Từ Đầu Đã Không Nhận Sai Em

Chương 2: Cô Đàm trở lại rồi?




"Phu nhân à, trạng thái của thiếu gia rất tốt."
Quản gia Tom nghiêm cẩn đáp lại những gì người bên kia hỏi, thái độ vô cùng chuyên nghiệp. Cho dù lúc người bên kia thâm dò sự tình có thể nói là riêng tư của Mạc Dã, đối với một người thấm nhuần tư tưởng phương Tây như ông cảm thấy nó không hề lịch sự chút nào ông vẫn nhất nhất đáp lại.
"Cô Đàm có đến vài ngày, nhưng cãi nhau với thiếu gia nên đã đi rồi."
"Phu nhân yên tâm, thiếu gia không có không thoải mái gì, mỗi ngày đều đi dạo giải khuây."
Lúc ông nói đến đó thì bên tai bỗng nhiên nghe thấy âm thanh đạm nhạt của Mạc Dã: "Bác Tom."
Ông liền nói với người bên kia: "Đến giờ tôi đưa thiếu gia đi dạo rồi, tôi xin phép cúp điện thoại."
Người bên kia lập tức bàn giao, còn dặn dò ông chăm sóc cho Mạc Dã thật tốt rồi để ông đi.
"Thiếu gia, cậu thật sự không muốn cầm gậy dẫn đường sao?"
Ông có ý tốt, nhưng cậu trai đáng tuổi con ông lại không nghĩ vậy. Anh hằn hộc bướng bỉnh nói: "Không cần."
Quản gia Tom chỉ biết âm thầm thở dài.
Thật lòng mà nói thì tính tình của Mạc Dã không hề khó ưa. Cho dù tính cách của anh cũng có phần lãnh ngạo, nhưng mà trước đây không có dễ cáu bỉnh như thế này.
Thời điểm mới phát hiện mình bị mù tạm thời... Ầy, dù nói là tạm thời vì bị trấn thương trong lúc va chạm mạnh nhưng cũng không biết bao giờ mới sáng trở lại, tính tình anh cực tệ. Anh không để cho ai chạm vào mình, cho dù là cha mẹ hay người yêu của anh, Đàm Mộ Vân. Vì chuyện này mà Đàm Mộ Vân tức giận bỏ đi, nói với người nhà anh là sẽ chăm sóc anh lúc ở Luss, kết quả... Anh quả thật rất hay cáu gắt, làm cái gì không thuận là đập phá, thậm chí là tự làm hại mình.
Mãi cho đến lúc tới Luss trông anh mới tốt lên được một chút, nhưng một khi anh đã quyết định cái gì thì có mười con trâu cũng kéo không được.
Bởi vậy cho nên lần thứ hai Diana nhìn thấy anh, cô đã hoảng hồn vì lo lắng mà quên mất bản thân đã nói với mình nên rụt rè thế nào khi gặp lại anh sau này.
"Sao anh lại đứng ở đó!!?"
Diana như một cơn gió lao đến chỗ người đàn ông đang đứng thẳng tắp ở bên hồ Loch Lomond, chẳng cho anh cơ hội giãy nãy đã nắm cánh tay anh xềnh xệch lôi đi, cách xa mặt hồ kia. Trong lúc đó cô còn không quên lải nhải: "Anh không thấy... Lỡ anh bước nhầm rồi rơi xuống hồ thì sao! Người nhà của anh sao lại để anh ở đây chứ!"
Mặc dù cô đã rất tri kỷ tránh cái đề tài nhạy cảm có thể tổn thương lòng tự trọng của người đàn ông kia ra, thế nhưng ý tứ cô biểu đạt vẫn không khó hiểu. Đặc biệt là sự tiếp xúc thân mật từ tứ chi của hai người, để cho người quen biết Mạc Dã nhìn thấy nhất định sẽ nghĩ anh sẽ lập tức nổi cáu.
Quả thật, Mạc Dã muốn hung bạo ném bàn tay đang quấn lấy mình ra ngay lập tức. Ai biết người con gái này giống như đã lường trước được điều đó mà nắm lấy anh rất chặt. Cô gần như đem cánh tay anh ôm trong ngực, dùng hai ngọn núi không tính là ngạo nhân nhưng cực kỳ mềm mại của cô trấn áp anh cứng ngắt.
Bởi vì cảm xúc kia, có một giây Mạc Dã thất thần.
Rồi trong một giây đó, đợi anh định thần lại anh đã bị người con gái chỉ mới gặp hôm qua kia kéo rời khỏi bờ hồ tận hai ba mét.
Đừng trách anh sao quá biến thái, lưu tâm đến chuyện này trước tiên, chỉ đơn giản là vì sau khi mất đi thị lực, những giác quan còn lại của anh liền trở nên nhạy bén hơn thôi. Anh lại muốn giãy tay ra, đương nhiên là cảm nhận được ngay rồi.
Cũng bởi vì vậy cho nên thời điểm quản gia Tom từ trong căn nhà hai tầng khá khác biệt so với những căn khác cách đó không xa chạy ra, nhìn thấy chính là thiếu gia của ông thân mật lôi kéo với một người con gái, ông liền sững sốt. Nhưng sau khi nhìn rõ người con gái, ông liền ngừng bước chân.
Đó không phải là... Người yêu của thiếu gia, cô Đàm đấy ư?
Cô ấy trở lại rồi?
Nhìn hai người có vẻ ổn nhỉ... Nghĩ như vậy, quản gia Tom không có bâng khuâng nhiều mà đi ngược vào nhà lại.
Đối với biến cố nhỏ này Mạc Dã không hề hay biết gì. Cả Diana cũng vậy. Sau khi cô kéo người đàn ông kia vào đến một chỗ an toàn thì rất thức thời buông anh ra ngay.
Nhìn vẻ mặt có thể xem là âm trầm như nước của anh, cô ngượng ngùng gãi mũi hối lỗi: "Xin lỗi vì đã hành xử tùy tiện. Nhưng mà em vừa thấy anh đứng đó liền sợ anh hụt chân..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.