Một phần ông ngồi ở gần lối ra, nơi chỉ toàn là người xa lạ, so với những người ngồi ở phía trên lại có thể nhìn rõ được cô dâu trước tiên. Một phần ông là người duy nhất ở đây có thể xem là tiếp xúc với Diana nhiều nhất, lại tình cờ biết đến sự tồn tại của Đàm Mộ Vân nên mới cảm thấy “Đàm Mộ Thu” này kỳ lạ. Nhưng cho dù như vậy ông cũng không chắc chắn lắm với cảm giác của mình, cũng sợ mình lầm vì họ quá giống nhau. Cho nên đến tận lúc cô dâu nắm tay chú rễ chuẩn bị làm lễ ông mới không nhịn được đứng dậy, lại chần chừ không làm ra hành động khác.
Nhưng không đợi ông làm gì, nụ cười chiến thắng đó của Đàm Mộ Vân cũng không duy trì được bao lâu.
Ở dưới ánh mắt của tất cả mọi người, chú rễ Mạc Dã bỗng nhiên đem cô dâu vừa đến trong tay ném mạnh xuống đất.
Bốp!
Chỉ nghe âm thanh là biết Mạc Dã ném hung ác cỡ nào.
“A!”
Cả lễ đường đều kinh hô lên.
So với họ thì Đàm Mộ Vân bất ngờ đến không nói được nên lời, cho dù là lúc ngã sấp mặt xuống sàn.
Cô ta quên mất cả phản ứng, đợi nhìn đến sắc mặt của người đàn ông mới giây trước còn thâm tình nhìn cô ta, giây sau đã đem cô ta ném xuống đất, cả khuôn mặt cô ta đều vặn vẹo lên.
Làm sao có thể…
“Cậu làm gì vậy Mạc Dã!?”
Thẩm Lệ Hà là người đầu tiên chạy lên trước.
Bà chẳng hiểu gì cả, bỗng nhiên nhìn thấy con gái mình ngã xuống, bà nghĩ đến con gái đang có thai thì liền hoảng sợ.
Nhưng khi bà định cúi xuống đỡ người lên, nhìn thấy biểu tình hung ác trên khuôn mặt con gái bà, bà liền khựng lại. Sau đó dưới ánh mắt của mọi người bà quay đầu chạy đi.
Lúc chạy ngang qua người Lý Tâm Hoa cũng đang bị biến cố kia dọa cho ngây người, bà chẳng còn gì không hiểu mà bất ngờ cho cô ta một cái tát thật mạnh.
Chát!
“A!”
Lý Tâm Hoa bị một cái tát này đánh đến mắt nổ đom đóm, khóe miệng chảy máu ngã rầm xuống đất, chật vật không chịu nổi.
Nhưng Thẩm Lệ Hà đến một câu cũng không thèm nói, đánh người xong liền chạy. Người nào người nấy xem mà choáng váng.
Nói ra thì bản tính không chịu thua kém còn hung hăng của Đàm Mộ Vân có lẽ là giống Thẩm Lệ Hà. Nhưng cô ta hiện giờ đến bà cũng không chấp nhận nổi.
Thời điểm hoảng loạn đó cũng có một người âm thầm chạy theo bà.
“Đây là… Mộ Vân?”
Đến lúc này người nhà họ Mạc mới nhận ra vấn đề. Mẹ Mạc vừa hỏi vừa ngờ vực nhìn Đàm Thanh đang âm tình bất định, thực chất run sợ trong lòng đứng một bên. Ông ta chỉ biết lắp bắp “này” “này” mấy tiếng mà không nói được gì hơn. Thực chất trong lòng đã hận chết đứa con gái không nên thân kia rồi, cho nên cũng không thèm đỡ Đàm Mộ Vân dậy mà nắm chặt tay đứng ở đó.
Người trong lễ đường âm thầm xôn xao, chẳng ai hiểu gì mà hết đưa mắt nhìn Đàm Mộ Vân lại nhìn Mạc Dã sắc mặt âm trầm ở kia.
“Anh Dã… Anh làm gì vậy…”
Đàm Mộ Vân sau một lúc bàng hoàng không cam lòng đủ thứ thì vẫn ráng giả bộ nói.
Nhưng cô ta không mở miệng thì thôi, mở ra thì cái gì cũng lộ tẩy hết.
Chỉ là Mạc Dã còn chẳng đợi cô ta mở miệng nói đồng ý kết hôn với anh gì gì đó, vừa chạm vào thôi đã biết cô ta không phải mà không chần chừ nổi một giây đem cô ta ném ra, ném như ném tà.
Nói ra cũng không thể trách Mạc Dã.
Thời điểm đó trong lễ đường mọi ánh sáng đều tập trung trên người Đàm Mộ Vân. Thứ ánh sáng kia quá chói mắt phần nào che đi rất nhiều thứ, lại thêm Mạc Dã không có nghĩ Đàm Mộ Vân đến lúc này còn giở trò được, dám chơi trò trộm long tráo phụng. Nhưng chỉ trách Đàm Mộ Vân tự tin quá mức, cũng coi thường khoảng thời gian anh bị mù. Cho nên bây giờ cô ta phải trả giá đắc.
Một giây trước còn nghĩ bước lên thiên đàng, giây sau đã ngã xuống địa ngục, chật vật không chịu nổi.
Người nhà họ Mạc từng gặp qua Đàm Mộ Thu, quả thật thấu rõ cái khác biệt giữa họ liền không khỏi cười mỉa mai. Có người còn không nhịn được khịa Đàm Thanh: “Ông dạy con gái thật tốt. Dạy cô ta thay mận đổi đào, thay em gái gả cho người a…”
“Thối lắm!”
Đàm Mộ Vân vốn đang sợ hãi bởi sắc mặt ngày một khó coi của Mạc Dã lúc nghe tới đây thì không nhịn được hét ầm lên: “Là cô ta không biết liêm sĩ, cướp đàn ông của chị gái mình!”
“Các người! Sao có thể mở miệng đổi trắng thay đen như vậy!? Cô ta cho các người lợi ích gì!? Chỉ là một ả khố rách áo ôn thôi!”
Cô ta điên khùng la toáng lên. Lúc bị đẩy ngã xuống đầu tóc đã rũ rượi, lúc này trông càng thêm rối bời như người điên.
Có điều ở đây không có mấy người hiểu rõ sự tình, đều hai mặt nhìn nhau khó hiểu.
Mãi cho đến khi Diana được mẹ mình dẫn ra ngoài. Trên người cô cũng là váy cưới màu trắng. Bộ dáng chỉnh chu chứ không hề chật vật như lúc bị Đàm Mộ Vân cột trong phòng thay đồ. Là mẹ Thẩm nghĩ không muốn để người ta được lợi, thật sự phá hoại đám cưới của con gái mình nên mới để cô xinh đẹp bước ra.
Mà mọi người nhìn thấy cô thì liền hiểu được những lời Đàm Mộ Vân nói.