Từ Đầu Đã Không Nhận Sai Em

Chương 9: Trái cấm




Nghe cô yêu kiều rên rỉ, âm thanh càng lúc càng mất khống chế, thay vì chỉ dùng môi lưỡi kích thích hạt châu nhạy cảm của cô, anh còn dùng những ngón tay thon dài luồn vào thịt trai béo múp tươi nguyên mùi xử nữ, trong lúc cô không để ý đem đường hầm ướt át mê người kia mở rộng, chín rục ngon lành, đợi người đến xơi.
Thời điểm cô ở dưới môi lưỡi cùng những ngón tay của anh đạt đến cao trào, anh liền lần mò gạt tay cô ra, cúi đầu hôn xuống đôi môi đang hé ra, thở hổn hển của cô. Sắc tình đem hương vị của tình dục nhuộm đẫm người con gái từ trong ra ngoài.
Lúc cô ôm cổ anh triền miên quấn quýt, anh lại không tiếng động đem quần cởi ra, giải phóng thứ to lớn đã sớm kêu gào đòi ăn, đem nó đặt ở trước cánh cửa của những bí mật hấp dẫn nhất mà cô cất giữ.
Cẩn thận thăm dò, anh rẻ sóng nước chen vào giữa hai mảnh cánh hoa.
Biết cô là xử nữ, anh lại không nhìn thấy, hành động tiến công của anh phải nói là chậm đến mức khiến người ta ngứa ngấy, bồn chồn.
"Dã..."
Tiếng gọi của người con gái theo thứ cứng rắn của anh càng ngày càng xâm nhập vào nơi tư mật của mình như ấp ủ một thứ cảm xúc gọi là nôn nóng, mời gọi khiến anh suýt không giữ được mình. Cho dù anh có mù thì bản năng đàn ông vào lúc này cũng đủ mạnh mẽ như vậy. Cho nên thời điểm chạm tới tấm màn kia, anh không nhìn xem cô có thích ứng được hay không đã một phát phá tan chướng ngại vật ngăn cách anh và cô hòa vào làm một kia.
"A!..."
Tiếng kêu xen lẫn đau đớn và rạo rực của cô còn chưa hoàn toàn thoát ra đã bị anh nuốt xuống.
Tay anh chạm đến một chút ướt át nên khóe mắt của cô, anh yêu thương đem nó lau đi, hạ thân lại ngừng hẳn ở đó, cho dù cảm nhận được sự chặt chẽ ướt át đến mức anh suýt thì lau súng cướp còi.
Sự săn sóc của anh khiến cho trái tim Diana nóng lên. Cô kích động đưa tay luồn vào mái tóc anh, khẽ nhu niết an ủi một cách vô thức.
Ai biết hành động đó của cô lại như đang cổ vũ, người đàn ông vừa được cô xoa dịu sự căng thẳng bởi vì tình dục đã như nước vỡ đê liền cử động eo hông dẻo dai có thể sánh bằng động cơ moto phân phối lớn của mình.
"!"
Người con gái bởi vì môi lưỡi đang bị cuốn lấy chỉ có thể mở to đôi mắt mù sương của mình vừa căng thẳng ôm lấy đầu anh mà đón nhận gió bão anh mang đến.
Cũng bởi vì cô buột chặt mà khiến anh thở dốc từng cơn, rồi hành động lại càng mạnh bạo, như thể muốn đối chọi vậy.
Kết quả của sự kích động là bên trong căn phòng chỉ còn lại tiếng cơ thể va chạm mãnh liệt với nhau. Tốc độ cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể khiến cho hoa lửa bắn ra tứ phía, nhưng cũng không khác biệt lắm. Bởi vì thứ bắn ra so với lửa còn muốn nóng rực hơn, khiến người cuồng loạn.
"Mộ Thu..."
"Aaa..."
Thời điểm này, giữa họ chỉ còn sự kích động đầy nguy hiểm của tuổi trẻ không thích suy nghĩ, chỉ thích hành động. Trái tim họ chỉ toàn là sự liều lĩnh, chỉ biết cuồng nhiệt triền miên quấn lấy nhau.
...
"Alo, dì ạ."
Đàm Mộ Vân vừa từ hồ bơi trong câu lạc bộ tư nhân bước ra liền nhận được điện thoại của mẹ Mạc. Mặc dù trên biểu tình đầy vẻ kiêu sa nhưng giọng điệu lại dịu ngoan lễ phép dễ dàng lấy lòng những người đáng tuổi cha chú.
Người bên kia chẳng biết có hài lòng với cô hay không, nhưng cô vừa bắt máy liền gấp gáp chia sẻ niềm vui. Cho dù cách một cái điện thoại, nửa vòng trái đất thì người ta cũng có thể cảm nhận được sự vui vẻ của bà.
"Mộ Vân! Dì nghe được rồi! Thật tốt quá!"
Đàm Mộ Vân chẳng biết là tốt cái gì, mặc cho người bên kia tâm tình đặc biệt kích động. Vốn sau khi nhấc điện thoại cô liền có chút chột dạ vì trước đó đã nói sẽ ở lại chăm sóc cho Mạc Dã nhưng lại bỏ đi giữa chừng, hiện tại nghe thái độ của mẹ Mạc, tuy còn chưa hiểu gì nhưng cô cũng không khỏi thở phào. Không phải cô không yêu Mạc Dã, nhưng mà tính tình của cô lại không đủ mềm mại để chịu đựng thái độ sau khi không còn thấy gì của người đàn ông kia.
Cô chỉ biết hùa theo cảm xúc của mẹ Mạc mà nói: "Dì đừng kích động, từ từ thôi."
Nghe rất qua loa có lệ, nhưng người bên kia đang vui vẻ nên không có nghe ra, chỉ biết bác bỏ sự thong dong của cô bằng sự mừng rỡ: "Làm sao có thể không kích động cho được hả con!"
"Mắt của Dã nó đã có khởi sắc, có khả năng chữa khỏi rồi, sao dì có thể không vui cho được!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.