hi dặn dò hôm nay phải đi gặp một người bạn từ xa đến rồi vội vã ra cửa, để Tô Mạt một mình ở lại Tử Các, ngơ ngác nhìn cả vườn hoa oải hương.
Mùi thơm quen thuộc vẫn như cũ, nhưng người cũng đã khác rồi.
Ngón tay của Tô Mạt không còn đùa bỡn với chuỗi hoa oải hương, bất ngờ tiếng chuông điện thoại của Quý Thần Hi vang lên.
Xoay người, cầm lên điện thoại mà Quý Thần Hi còn để lại ở trên bàn, hiện lên một dãy số xa lạ.
Tô Mạt suy nghĩ một chút, ngón tay vẫn là không khống chế được mà nhấn phím call.
“A lô”
Đối phương hiển nhiên là không đoán được người nghe điện thoại chính là một phụ nữ, dừng hai giây: “Cô là trợ lý của Elroy à, Elroy đang bận sao?” Nghe thanh âm cũng biết là một cô gái vô cùng quả quyết rõ ràng “Không sao, mời giúp tôi truyền lại với anh ấy là được, ba ngày sau, tôi sẽ đến Provence ở lại chừng một tuần lễ, hi vọng anh có thể cùng ở với tôi trong Tứ Quý Tử Các, cứ như vậy. . . . . . A! Thiếu chút nữa đã quên rồi, tôi là Juli, vị hôn thê của anh ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.