Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ

Chương 70: Tử Đằng - Gậy ông đập lưng ông




Bệnh viện trở nên ồn ào, náo nhiệt chưa từng có. Từ khi hai mẹ con Chu Khuynh Cơ "tá túc" lại ở đây, bệnh viện trung tâm này luôn được phóng viên săn đón, dù chuyện này ảnh hưởng tới các bệnh nhân khác nhưng chỉ trách ông viện trưởng tham tiền, bắt tay giao dịch với cánh báo chí cho tự do ra vào. Do đó, cứ trong bệnh viện có tin tức hot gì về Chu Khuynh Cơ là đám paparazzi luôn nhận được điện báo để nhanh chóng có mặt.
Sự kiện hôm nay cũng thế, quả là động trời. Buồn cười hơn nữa là trước kia có một tập báo bình chọn cho Quách Mộng Thu thuộc top 30 quý bà trở thành biểu tượng sắc đẹp của xứ sở này. Hình tượng của Quách Mộng Thu là một phụ nữ trung niên có vẻ đẹp sắc xảo không tuổi, đức hạnh thủy chung, tính tình dịu hiền, nhẫn nhục, là gương mặt đại diện cho mẫu phụ nữ truyền thống. Không biết sau sự việc hôm nay, trang tin sẽ giật gân như thế nào.
Chu Khuynh Cơ biết rõ điều này hơn ai hết, bởi cô ta luôn lợi dụng miệng lưỡi dư luận để thăng tiến. Và cô hiểu rõ phản ứng của dư luận nguy hiểm đến mức nào, hoàn toàn có thể vùi dập cùng bức bách một người không chừa đường sống. Cô đã từng đắc ý về thuật chiêu dụ lòng dư luận là thế, không thể ngờ hôm nay chính cô ả lại là người chịu một vố đau thế này. Chu Khuynh Cơ cảm thấy toàn thân phừng phừng lửa giận, nỗi căm hận đang luồn lách qua từng tế bào, găm sâu vào từng thớ da thịt, ăn mòn trong từng đốt xương tủy. Đôi mắt Chu Khuynh Cơ long sòng sọc, khuôn mặt hừng hực sát khí, đôi mày nhíu lại dữ tợn, răng nghiến vào nhau ken két, khuôn mặt vặn vẹo âm độc đến đáng sợ. Chu Khuynh Cơ đã lộ nguyên hình là một ác quỷ.
Chu Tử Đằng đang bước đi ở ngoài cũng cảm nhận được luồng sát khí của Chu Khuynh Cơ như muốn xé nát mình thành từng mảnh. Rồi cửa phòng bệnh bị bật mạnh, Chu Khuynh Cơ đầu tóc ánh mắt cô ta vằn những tia máu, ả nhếch môi cười thâm hiểm, rồi ả siết chặt con dao trong tay, thân thủ thần tốc lao tới phía Chu Tử Đằng, đay nghiến hét lên:
-- Chu Tử Đằng!!! Tao phải xé xác mày!!!
Chu Khuynh Cơ lao đến rất nhanh, con dao của ả hăm hăm hướng thẳng ngực cô mà vút tới. Chu Tử Đằng còn chưa kịp phản ứng thì đã có một bóng người lao tới ôm cô né qua một bên, cô chỉ kịp ném hộp linh chi cô cầm lúc nãy -- mà đã được tẩm hơi cay với nồng độ cao, (Tiêu Khiết làm đưa cô để cô tự vệ) vào người Chu Khuynh Cơ. Hơi cay này không nguy hại đến tính mạng, nhưng chí ít cũng khiến đối phương toàn thân ngứa ngáy khó chịu mấy ngày liền.
Gói linh chi bị bung ra, mấy thứ bột rắc ở trong ập đổ hết lên người Chu Khuynh Cơ. Hơi cay nồng nặc tạt vào mặt Chu Khuynh Cơ làm cô ta hét lên thất thanh, mắt bỗng đỏ lên rồi chảy nước, làn da cũng phút chốc nổi mẩn ửng hồng một mảng, hơi cay xè xè làm cô ả không thể chịu được. Vạn vật trước mắt bị nước mắt làm mờ đi, thứ bột quái gở dính vào người làm cô nóng ran cùng ngứa ngáy. Cô ta chưa bao giờ lâm vào tình trạng này, rõ ràng cô ta cảm nhận sắp đâm trúng, nhưng lại bị ai đó dùng lực hất mạnh làm văng con dao. Rồi kế tiếp thứ bột quái đản này tẩm vào mắt cô ả, hơi cay nóng rát khiến cô ta thét lên oang oáng:-- Chu Tử Đằng!!! Con khốn!!!
Chu Tử Đằng bị tiếng thét của cô ta làm cho định thần lại. Lúc này cô mới nhận ra cô đang ở trong vòng tay của một người, lưng của cô áp vào lồng ngực săn chắc của người đó, cô không thể nhìn thấy mặt nên không biết là ai, cho đến khi nghe giọng nói cất lên:
-- Lần nào gặp cô, cô cũng thờ ơ với tính mạng của mình thế sao?
Từ Lục Giai. Chu Tử Đằng ngước mặt lên thì bắt gặp đôi mắt nâu của anh, trống tim cô vẫn đập thình thịch do sự việc xảy ra quá nhanh. Cô toan mở miệng cảm ơn thì liền thấy anh cau mày, Từ Lục Giai bỗng vác cô lên vai rồi rời khỏi bệnh viện. Mặc cho Chu Khuynh Cơ chửi rủa ở đó, mặc cho Chu Tử Đằng đánh đấm giãy giụa không ngớt. Vì bệnh viện đang túm tụm bàn tán chuyện của Quách Mộng Thu nên cũng không mấy ai để ý Từ Lục Giai cùng Chu Tử Đằng.
-- Từ Lục Giai! Thả tôi xuống! Tôi tự đi được!
Từ Lục Giai vẫn thản nhiên như không nghe thấy, ra khỏi bệnh viện, anh để cô ngồi ngay ngắn vào xe mình, rồi anh chẳng nói chẳng rằng lái xe phóng đi. Chu Tử Đằng tự dúng bị bắt cóc liền quay sang gắt lên:
-- Anh bị điên hả!? Tự dưng xuất hiện rồi định đem tôi đi đâu thế này?
-- Có khác gì nhau? Nếu lúc nãy tôi tới chậm một khắc, thì cũng mang xác cô về thôi mà, cô cứ giả vờ bị đâm chết rồi đi!
-- Gì chứ!? Sao trong mắt anh tôi vô tư đến vậy? Đến gặp kẻ địch thì tất nhiên phải có chuẩn bị chứ! Có vệ sĩ ẩn mình tứ phía đấy. Nếu anh không tự dưng nhào tới thì họ đã có dịp thể hiện rồi.
-- Cô nói cứ như đùa! Coi thường Fallanvil C' đến thế à? Dù cô ta hiện thất thế nhưng đẳng cấp vẫn là sát thủ do Chương Du Thần huấn luyện. Tất nhiên... với những Ám vệ của Bạch gia cô ta chẳng hơn ai, nhưng Chu Tử Đằng, cô nên để ý chút. Mạng sống của tôi vẫn là của cô...
Những lời sau cùng Từ Lục Giai nói trong lo lắng cùng phiền muộn, nhất là khi nhắc tới hai từ "Bạch gia", anh tràn đầy cảm giác bất đắc dĩ. Chu Tử Đằng thì không nhận ra sự khác lạ của anh, chỉ nghe lọt tai câu "Mạng sống của tôi vẫn là của cô". Cô không khỏi ngạc nhiên thốt lên:
-- Gì chứ!? Tôi tưởng lần trước anh bảo đã có thuốc phá giải liên kết rồi cơ mà?
-- Ừ Bạch Sở Viên nghiên cứu ra rồi.
-- Vậy tại sao còn chưa giải? Còn nhớ anh đã gọi nói chắc nịch chuyện này. Có trục trặc gì sao?
-- Chẳng bị sao cả. Tôi lỡ tay làm rớt, vỡ lọ thuốc rồi.
Từ Lục Giai vô cùng bình thản nhún vai nói, ừ thì "lỡ tay làm rớt", hại tên Bạch Sở Viên đó đứng chết trân, nhìn đứa con cưng mấy đêm không ngủ của hắn giờ vỡ tan tành mà chỉ có thể "ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa". Bạch Dĩ Hiên đã ra tối hậu thư không cho Bạch Sở Viên ra ngoài trừ phi phá vỡ được liên kết giữa Từ Lục Giai và Chu Tử Đằng, khiến hắn chỉ có thể nuốt hận ngậm ngùi làm lại.Chu Tử Đằng cũng đơ người trước câu trả lời tỉnh bơ của anh, cái tên vô lo bất cần đời này thật khiến cô hết cách. Cô liền lớn giọng trách anh:
-- Tên chết dẫm này!? Anh muốn cùng tôi chịu cảm giác đau đẻ luôn sao?
Chu Tử Đằng vừa dứt lời thì xe đang êm ru lướt bỗng thắng kít lại. May thay có dây an toàn giữ cô lại, nếu không đầu cô đã đập vào bục xe. Chu Tử Đằng giật thót cả người, cô tức giận la lên:
-- Sao thắng gấp mà không báo trước vậy?
-- Cô... có con? -- Đáp lại lời cô, là câu trả lời có phần ngờ vực cùng ánh mắt kinh ngạc của Từ Lục Giai. Tay anh nắm siết chặt vô lăng, khiến Chu Tử Đằng không hiểu sao dâng lên cảm giác bối rối.
-- Tôi quên nói cho anh... À... Được hai tháng rồi.
Biểu cảm của Từ Lục Giai bỗng trở nên khó nắm bắt, anh im lặng một hồi, lát sau mới quay đầu tiếp tục đạp phanh lái đi. Chu Tử Đằng khó hiểu liếc nhìn anh, chẳng lẽ anh ta giận vì cô không thông báo? Cũng phải, có lẽ cô đã quá vô tâm, nói cắt đứt là cắt đứt, hoàn toàn coi rẻ tầm quan trọng của người khác.
-- Hắn không cho cô một danh phận sao? -- Từ Lục Giai mắt vẫn nhìn về phía trước, anh lạnh nhạt hỏi một câu.
--...Tạm thời chưa có dự tính.
Nghe vậy, đôi mày của anh chợt cau lại, anh không hỏi thêm gì nữa, chuyên tâm lái xe. Dọc đường anh không ngừng suy nghĩ, lại thấy bản thân thật nực cười. Rõ ràng những vết bầm tím rong ruổi trên khắp cơ thể anh, mà anh dối lòng mình là cô đang bị thương, chính là dấu hôn mà "hắn" để lại mỗi đêm. Có cảm giác chán nản cùng buồn bã trong lòng, anh khẽ nhìn người con gái đẹp lộng lẫy bên cạnh, lại cảm thấy xót xa. "Tạm thời chưa có dự tính", anh không tin câu nói này của cô, anh hoàn toàn biết người như Bạch Dĩ Hiên chắc cũng đã sắp xếp lo đến tương lai con cháu của họ. Thật không cam lòng.
-- Từ Lục Giai, anh định đưa tôi đi đâu vậy? -- Chu Tử Đằng nhẹ giọng hỏi. Cô thực rất xấu hổ, nếu như Từ Lục Giai vẫn còn liên kết thể xác với cô, vậy mấy cái hành động xấu xa mà Bạch Dĩ Hiên đêm nào cũng làm chẳng phải cũng lưu lại trên người anh sao? Thật bất tiện quá thể!
-- Gặp người quen.
Từ Lục Giai chỉ trả lời cô thế, đi khoảng mấy phút nữa hai người liền bắt gặp một tòa biệt thự đồ sộ với cấu trúc hiện đại. Thấy xe của anh, cổng biệt thự liền tự động mở ra cho anh tiến vào.
Cô mở cửa xe bước xuống, không giống phong cách giản dị của Từ gia mà có hơi hướng kiểu cách Italy oai vệ của Bạch gia. Từ Lục Giai xuống xe, liền có vài gia nhân ra mời cô cùng anh vào:
-- Bạch thiếu gia cùng Ngũ thiếu gia đang đợi ở trong, mời hai vị vào.
-- Đi thôi. -- Từ Lục Giai ra hiệu gọi cô đi cùng.Bạch thiếu gia? Vậy ra đây là biệt thự của Bạch Sở Viên rồi, Từ Lục Giai có vẻ rất thân với Bạch Sở Viên mới được phép ra vào tự nhiên như vậy. Mà còn "Ngũ thiếu gia"? Là ai?
Chu Tử Đằng sải bước đi vào, quả là phong cách đặc trưng của Bạch gia, mang đậm văn hóa nước Ý, nơi khởi nguồn của hội Mafia La Nostre. Căn biệt thự to lớn, thiết kế góc cạnh cùng bày trí hiện đại, còn có mùi của phòng thí nghiệm nữa, khẳng định đây là biệt thự riêng của Bạch Sở Viên rồi.
Từ Lục Giai đi trước, cô vội đi theo sau, liền thấy tại sảnh chính trang hoàng có bốn người đang thoải mái ngồi trên ghế sofa nói cười. Một người đàn ông có gương mặt rất đỗi quen thuộc là Bạch Sở Viên, cùng hai cậu nhóc kháu khỉnh cô lâu không gặp là Andrew và Audrey, còn có một người đàn ông tuấn tú thanh lịch nhấp ngụm trà.
-- Ồ, đến rồi à? -- Bạch Sở Viên dừng cuộc nói chuyện, ném ánh nhìn trách móc về phía Từ Lục Giai -- Tôi bảo cậu đưa cô ấy về, chứ không phải "bắt" cô ấy về. Cậu có biết khi nhận được điện tin của Ám vệ, tôi sởn gai ốc thế nào không? Hãy thấy cảm ơn vì trên người cậu có đeo đồng hồ cảm biến đặc trưng của tôi, chứng tỏ có liên hệ với tôi, nếu không mấy lũ Ám vệ đó, đừng nói cho anh dễ dàng đem người đi, chỉ thiếu điều xông tới bẻ gãy tay anh ngay lúc đó!
-- Đằng nào chả ở bệnh viện. -- Từ Lục Giai hờ hững nói một câu khiến Bạch Sở Viên tức nghẹn họng.
-- Wisteria!!! -- Hai cậu nhóc Andrew và Audrey thấy cô liền vui mừng reo lên, hớn hở chạy tới ôm chầm lấy cô.
-- Andrew, Audrey!
Chu Tử Đằng liền mở rộng vòng tay ôm hai nhóc tì này vào. Cô thương nhớ thơm má chúng mấy cái, hai đứa nhóc cũng cười tíu tít ôm chầm lấy cô, cái miệng nhỏ đáng yêu không ngừng líu lo:
-- Chị Wisteria, chị luôn quên tụi em! -- Andrew lấy hai tay nhỏ xinh nâng má cô, giận dỗi nói.
-- Em chưa thấy chị Wisteria thăm tụi em lần nào! Viên ca nói chị bận "chăm một đứa trẻ khác", quên hai tụi em rồi! -- Audrey chắp hai tay ra sau như ông cụ non, phụng phịu nói.
-- Thôi mà hai cậu! Chị thừa biết mấy nhóc chả nhớ chị đâu! Nghe nói "Viên ca" rất hợp với mấy đứa, dạy bảo biét bao nhiêu bí kíp nghiên cứu gia truyền. Cái mà "một đứa trẻ khác" còn không được học hỏi đấy! -- Chu Tử Đằng lườm lườm Bạch Sở Viên, mặt vẫn giữ nụ cười vui vẻ với hai nhóc sinh đôi dễ thương này.
-- Đúng vậy! Ở đây vui lắm! Thí nghiệm biết bao nhiêu thứ, em thuộc được bảng tuần hoàn hóa học rồi đây này! Chị có thể hỏi em bất cứ gì liên quan đến nguyên tố nào đó, em sẽ đọc cho! -- Audrey quên bẵng ngay lời giận hờn trách móc cô vừa rồi, cậu bé thích thú khoe.
-- Em cũng thế! Em còn biết hết các phản ứng hóa học của từng chất nữa. Chị muốn kiểm tra thử không? -- Andrew cũng không thua kém hí hửng ríu rít.Chu Tử Đằng vô cùng bất ngờ, cô nhìn qua Bạch Sở Viên thấy anh gật đầu bảo bọn chúng nói thật thì càng kinh ngạc hơn. Bạch Sở Viên quả là một người thầy giỏi, có thể khai phá đầu óc trẻ nhỏ như thế này, thảo nào Andrew và Audrey cứ ham thích quên trời quên đất nán lại ở đây.
-- Ừ, hai đứa giỏi quá. Có thể cùng Viên ca đi vào lấy đồ thí nghiệm, ra cho chị Wisteria chiêm ngưỡng được không? -- Từ Lục Giai nháy mắt với chúng, hai cậu bé muốn trổ tài liền nhảy cẫng lên rồi lon ton chạy đi lấy đồ, Bạch Sở Viên cũng thức thời đi cùng Andrew và Audrey.
Lúc này còn ba người, cô, Từ Lục Giai cùng người đàn ông lạ lẫm kia. Người đàn ông lịch thiệp đó đột nhiên đưa tay ra, thân thiện chào cô:
-- Tiểu thư Wisteria, hân hạnh được gặp mặt. Tôi là Ngũ Tần.
-- Ồ, rất vui được gặp anh. -- Chu Tử Đằng giơ tay bắt tay anh ta, cũng cười thân thiện. 'Ngũ Tần', không phải là có quan hệ với Từ Tiêu Vũ đấy chứ?
-- Chắc cô chưa nghe qua anh ấy nhiều. Nhưng cô chắc chắn biết đến danh hiệu "Tần Ngũ Đệ nhất Bất bại luật sư" chứ? -- Từ Lục Giai ngồi phịch xuống, từ tốn nói.
-- Gì cơ? Anh là "Đại luật sư Tần Ngũ" sao?
Chu Tử Đằng vô cùng kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt, hoàn toàn không nghĩ anh ta là Tần Ngũ, càng không nghĩ mình có diễm phúc gặp Đại luật sư Bất khả chiến bại trên pháp trường. Hóa ra người ở bên cạnh Từ Lục Giai danh thế cũng thật không nhỏ, quả nhiên Ngũ Tần là người cô không thể ngờ tới. Cứ tưởng "Tần Ngũ đại luật sư" với tài năng như thế chắc đã đứng tuổi, không ngờ nhìn cũng chỉ hơn cô hai ba tuổi, mà lại là người "chung chạ sớm trưa" với Từ Tiêu Vũ nữa. Vẻ ngoài xán lạn ngút trời như vậy, thực khiến nhiều cô gái tiếc nuối.
Đại luật sư bách chiến bách thắng đã "mai danh ẩn tích" mấy năm gần đây, cô vô cùng ấn tượng với "chiến công" anh ta, chỉ tiếc Tần Ngũ thông tin quá hiếm hoi, cô cũng quên béng không tìm hiểu.
-- Anh... là "Tần Ngũ đại luật sư"?
-- Tôi dọa tiểu thư sợ sao? -- Ngũ Tần cười khẽ -- Trên pháp trường tôi lấy tên là 'Tần Ngũ', 'Tần' là họ mẹ tôi, 'Ngũ' là họ cha tôi; đổi ngược tên lại cũng không có gì thâm sâu đâu!
-- Nhưng tôi cũng không ngờ được diện kiến "Tần Ngũ tiên sinh"! -- Chu Tử Đằng vẫn còn ngạc nhiên, ai chẳng biết muốn gặp Đại luật sư Tần Ngũ khó như lên trời!
-- Tôi nhờ anh ấy tới đây. -- Từ Lục Giai nhìn cô, lát sau thu hồi tầm mắt, nhỏ nhẹ nói -- Để giúp giải quyết vụ kiện ngày mai. Tôi biết cô có cách đối phó, nhưng giải quyết triệt để thì chỉ có nước nhờ Ngũ Tần.
-- Tiểu thư yên tâm, không chỉ là vụ kiện công ty, mà tất cả mọi thứ ẩn giấu xoay quanh Chu gia, tôi cũng sẽ phơi bày ra ánh sáng.
Chu Tử Đằng bất giác cảm thấy một cỗ xúc động trào dâng, cuối cùng thì mẹ con Quách Mộng Thu có thể nhận hình phạt thích đáng, cuối cùng thì mẹ con phu nhân Veronique có thể nhắm mắt an nghỉ dưới suối vàng. Ngũ Tần mà ra tay, thì chắc chắn phải có kẻ vào tù, anh không phải loại luật sư chỉ cần vung tiền là có thể giúp người đổi trắng thay đen, vì vậy nên ca kiện của anh rất ít, nhưng tiếng tăm của anh thì vẫn luôn oanh dội trong giới Luật sư.Chu Tử Đằng lại khẽ liếc nhìn Từ Lục Giai, anh ta mời Ngũ Tần để giải quyết việc của cô ư? Hà tất gì lại phải hao tâm tổn trí đến vậy? Từ Lục Giai thừa biết, không cần đến uy danh của Ngũ Tần, cô cũng có thể cầm cự đối kháng lại được. Không khí bỗng chốc lâm vào tĩnh mặc, Ngũ Tần bèn cất giọng:
-- Tiểu thư Wisteria, tôi cần những chứng cứ cùng thông tin của cô về vụ này để giải quyết.
-- A! Tôi có thể đưa cho anh thông tin cùng bằng chứng chứng minh việc làm phạm tội của Chu gia. Nhưng tôi đã mời luật sư và sắp xếp việc này từ trước rồi, ngày mai là đã đến phiên kiện, có phiền anh phải cật lực giải quyết tốc hành không? -- Chu Tử Đằng nhíu đôi mày ngài, dù cho Ngũ Tần là luật sư giỏi nhưng cũng không thể chu toàn vụ kiện trước phiên xử án suýt soát một ngày chứ!?
-- Không sao cả, thực ra không phải chỉ mới đây. Tôi cũng đã chuẩn bị từ trước rồi. -- Ngũ Tần cười khẩy một cái.
Đã chuẩn bị từ trước? Chu Tử Đằng lòng dấy lên những suy nghĩ, ấy vậy là Từ Lục Giai đã nhờ vả anh ta ngay khi vụ việc mới bắt đầu rồi ư? Từ Lục Giai đến giờ vẫn im lặng không nói, cô biết mình ở tình cảnh này là đã may mắn nhận được sự trợ giúp, Ngũ Tần cũng đã bỏ công nhận vụ kiện này của cô, cô cũng không nên phí thời gian của đôi bên.
-- Được rồi. Trong máy tính bảng của tôi có lưu những tập tin cần thiết cho vụ kiện ngày mai. Tôi sẽ trình bày với anh ngay tại bây giờ, đảm bảo với những chứng cứ này, Chu Quân Dạ có muốn lấp liếm cũng trở tay không kịp.
Nói rồi Chu Tử Đằng mở túi lấy máy tính bảng của cô ra. Ngũ Tần trở nên nghiêm túc chuyên tâm làm việc với cô. Từ Lục Giai ngồi ở bên, khi nghe cô trình bày những chứng cứ thì không khỏi kinh ngạc, quả nhiên Chu Tử Đằng xứng danh tổng giám đốc của nhãn hiệu bậc nhất, chèo lái công ty rất tốt, còn có nhiều mánh khóe dụ Chu gia vào tròng cực hay. Ngũ Tần cũng khá ngạc nhiên, giờ thì anh đã hiểu sao cô lại tự tin đến vậy. Phiên tòa xét xử ngày mai, thật đáng mong chờ. Kẻ tưởng mình đã thắng cuộc kia, hóa ra chưa bao giờ có chỗ đứng trong cuộc chơi.
Ở bên biệt thự của Bạch Sở Viên, không khí bàn luận có phần căng thẳng, nhưng tại biệt thự Bạch gia này, không khí lại trở nên vô cùng bí bách. Bạch Dĩ Hiên đích thân gửi lời mời toàn giáo chủ trực thuộc Bạch gia tới họp tại Dinh thự này, Bạch Thừa Húc cũng đến, nhưng lạ là cuộc họp bắt đầu bằng cách chìm trong tĩnh lặng gần mười phút, khiến ai nấy cũng bứt rứt không yên. Cho đến khi Bạch Thừa Húc điềm đạm cất lời:
-- Có chuyện gì khiến cháu phải dùng phương thức này tập hợp chúng ta lại?
-- Cậu nên nhớ, cậu vẫn còn một trách nhiệm chưa giải quyết. Đó là cốt nhục đã bị mất do Chu Tử Đằng hại. -- Một giáo chủ khác dựa hơi lên tiếng.
-- Hay cậu tới đây để bàn về chuyện yêu đương của cậu? Tôi cảm thấy cậu đang lơ là chuyện của Ám đoàn, cả tổ chức Mafia La Nostre cũng không thấy hoạt động! -- Một lão giáo chủ cau mày nói.
-- Cuộc chiến đang đến gần, chúng tôi thì hối hả lo cho trận chiến, còn cậu thì vẫn có tâm trạng đi dạo chơi cùng ả đàn bà kia!
-- Cẩn thận cái miệng của ông, Hoắc giáo chủ. -- Cố Đồ Ức lạnh giọng -- Ông không biết không có nghĩa cậu ấy không làm. Phô trương như các ngài, tôi biết Bạch lão đại không có sở thích này.
Cố giáo chủ lạnh lùng cất tiếng, mấy giáo chủ lớn tiếng vừa nãy mới rụt rè im miệng. Bạch Dĩ Hiên từ đầu đến cuối còn không thèm để họ vào mắt, Bạch Thừa Húc thù sắc mặt vẫn không đổi, ông điềm tĩnh hỏi:
-- Ta trông chờ lí do của cháu.
Bạch Dĩ Hiên, lúc này mới di chuyển đôi đồng tử, đảo mắt một vòng qua các giáo chủ. Đôi mắt anh có chút vô thức, anh vẫn đang rất mâu thuẫn trong lòng. Anh nghĩ tới Chu Tử Đằng, tới đứa con nhỏ bé của hai người, tới anh em tổ chức, tới Bạch gia. Có quá nhiều thứ khiến anh phải suy nghĩ. Nhưng lại có quá ít thời gian để anh được suy nghĩ.
Anh trầm mặc một hồi, mọi người cũng bồn chồn muốn nghe câu trả lời của anh. Lúc sau, anh lãnh đạm cất lời, nói ra quyết định của mình. Một quyết định khiến toàn thể ai nấy cũng bàng hoàng, ngoại trừ những người đã biết trước điều này sẽ đến. Một quyết định liều lĩnh và đầy ngông cuồng, một lời, trước đây họ cũng đã nghe một cậu trai cuồng vọng nói như vậy, với ánh mắt kiên định cùng giọng nói dõng dạc. Và giờ đây, tại Bạch gia, họ lại một lần nữa nghe câu nói này:
-- Tôi muốn thanh tẩy Hắc đạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.