"Là tôi, quản gia Tom."
Ba Mạc không có đợi ông hỏi đã lập tức nói ra vấn đề: "Tôi muốn hỏi ông, ông chắc chắn người chăm sóc tiểu Dã trong thời gian qua là Đàm Mộ Vân sao?"
Quản gia Tom rõ ràng có trầm mặc một chút rồi mới gần như là thành khẩn nói: "Xin lỗi ngài Mạc. Tôi cũng không rõ."
"Quả thật quãng thời gian đó bên cạnh thiếu gia luôn có một người con gái trông rất giống cô Đàm."
Quản gia Tom không đợi ba Mạc chất vấn cho sự ba phải của mình đã chủ động nói rõ: "Lúc đầu tôi cứ nghĩ là cô Đàm trở về. Trước đó hai người họ cãi nhau, sau đó cô Đàm bỏ đi tôi đã nói với phu nhân rồi. Mặc dù cô ấy không có ở trong nhà với chúng tôi mà chỉ đến lúc bình minh, về lúc hoàng hôn. Khi tôi gọi cô ấy là cô Đàm cô ấy cũng không có phản ứng gì. Tôi không tiện hỏi nên liền cho rằng cô ấy là cô Đàm."
"Thật ra tôi định nói chuyện này với ngài lúc thiếu gia Mạc ở Berlin chữa mắt rồi, nhưng thiếu gia nói để cậu ấy tự mình nói với ngài."
"Lúc đó có chuyện gì?"
Ba Mạc nghe ra điều khác mà liền hỏi.
Mấy người ở đó lại nhìn Đàm Mộ Vân một cách kỳ quặc.
Đàm Mộ Vân lại sắp khóc đến nơi rồi.
Nhưng quản gia Tom ở bên kia cũng không có vì cô khó xử mà tiếp tục nói: "Lúc thiếu gia ở Berlin cô Đàm có tới gặp thiếu gia. Nhưng lúc đó thiếu gia liền nói muốn chia tay với cô Đàm."
Đám người vừa nghe liền giật mình nhìn Đàm Mộ Vân.
Đàm Mộ Vân trực tiếp khóc kể: "Không phải đâu chú dì... Anh Dã lúc đó chỉ là giận dỗi..."
"Sao nó lại giận dỗi cho được!"
Mẹ Mạc trực tiếp bác bỏ, ngờ vực nhìn cô ta, nào còn dáng vẻ vui mừng vì con dâu tốt nữa: "Cô nói nó với cô mặn nồng thế nào, làm sao có thể mở miệng đòi chia tay!?"
Quản gia Tom có lẽ là nghe được tiếng nói chuyện bên này nên lịch sự im lặng một chút, đợi thời điểm bên này im tiếng một chút ông mới nói tiếp: "Đến lúc đó tôi mới nhận ra có lẽ ngay từ đâu tôi đã nhầm rồi. Cô ấy có lẽ thật sự họ Đàm, nhưng không phải cô Đàm mà tôi từng gặp lúc thiếu gia mới đến Scotland. Bình thường thiếu gia hay gọi cô ấy là Diana, tôi lại không hiểu rõ cô Đàm lắm, cho dù thấy cô ấy trông lịch thiệp hơn cô Đàm, tính tình cũng tốt..."
Có lẽ cảm thấy lời lẽ của mình có phần xúc phạm Đàm Mộ Vân quá nên ông liền ngừng, nói qua chuyện khác: "Thiếu gia luôn biết đó không phải cô Đàm."
Một câu này quả thật là có ý nghĩa rất lớn vào lúc này.
Ít nhất bản thân Đàm Mộ Vân biết Mạc Dã chưa từng nhận lầm Diana là cô ta. Mặc dù cô ta chẳng hề muốn tin.
"Vậy sao nó lại không nói từ sớm..."
Mẹ Mạc không khỏi oán giận nói.
Ba Mạc thấy mọi chuyện đã rõ rồi liền cúp máy. Lúc này ông bỗng nhiên nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Đàm Thanh, kết hợp với những lời quản gia Tom nói, ông liền nhìn ông ta hỏi: "Có phải ông Đàm biết cô gái đó là ai không?"
Mẹ Mạc như được nhắc nhở mà hô lên: "Đúng rồi! Không phải nó cũng họ Đàm sao?"
Đàm Thanh bị hỏi thì bối rối một chút. Sau khi ông nghĩ xong, lại nhìn biểu tình né tránh của Đàm Mộ Vân thì mới thở dài, dáng vẻ trông có chút bất lực nói: "Tôi quả thật không rõ."
"Sao..."
Không đợi mẹ Mạc nói hết ông đã nói tiếp: "Mộ Vân còn có một người em gái song sinh."
Đám người vừa nghe liền kinh ngạc lên.
"Chuyện này là sao?"
Ba Mạc gặng hỏi.
"Mười lăm năm trước khi tôi ly hôn cùng vợ cũ thì mẹ của Mộ Vân đã đem Mộ Thu đi."
Đám người liền vỡ lẽ.
"Đứa nhỏ kia luôn được mẹ nó nuôi dưỡng ở nước ngoài, bởi vì bà ngoại của nó ở bên đó. Quả thật là ở Scotland."
Đến lúc này bọn họ không thể nào không rõ chuyện này nữa. Nhưng có cái vấn đề không phải Diana là ai, mà là người ở bên cạnh chăm sóc Mạc Dã bao lâu nay là ai. Đương nhiên, đó không phải Đàm Mộ Vân. Vấn đề này mới đáng để nói.
Mẹ Mạc lập tức gắt giọng lên: "Tôi thật không ngờ..."
Đàm Mộ Vân bị ánh mắt oán giận của bà dọa: "Dì ơi, con..."
"Cô không cần nói nữa."
Mẹ Mạc lại xua tay, không muốn nghe cô thanh minh giả dối: "Nếu con trai tôi đã chia tay với cô rồi thì chúng tôi không giữ các người nữa."
Ba Mạc khẽ nhắc nhẹ bà một cái khi bà tỏ ra hằn hộc với cả cha mẹ của Đàm Mộ Vân. Nhưng ông vẫn nói với Đàm Thanh: "Chúng tôi còn chuyện nhà phải giải quyết, có thể không khoản đãi mọi người được."
Đàm Thanh cũng biết tình huống này có chút xấu hổ nên xua tay nói: "Không sao. Vậy chúng tôi về trước."
"Chuyện của Mộ Vân tôi quả thật nên nói một tiếng xin lỗi với mọi người, nhưng..."
"Ông Đàm không cần nói, chuyện nào ra chuyện nấy."
Một câu này của ba Mạc khiến Đàm Thanh yên tâm rồi. Cho nên ông liền cứng rắn lôi Đàm Mộ Vân đi.
Chớp mắt ở trước phòng bệnh chỉ còn người nhà họ Mạc.
Đúng lúc đó bác sĩ liền đi ra.
"Trước mắt không có nhìn thấy được tình trạng gì không tốt."
Ai cũng biết cái vấn đề liên quan đến dây thần kinh này không phải muốn kết luận là kết luận được nên cũng không làm khó bác sĩ.
Sau khi tiễn bác sĩ đi họ liền đi vào phòng thăm Mạc Dã.
Mạc Dã lúc này cũng không có ngủ. Anh nửa nằm trên giường, sắc mặt lại rất bình tĩnh. Con ngươi không có chuyển động gì nhiều, nhưng trông liền giống như lúc anh bị mù khiến mẹ Mạc nghẹn ngào.
Ba Mạc khẽ vỗ vai bà an ủi, lại nhìn Mạc Dã nói: "Con thấy sao rồi?"
Mạc Dã khẽ chuyển động con ngươi, sau đó nhìn thẳng vào ông.
"Con..."
Ba Mạc khẽ giật mình.