Tự Dưng Phát Hiện Em Trai Rất Đáng Yêu

Chương 104: H




Hàng loạt hình ảnh diễn ra trong đầu làm cho Thẩm Mặc đau đầu như búa bổ, cậu khuỵu xuống dưới đất rồi ôm đầu, những hình ảnh cứ liên tục xuất hiện làm cho cậu bị chóng mặt ngã ngửa ra đằng sau, may mắn Thẩm Kỳ đã đỡ được nhưng sau đó Thẩm Mặc đã ngất đi trong vòng tay của anh.
" Mặc Mặc, tỉnh lại,..." Thẩm Kỳ lay người cậu, anh nhanh chóng đưa cậu lên phòng mình rồi gọi điện cho vị bác sĩ kia một hồi " Em ấy lại giống với hôm qua, lại nhớ ra chuyện gì đó rồi sao?".
Vị bác sĩ sửng sốt " Nhẽ ra không nên hồi phục nhanh như vậy mới phải, tại sao cậu ấy lại có thể liên tục nhớ ra được các ký ức như vậy cơ chứ, vốn dĩ tôi cho rằng phải ít nhất cũng 2 tháng mới có thể hồi phục nhưng xem ra với tốc độ này có lẽ chưa tới một tuần là có thể hồi phục được rồi, thật sự quả là thần kỳ" ông ấy ngừng một chút lại hỏi " Rốt cuộc cậu đã cho cậu ấy nhìn thấy thứ gì vậy?".
Thẩm Kỳ hít một hơi thật sâu " Là hộp nhạc".
Vị bác sĩ kia tỏ ra hơn ngạc nhiên sau đó hỏi lại " Hộp nhạc của Mặc gia?".
Thẩm Kỳ trở nên ngưng trọng " Làm sao ông biết?". Vị bác sĩ kia cười thầm, làm sao ông ta có thể không biết cơ chứ, bạn của ông ta chính là sư phụ của Thẩm Mặc, ông ấy rất hay khoe khoang với ông ta về đồ đệ của mình cho nên ông ta cũng có thiện cảm với cậu bé này, hơn nữa đã nhận ủy thác của ông bạn là sẽ chữa trị cho Thẩm Mặc tới khi hồi phục hoàn toàn cho nên bấy lâu nay ông ta cũng thỉnh thoảng sẽ liên lạc với Thẩm Mặc để tư vấn về tình trạng tâm lý của cậu ấy, có điều vẫn chưa biết mặt của nhau, hoàn toàn chỉ là liên lạc qua điện thoại. Dù chỉ là nói chuyện với nhau qua điện thoại như ông ấy có thể cảm nhận được rằng Thẩm Mặc là một đứa trẻ rất ngoan và đáng thương.
" À, cái này à..." ông ta biết việc Thẩm Mặc không muốn tiết lộ với người ngoài rằng cậu chính là Mặc Gia cho nên rất bối rối không biết rằng Thẩm Kỳ đã biết về điều này hay chưa " Hừm... cậu ấy từng nói với tôi rằng bản thân rất thích các tác phẩm của Mặc Gia, cho nên tôi đoán là như vậy".
Thẩm Kỳ từng biết Thẩm Mặc có liên lạc với Mặc Gia qua đoạn tin nhắn lần trước, nhưng cậu vẫn chưa chịu nói với anh về điều này, Thẩm Kỳ cũng chỉ có thể đoán rằng vợ của mình là đồ đệ của Mặc Gia, nghe ông ta nói như vậy anh càng chắc chắn hơn về suy đoán của mình. " Vậy ông nói xem lần này em ấy sẽ khôi phục ký ức tới năm bao nhiêu tuổi?".
" Tôi cũng không rõ lắm nhưng ký ức phục hồi sẽ không vượt quá quá nhiều năm, bệnh nhân sẽ chỉ có thể nhớ theo từng quãng ngắn cho nên cùng lắm có thể là cậu ấy sẽ khôi phục ký ức vào năm 12 tuổi".
Thầm kỳ thở vào một hơi, xem ra ngày vợ anh hoàn toàn khôi phục cũng không còn bao lâu nữa, tới lúc đó anh sẽ có thể lại được cùng cậu gần gũi một cách danh chính ngôn thuận rồi.
Trong lúc anh đang nói chuyện với bác sĩ thì Thẩm Mặc đã tỉnh lại rồi, cậu cũng nghe được đoạn đối thoại giữa hai người đó, khi nghe rằng bản thân sẽ hồi phục ký ức tới năm 12 tuổi thì Thẩm Mặc như trầm mặc lại bởi vì không giống với những lời mà ông ấy nói, cậu thực ra đã khôi phục ký ức tới năm 17 tuổi, tức là vào thời điểm Thẩm Kỳ quay trở về nhà cũ không lâu, đúng hơn là ký ức của cậu đang dừng lại ở khoảng thời gian mà anh em nhà họ Thẩm cùng nhau đi cắm trại nhưng sau đó có cơn bão ập tới nên đành phải hoãn lại chuyến đi mà quay về khách sạn, cũng chính là lúc cậu vừa mới nhận được đơn hàng về chiếc hộp nhạc mà Thẩm Kỳ đã tặng cậu lúc tối.
Ký ức về thời gian học việc điêu khắc và trở thành một nhà chế tác hộp nhạc là gần như không có gì đặc sắc, suốt từ năm cậu bắt đầu tự học điêu khắc những thứ cơ bản tại nhà cho tới khi tạo ra tác phẩm đầu tiên được khách hàng công nhận và gặp được sư phụ, trong suốt quãng thời gian đó cuộc sống của cậu gần như rất đơn giản và tẻ nhạt cho nên mới có thể khôi phục ký ức nhiều năm như vậy một lúc, nhất là khi nó lại trùng với khoảng thời gian Thẩm gia xảy ra biến cố và một mình cậu sống tại căn nhà này 5 năm.
Khi tỉnh dậy Thẩm Mặc không nhớ được ký ức của ngày hôm qua và cả ngày hôm nay cùng Thẩm Kỳ đi chơi vui vẻ, cậu chỉ thấy bỗng dưng tỉnh dậy phát hiện bản thân đang nằm ở trong phòng của anh cả hơn nữa anh ấy còn nói rằng cậu bị mất trí nhớ khiến cho Thẩm Mặc hoang mang vô cùng. Rõ ràng cậu nhớ là hôm đó sau khi bị hoãn chuyến đi chơi phải trở về thì liền bắt tay vào chế tác hộp nhạc kia, cái chính là cậu không hiểu sao vừa ngủ một giấc dậy thì tình huống lại thay đổi nhiều như vậy, còn có cả vụ mất trí nhớ là sao nữa, Thẩm Mặc cảm thấy bản thân đang rất bình thường mà.
Chẳng lẽ cậu lại giống như những bộ truyện tiểu thuyết ở trên mạng, rằng bản thân đã thật sự xuyên không rồi sao. Cách tốt nhất lúc này là giả chết coi như không biết gì cả, Thẩm Mặc nhắm mắt nằm im trên giường chờ xem sẽ có chuyện gì.
Cậu nghe thấy tiếng bước chân của Thẩm Kỳ tiến gần lại đây, cơ thể không kiểm soát được mà bắt đầu căng thẳng lên.
" Vợ à! em phải mau bình phục, những kẻ đã khiến em thành ra như vậy, anh nhất định sẽ khiến chúng phải hối hận" Thẩm Kỳ ôn Nhu nói xong những lời này liền bế cậu lên đi vào nhà tắm.
Thẩm Mặc cho rằng bản thân đã nghe nhầm, không thể nào anh lại gọi cậu là vợ cả. Đúng, chính là như vậy.
Thầm mặc giả chết nhất định không phản ứng lại, cậu nằm im để cho anh cởi từng thứ trên người mình ra, cho dù cố tỏ ra như thế nào thì tai và mặt của cậu đều đỏ lên không kiểm soát được. Cậu cảm thấy rất kỳ lạ dường như anh trai không xa lạ với cái việc cởi quần áo của cậu, còn làm tới rất là quen tay và thuần thục, đây là cái chuyện quỷ quái gì vậy.
Từ lúc nào mà cậu và anh cả lại thân thiết tới mức như vậy, bởi vì nhắm mắt nên mọi xúc cảm trên cơ thể của Thẩm Mặc đều tăng lên rất nhiều lần, khi Thẩm Kỳ chạm tới eo của cậu thì Thẩm Mặc không chịu được nữa mà hơi rùng mình, cổ họng cũng không nhịn được mà thoát ra âm thanh ưm nhẹ, Thẩm Mặc không tin được đây lại là âm thanh do bản thân mình phát ra.
Thẩm Kỳ dường như không phát hiện ra rằng cậu đã tỉnh lại cho nên anh vẫn đặt cậu vào bồn tắm đã đầy nước ấm, sau đó cũng cởi quần áo mà ngồi vào giúp Thẩm Mặc kì cọ cơ thể. Dưới sự kì cọ xoa bóp của Thẩm Kỳ, Thẩm Mặc cứ lén run lên liên tục, cố gắng nén lại tiếng rên trong cổ họng không phát ra, có điều phía dưới của cậu đã không chịu kiểm soát mà dựng lên, nấm hồng nhỏ đung đưa trong dòng nước ấm, sự kích thích đó khiến cho Thẩm Mặc mím chặt môi lại.
Thẩm Kỳ đã phát hiện ra sự khác thường phía dưới của cậu, anh quen tay mà dùng ngón tay gẩy gẩy trêu trọc nấm nhỏ để nó lắc lư theo dòng nước. Thẩm Mặc dựa vào lưng trần của anh, cảm xúc nóng bỏng không rõ là do nước ấm hay là do cơ thể của anh đang nóng lên. Rất nhanh Thẩm Mặc đã cảm nhận được một thứ đang thể hiện sự tồn tại của mình bằng cách cạ vào lưng cậu.
Thẩm Mặc không hiểu sao cơ thể mình lại phản ứng mạnh như vậy, cậu hoàn toàn thích sự động chạm này, còn muốn nhiều hơn vậy, nhưng rõ ràng cậu không phải người như vậy, hoàn toàn là do phản ứng quen thuộc của cơ thể mà ra, từ khi nào mà cơ thể của cậu lại trở nên như vậy, Thẩm Mặc không thể hiểu nổi, mà điều quan trọng là anh cả vậy mà thật sự phản ứng lại với cậu, anh không ghét bỏ cậu và còn quay đầu Thẩm Mặc sang rồi cúi xuống hôn thật sâu, một tay thì đưa xuống chạm vào nấm nhỏ của cậu mà xoa nắn.
Thẩm Mặc vẫn cố giả chết, hơi thở cậu trở nên hỗn loạn vì thiếu dưỡng khí, cùng anh cả hôn môi như vậy quá kích thích, chưa kể bên dưới cũng đang bị anh chạm vào. Thẩm Kỳ thả môi của vợ nhỏ ra rồi dùng một tay đưa ra sau mông cậu, cắm một ngón tay vào, nước cũng theo đó tràn vào một ít khiến Thẩm Mắc khoái cảm tới lén ưỡn nhẹ lên, mong rằng anh sẽ không để ý tới động tác của cậu.
Thẩm Mặc hoàn toàn dựa lên tấm lưng trần của Thẩm Kỳ mà nhắm mắt thở dốc, cậu có thể cảm nhận được thứ phía sau lưng mình đang càng ngày càng to ra. Đoán rằng mọi chuyện sẽ ngày càng đi xa hơn, Thẩm Mặc phân vân không biết có nên nói với anh rằng cậu đã tỉnh rồi không, không nghĩ tới anh trai sẽ lợi dụng lúc cậu đang ngủ mà làm ra những điều này.
Tiểu thuyết xuyên không cậu từng đọc qua hình như cũng chưa có cái nào vừa mới xuyên tới đã kích thích tới như vậy.
Tiếng thở dốc khàn khàn bên tai khiến cho tâm trí Thẩm Mặc như muốn bay lên, trong lúc cậu còn đang phân vân thì Thẩm Kỳ đã rút tay ra, thay vào trước cửa động là một vật to lớn. Thẩm Mặc chợt căng cứng người lại, cậu vừa muốn mở miệng nói với anh rằng cậu đã tỉnh rồi để anh dừng lại những chuyện kia thì Thẩm Kỳ đã đỉnh thứ kia đi vào một đoạn khiến cho Thẩm Mặc há hốc miệng thở dốc không nói lên lời.
" Bảo bối! hộc..hộc... em chặt quá, thả lỏng ra một chút!".
Thẩm Mặc tuy không đau nhưng bị một vật to lớn như vậy xâm nhập vào cơ thể thì vẫn cảm thấy rất chướng, cậu cố gắng thả lỏng thân dưới để anh có thể dễ dàng vào hơn, cũng may có nước ở xung quanh nên rất nhanh Thẩm Kỳ đã đút vào hoàn toàn, anh thỏa mãn rên lên một tiếng, anh đã nhịn suốt mấy ngày nay rồi, cuối cùng cũng có thể nhân lúc vợ nhỏ với tâm trí của đứa trẻ chưa tỉnh lại mà thực hiện hành vi cầm thú của mình.
" Vợ à, sướng quá...em thật giỏi, ăn thật giỏi".
Thẩm Mặc vô cùng sốc, tự hỏi rốt cuộc cậu đã xuyên tới mốc thời gian nào mà cậu lại có thể cùng anh cả làm chuyện kinh thiên động địa này, suy cho cùng thì cậu và anh trên danh nghĩa vẫn là anh em một nhà.
Thẩm Mặc không giả chết nổi nữa, cậu bắt đầu nức nở vì bị ai đó bắt nạt. Thẩm Kỳ thấy vợ đã tỉnh lại thì sửng sốt nhưng anh không thể dừng lại được, thứ kia vẫn ở bên trong, anh thì quay người Thẩm Mặc đối diện lại với mình.
Thẩm Mặc mất hết sức lực mà dựa vào lồng ngực rộng rãi của anh. " Mặc Mặc, em tỉnh rồi à?" Thẩm Kỳ nhẹ nhàng hỏi.
Thẩm Mặc ủy khuất gật đầu, Thẩm Kỳ lại hỏi " Tỉnh từ bao giờ?".
" Từ lúc anh bế em vào" Thẩm Mặc khẽ động dưới thân để thay đổi động tác ngồi nhưng thứ kia vẫn còn ở bên trong nên khiến cho cả hai bỗng sướng tới ôm chặt lấy đối phương.
Thẩm Kỳ gầm gừ lên một tiếng rồi cố đè nén lại " Bảo bối, anh xin lỗi, ngoan, ngồi im để anh rút ra".
Thẩm Kỳ rướn người lùi lại để rút ra nhưng bồn tắm trơn khiến anh trượt người lại chỗ cũ, vật kia thúc mạnh một cái vào mông Thẩm Mặc khiến cậu không nhịn được mà rên ra tiếng, ôm chặt lấy Thẩm Kỳ " Anh ơi, cảm giác lạ quá".
Thẩm Kỳ bị cậu ôm chặt lại thì càng thống khổ hơn vì anh sắp không nhịn được rồi, con thú trong cơ thể anh sắp xổng ra mất. Thẩm Mặc không để ý tới sự khác thường của Thẩm Kỳ, cậu chỉ cảm thấy khi nãy thứ kia của anh cả đỉnh tới một chỗ bên trong cậu, cảm giác rất sướng, cho nên nhất thời đầu óc liền mụ mị, muốn được tiếp tục nhưng Thẩm Kỳ lại không động hông nữa, cậu đàng phải tự mình lén đưa đẩy mông một chút để tìm cảm giác kia.
" A~...".
Chính động tác này của cậu đã khiến cho Thẩm Kỳ hoàn toàn đứt xích, anh ôm chặt lấy cậu rồi nhấp hông liên tục khiến bọt nước bắn lên tung tóe. Những tiếng da va chạm và nước bắn vào nhau vang lên khiến không khí trong phòng tắm trở nên vừa ám muội vừa nồng nàn.
Thẩm Mặc không biết đã qua bao lâu và cậu đã ra bao nhiêu lần nhưng Thẩm Kỳ vẫn không dừng lại, sau khi làm trong nhà tắm nửa tiếng, anh lo cậu bị cảm do ngâm nước nên liền đổi tới phòng ngủ, có lẽ miếng mỡ treo bên miệng suốt mấy ngày mà Thẩm Kỳ vẫn cứ phải nhịn khiến anh vô cùng thèm muốn cho nên hiếm lắm mới có cơ hội cắn được miếng mỡ kia nên anh tận dụng nó hết mức có thể, tới tận khi gần sáng Thẩm Kỳ mới chịu buông tha cho Thẩm Mặc, bắn hết con cháu Thẩm gia vào bên trong cậu, đầy tới nỗi không giữ nổi mà chảy ra cả bên ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.