Từ Đầu Đã Không Nhận Sai Em

Chương 39: Cô ta không phải, em mới phải




Đám người ồn ào xôn xao chỉ chỏ không ngừng, hỗn loạn hết cả lên.
Lệ Hà, hắn là ai!?”
Thế mà ở lúc này còn có người chú ý đến người đàn ông cao lớn bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh mẹ Thẩm. Michael im lặng đưa cặp mắt sâu hút nhìn Đàm Thanh, cuối cùng lại khinh thường không nói tiếng nào mà quay đầu đi, lại vô tình hay cố ý mà thủ bên cạnh mẹ Thẩm, ẩn ẩn tách biệt ông ta với bà.
Sắc mặt Đàm Thanh đã xấu nay còn xanh lè.
Lệ Hà…”
Đó không phải chuyện của ông!”
Thẩm Lệ Hà nghe phát phiền lạnh lùng cắt ngang lời ông ta nói. Sau đó giọng điệu đanh thép nói với Mạc Dã: “Con rễ, có chuyện gì lại nói sau, hoàn thành hôn lễ cái đã.”
Mạc Dã đương nhiên làm theo ý bà. Anh cũng không muốn vì một kẻ không biết xấu hổ mà làm lỡ ngày tốt của mình.
Anh liền bước tới nắm tay cô dâu của mình, dẫn cô đến lễ đài.
Người chủ trì rất biết ý, liền dùng micro ổn định lễ đường.
Buông tôi ra!”
Đàm Mộ Vân bị bảo vệ dẫn đi lại không chịu an phận mà hét ầm lên: “Tôi không tin! Mạc Dã! Tại sao!? Anh rõ ràng không phân biệt được!”
Chúng ta đã quen nhau năm năm, còn cô ta mới bao lâu! Làm sao anh có thế nhận ra!?”
Cô ta không cam lòng mà trừng muốn nứt con mắt oán hận nhìn hai người trên lễ đường.
Đó là vị trí của cô ta! Của cô ta mà!
Đàm Mộ Vân, đừng tự lừa mình dối người nữa.”
Mạc Dã ôm cô dâu của mình trong lòng, không để cho cô nhìn ánh mắt rắn rết của Đàm Mộ Vân mà lạnh lùng cho cô ta một kích cuối cùng: “Cô hỏi tại sao tôi có thể nhận ra cô không phải em ấy à? Chẳng lẽ cô cho rằng hai người giống như đến mức giọt nước cũng không lọt ư?”
Chúng tôi tuy chỉ mới ở bên nhau mấy tháng nhưng sớm chiều chung đụng với nhau. Cô không tự nhớ xem tôi đã từng đụng vào cô chưa?”
Mí mắt Đàm Mộ Vân thiếu điều muốn nứt ra.
Cô nghĩ tôi phải chạm vào mới được hai người sao?”
Mạc Dã vẫn còn nói, mặc cho Đàm Mộ Vân bất an ngờ vực nhìn anh: “Dạo trước cô trực ở trước cửa công ty tôi làm gì?”
Đàm Mộ Vân trừng lớn con mắt, khó tin nhìn anh.
Nếu tôi không nhìn ra hai người thì tại sao tôi không chủ động đi gặp cô? Mỗi ngày nhìn cô như chó trực xương, thảm hại không chịu nổi.”
Khốn nạn! Anh là đồ khốn!!”
Đàm Mộ Vân điên rồi. Cô ta điên cuồng vùng vẫy muốn nhào đến chỗ anh, dáng vẻ như hận không thể xé anh ra làm ngàn mảnh.
Bảo vệ vội vàng giữ chặt cô ta lại còn bị cô ta cào cho mấy cái. Trong lúc bực bội liền mạnh bạo bẻ tay cô ta ra sau, khiến cô ta đau đớn kêu gào như bị ai cắt tiết.
Các người làm gì vậy!? Đừng làm bị thương con bé!”
Đàm Thanh đến lúc này rốt cuộc có chút khí độ của người làm cha mà quay quanh hò hét để họ đừng mạnh tay với cô ta. Nhưng Đàm Mộ Vân vẫn bị họ mặt lạnh lôi ra ngoài. Ông ta mặc dù không muốn rời đi khi nhìn thấy mẹ Thẩm đứng bên cạnh người đàn ông xa lạ kia nhưng cũng không thể không chạy theo.
Đám người trong lễ đường xem đến choáng váng.
Trong lúc Đàm Mộ Vân bị lôi đi thì người chủ trì đã lớn tiếng bắt đầu nghi thức.
Đôi tân nhân ở trong tiếng nhạc vui nhộn, tuyên thệ với nhau, trao nhẫn, trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào. Kẻ dư thừa chỉ có thể rách mí mắt chứng kiến họ hạnh phúc bên nhau, được mọi người thừa nhận. Đến cuối cùng không chịu nổi nữa mà tức giận công tâm, ngất đi, bị người ném ra như ném một con chó ghẻ.
Cô ta không làm em bị thương chứ?”
Mạc Dã ôm vợ, giọng điệu ôn nhu nhưng ánh mắt thì âm trầm vô cùng. Anh vẫn còn tức việc Đàm Mộ Vân dám cả gan làm loạn hôn lễ của mình, nhưng tức hơn là cô ta động tay động chân với người con gái anh yêu. Cũng may là cô không sao cả.
Không có.”
Diana dụi đầu vào trán anh nhỏ giọng nói: “Chị ấy vội vàng muốn thế em làm đám cưới với anh. Em cảm thấy chị ấy hận không thể giết em ấy.”
Cô nghĩ lại mà vẫn còn sợ.
Nếu cô ta dám làm hại em, cô ta sẽ trả giá đắc.”
Mạc Dã ôm chặt cô, giọng điệu đặc biệt âm trầm: “Không cần quan tâm đến cô ta. Muốn hận thì để cô ta hận, anh sẽ không để cho cô ta có cơ hội đụng vào em dù chỉ là ngón tay nữa.”
Anh biết không phải Diana lương thiện, cô chỉ là được nuôi dạy quá tốt, Đàm Mộ Vân dù gì cũng là chị của cô, cô không thể trắng trợn mà khiêu khích được. Nhưng như vậy lại khiến cho Đàm Mộ Vân nghĩ rằng mình hơn người, năm lần bảy lượt muốn bắt nạt cô.
Nhưng không sao, từ giờ anh sẽ không để cho cô ta bất cứ cơ hội nào nữa.
Mạc Dã ôm lấy người con gái trong lòng, như ôm tương lai tươi sáng trong tay, cũng sẽ vì nó mà gìn giữ, bảo vệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.