“Ưm aaa…”
“Hộc…”
Người con gái một tay chống lên cơ ngực săn chắc của anh, nhiệt tình nhấc lên bờ mông, đem thanh sắt nung cứng như sắt thiết của anh nuốt lấy, nhả ra không ngừng. Tiếng nước lép nhép phát ra từ nơi hai người kết hợp. Cảm giác nhầy nhụa lại khiến người càng thêm hưng phấn.
Ở trước mặt anh cô chưa từng hết chủ động, quyến rũ chết người.
“Đừng cắn.”
“Á haa…”
Thấy người con gái vì khoái cảm vô bờ bến mà đưa tay còn lại lên môi cắn hòng đè nén âm thanh chết người kia, anh vừa nói vừa đem nó kéo ra, lại đem bàn tay hai người lòng vào nhau, sau đó giữ cho cô chênh vênh không có chỗ dựa như vậy rồi phối hợp hất eo lên không ngừng. Nhìn người con gái thét chói tai, lắc đầu điên cuồng, biểu tình lại càng mê li mà đôi mắt anh sáng quắc. Bên trong lại như có hai đóm lửa đang cháy hừng hực, lại càng cháy càng vượng, cứ như muốn thiêu trụi tất cả.
“Ưmmmm aaaa…”
Cao trào đến giống như đem sức lực toàn thân của người con gái rút hết. Cô mềm nhũn ngã xuống trên người anh, toàn thân giật nảy không ngừng. Hơi thở nóng rực của cô phun trên ngực anh, cứ như muốn đem nó dốt cho tan chảy. Nhưng như thế vẫn chưa hết.
Ở trong cao trào khiến tầm mắt cô trắng xóa, cô nức nở: “Hức đợi chút aaa…”
Đáp lại cô là âm thanh phốc phốc… Càng ngày càng dữ dội, khiến cô thở không ra hơi.
Thanh sắt nung kia vừa nóng vừa cứng, bởi vì chưa có bắn mà căng phồng, nổi đầy gân xanh, mỗi lần chọc vào là khiến cho da đầu cô tê dại. Toàn thân như bị điện giật.
“Không đợi được…”
Người đàn ông không cho cô có thời gian nghĩ, vừa ngậm tai cô một cách sắc tình vừa đỉnh nhập thanh sắt nung nóng như dung nham kia vào tận sau trong đường hầm ướt át lầy lội: “Đã đợi đủ rồi, Mộ Vân…”
“Aaaaa…”
Diana thét chói tai. Khoảnh khắc đó tình cảm mãnh liệt trong tim lại tràn ra không ngừng, khiến cho cô ngóc đầu lung tung hôn lên môi anh, vừa nức nở: “Dã a hư… Em yêu anh…”
Phụt!
Cô vừa dứt lời thì một loạt âm thanh trầm đục sắc tình mãnh liệt bùng nổ.
“A…”
Diana chịu không nổi độ nóng của chất lỏng đang bắn sâu vào trong nơi mềm mại nhất của mình kia mà ngã đầu mê mang đi.
Người đàn ông vừa bị cô thổ lộ lời tâm tình trong lúc mây mưa mà bất ngờ hạ vũ khí đầu hàng cảm nhận sung sướng như vỡ đê vừa ra sức ôm cô vào lòng, ở bên tai cô thủ thỉ: “Anh cũng yêu em…”
Bên ngoài lều trại gió trên thảo nguyên về đêm không ngừng thổi vù vù nghe lạnh buốt. Bên trong lều trại lại một mảnh nóng đến phỏng tim, chỉ có mồ hôi chảy ra từ trên thân họ mới đủ khiến cho nó nguội bớt. Nhưng một vòng nhiệt độ khác lại vội vã nối đuôi tiếp tục bốc cao lên, chẳng biết bao nhiêu mồ hôi chảy ra mới đủ.
Chỉ thấy thời gian trôi qua thật nhanh, mặt trời đã dần dần thế chỗ cho mặt trăng và những ngôi sao.
Ánh mắt chiếu vào bên trong lều trại từ bốn phương tám hướng. Nhưng người bên trong đang ôm chặt lấy nhau, nửa đêm trời sáng mới ngừng lại cuộc vận động điên cuồng kia, lúc này vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ say nồng, chưa muốn tỉnh.
Thời điểm đó lại có người đang mặt dày tìm họ… Không, phải nói là tìm Mạc Dã.
Đàm Mộ Vân sau vài ngày hòa hoãn lại tâm tình rốt cuộc đi thực thi cách thức mà Lý Tâm Hoa đã bày cho cô ta, đến công ty Mạc thị tìm Mạc Dã.
Quả đúng như Lý Tâm Hoa đã nói, chẳng ai nhận ra cô ta bây giờ đã không phải bạn gái sếp của họ nữa. Mặc dù cô ta vẫn bị giữ lại ở sảnh để tiếp tân báo lên trên rồi mới lên được bởi vì dạo trước Mạc Dã tạm rời cương vị, người tiếp nhận tập đoàn là người khác. Nhưng cô ta nghĩ sẽ đơn giản thôi để cô ta có thể đi lên, quang minh chính đại bước vào văn phòng chủ tịch cho dù ngay sau đó có bị đuổi ra một cách mất mặt.
Cô ta vì cái vị trí bên cạnh người đàn ông kia mà hi sinh quá nhiều. Mỗi lần nghĩ đến đều khiến cô ta nắm chặt tay đến mức móng tay muốn đâm vào da thịt, tứa máu, rửa sạch tôn nghiêm của cô ta.
Kết quả…
“A trợ lý Hứa, anh đến vừa lúc! Cô Đàm tìm sếp!”
Tiếp tân đang nhấc điện thoại chuẩn bị gọi lên tầng cao nhất bỗng nhiên quay đầu nhìn qua một bên vừa reo lên. Đàm Mộ Vân ăn diện đẹp đẽ lại lãnh diễm cao ngạo ngẩng cao đầu như một con khổng tước đứng ở đó cũng khẽ nhìn lại, nhìn thấy là trợ lý Hứa bên người Mạc Dã thì không để cho tiếp tân lên tiếng liền kênh kiệu hỏi hắn: “Anh Dã đâu?”
Trợ lý Hứa mới đầu chỉ nghe thấy tiếng của tiếp tân nên liền trả lời: “Sếp đã đi du lịch với cô Đàm rồi mà. Ủa cô Đàm!”
Hắn nói xong mới nhìn thấy Đàm Mộ Vân đứng ở đó, quả thật kinh ngạc không thôi.
“Cô Đàm, sao cô còn ở đây? Cô đến tìm sếp? Nhưng không phải sếp bảo nghỉ mấy này đưa cô đi du lịch rồi à.”
Hắn thì khó hiểu, còn Đàm Mộ Vân thì chỉ thiếu nghiến răng nghiến lợi nhưng phải cố nén không thể hiện ra ngoài. Đến lúc cuối thứ còn sót lại là âm thanh như rít qua kẽ răng nhưng được che giấu thật sâu: “Anh nói anh Dã muốn đi du lịch với tôi?”