Sau khi ăn xong đi về phòng, Thẩm Mặc mới kể cho Thẩm Kỳ về việc Mặc Hán Lương ăn cắp bài nhạc của cậu, sử dụng chúng để tạo danh tiếng.
" Bây giờ có rất nhiều người đều tin rằng anh ta là Mặc Gia".
Thẩm Kỳ đen mặt lại, không nghĩ tới có người lại to gan như vậy, thật ra anh lúc chiều nay cũng có nghe phong thanh ở công ty có người bàn luận về chuyện này, nghe thấy liên quan tới Mặc Gia nên anh vốn định trở về sẽ điều tra xem sao. Không nghĩ tới bé con lại mang tới một tin tức vô cùng kinh hỉ rằng cậu chính là Mặc Gia trong lời đồn đó, cũng tức là cái người đang nổi ầm ầm trên mạng kia là kẻ giả mạo " Em muốn xử lý như thế nào?".
Thẩm Mặc cũng tức giận vì có người dám động vào bản nhạc của mình, cậu thở dài " Em muốn công bố chuyện em là Mặc Gia", đây là quyết định mà cậu đã suy nghĩ cả chiều.
" Được, em muốn làm gì thì cứ làm, có anh chống lưng cho em, không phải sợ gì cả". Thẩm Mặc chưa bao giờ cảm thấy tự tin như bây giờ, bởi vì cậu có một hậu phương vô cùng vững chắc " Em hiểu rồi".
Thẩm Kỳ đắp chăn lên cho vợ nhỏ " Đến giờ đi ngủ rồi, mau ngủ thôi, ngủ sớm thì nhóc con trong bụng mới mau lớn được".
" Ưm!" Thẩm Mặc ngáp một cái, tạm gác chuyện kia sang một bên, dụi đầu vào người chồng mình mà say giấc nồng.
Tối hôm đó Vincent mặt dày ở lại Thẩm gia, nửa đêm nửa hôm chạy từ phòng mình sang phòng Thẩm Hà.
Thẩm Hà mấy ngày nay liên tục quay chương trình, lại ngồi máy bay nửa ngày nên vừa đặt lưng lên giường đã ngủ mất rồi. Vincent thấy cậu ta cẩn thận khóa cửa lại thì không nản chí, anh ta đi ra ngoài vườn hoa nhắm đúng cửa sổ tầng 2 phòng Thẩm Hà còn đang hơi hé mở mà leo vào, động tác vô cùng chuyên nghiệp.
Vincent chui qua ô cửa sổ vào được bên trong, thấy đằng sau cánh cửa phòng còn có cả chốt chặn cửa, xem ra Thẩm Hà đã rất cố gắng đề phòng anh này lẻn vào phòng, Vincent đắc ý nhìn con cáo con đang không mặc quần nằm lọt thỏm trong đống chăn bông mềm mại mà bên dưới liền đã có xu hướng muốn lên rồi. Vincent lấy trong túi quần ra mấy chiếc còng tay, âm thầm khóa lại hai tay của Thẩm Hà vào hai bên đầu giường.
Thẩm Hà ngủ rất sâu, cậu ta mơ thấy bản thân lại bị nam nhân kia đè dưới thân, tay anh ta không ngừng vuốt ve cây nấm của cậu ta, Thẩm Hà không nhịn được mà rên ra tiếng, dù sao cũng chỉ là mơ, Thẩm Hà lâu rồi không được thỏa mãn nên lúc này cơ thể rất thành thật mà ưỡn lên để cho nam nhân kia càng dễ chạm vào cậu ta nhiều hơn nữa.
Qua một lúc thì cảm giác sung sướng kéo đến, Thẩm Hà bắn ra, thỏa mãn hít vào thở ra cùng tiếng ngâm rên nhẹ nhàng, cậu ta rất ít khi mộng tinh nhưng giấc mơ lần này cảm giấc rất chân thật, nhiều ngày phải nhịn khiến cho giấc mộng này giống như cơn mưa đột ngột tới vào mùa hạn hán vậy.
Bỗng một vật to lớn được đặt vào giữa hai chân của Thẩm Hà rồi từ từ tiến vào, cậu ta nửa tỉnh nửa mê mà nghĩ, giấc mộng này sao chân thật tới từng xúc cảm như vậy, cậu ta cố làm cho bản thân tỉnh táo lại.
Hai mắt khẽ mở ra, trong màn đêm đen tối lẫn một chút ánh trăng từ cửa sổ hắt vào khiến mái tóc màu trắng của Vincent trở nên nổi bật trong bóng tối, anh ta vừa nhét toàn bộ thứ kia vào bên trong Thẩm Hà mà thỏa mãn hít một hơi.
Thẩm Hà vừa tỉnh lại thì đập ngay vào mắt là tình cảnh như vậy, cậu ta hốt hoảng muốn giãy dụa nhưng hai tay đã bị vật gì đó cố định lại hai bên đầu giường không thể rút ra, khi động đậy tiếng kim loại lách cách vang lên, chân thì bị người đàn ông kia nâng lên cao giữ chặt đặt trên vai anh ta, Vincent bắt đầu luận động, Thẩm Hà bị khoái cảm ập tới khiến hai chân run lên, cả người nảy lên theo động tác của anh ta, trong miệng phát ra tiếng rên kìm nén.
Cố gắng tránh né anh ta suốt mấy ngày nay, không ngờ tới hôm nay vẫn là thất bại, tính cách ngạo kiều của Thẩm Hà không cho phép cậu ta thừa nhận thua cuộc với Vincent " Tên chó chết này... anh nhẹ chút... nhẹ chút...a...a...a!".
Vincent không những không làm theo mà còn động mạnh hơn, liên tiếp thúc vào điểm mẫn cảm của Thẩm Hà khiến cậu run lẩy bẩy không nén lại được nữa mà rên ra tiếng " Ai bảo em bắt anh nhịn suốt cả tuần nay, còn dám đá anh, hộc...hộc... cái gì mà do bị dụ dỗ, hai chúng ta không tính là người yêu...Hả?".
" Anh...khốn nạn...a...a! bắt nạt tôi!".
Vincent vẫn không ngừng lại động tác dưới thân, tấn công dồn dập, tiếng bạch bạch vang lên khắp căn phòng đầy mùi ám muội " Vậy em có còn dám chạy nữa không? hộc...nếu em còn dám chạy thì lần sau tôi sẽ trực tiếp trói em lại nhốt ở trong nhà, để xem em còn dám chạy nữa không?".
Thẩm Hà run rẩy đáp " A...Không...không dám nữa đâu! anh nhẹ chút...tôi sắp ra rồi".
Thấy cậu ta đã chịu nhượng bộ, Vincent dừng lại động tác, tháo còng tay cho Thẩm Hà, Thẩm Hà đang sắp đạt cao trào mà anh ta lại dừng lại khiến cậu ta khó chịu không thôi liền tự mình động hông đòi thêm. Vincent bị động tác của cậu ta làm cho kích thích, lật người đổi tư thế để Thẩm Hà ngồi lên người mình, nhìn cậu tự mình lắc hông mà rên la sung sướng.
" A...thật thoải mái...".
Thẩm Hà động hông thật nhanh rồi đạt cao trào giật giật nhẹ lên mà mệt mỏi nằm úp lên người người đàn ông bên dưới. Vincent vẫn chưa thỏa mãn, lúc này anh ta mới bế Thẩm Hà đi ra tới bên cửa sổ đang mở, đặt cậu ta ngồi lên bệ cửa sổ mà điên cuồng luận động, Thẩm Hà vừa mới đạt cao trào lại bị xâm nhập như vậy thì không chịu nổi nữa mà cắn lên vai anh ta, thêm việc bị kích thích khi lỡ như có ai ở bên ngoài nhìn thấy khiến cho cậu ta không dám rên lên " Anh điên à...chỗ này...a..a...sẽ bị nhìn thấy đấy".
" Nhìn thấy thì nhìn thấy...cho họ xem em bị tôi làm tới....hộc...chảy nước như thế nào".
Đằng xa có đèn pin soi lại đây, Thẩm Hà vội với lấy rèm cửa nhưng không với tới, cậu ta sắp khóc tới nơi thì Vincent mới cầm lấy rèm cửa kéo mạnh một phát che đi cảnh xuân bên trong.
Một bảo vệ nói với đồng nghiệp " Nãy cậu có nghe thấy tiếng gì không?". Người đồng nghiệp của anh ta mải xem chương trình trên điện thoại nên không để ý " Không, có thấy tiếng gì đâu, chắc cậu nghe nhầm rồi".
Người bảo vệ kia tuy nghi vấn nhưng vẫn từ bỏ mà quay về cổng nhà để canh gác, Vincent thích thú càng đâm vào mạnh hơn, Thẩm Hà bám chặt lấy anh ta mà rên " A...mạnh nữa lên...Không...nhẹ chút...nhẹ chút, sắp bị đâm hỏng rồi...a...".
Vincent giữ đầu Thẩm Hà lại mà hôn lên môi cậu ta " Hả? vậy là em muốn nhanh hay là muốn chậm lại".
Thẩm Hà lại sắp đạt cao trào, cậu ta dùng chân bám lên hông người đàn ông cầu xin " Nhanh...em muốn nhanh...mạnh nữa lên...".
Vincent không chịu nổi nữa mà dập như một cái máy, qua hơn trăm nhịp thì cuối cùng cả hai đều thỏa mãn mà bắn ra, tích trữ nhiều ngày nên lượng tinh hoa mà Vincent bắn ra quá nhiều, tới mức bên trong Thẩm Hà không chưa nổi nữa chảy cả ra bên ngoài rơi xuống sàn nhà.
Vincent rút ra kiếm ra, đi lấy cho Thẩm Hà một ly nước để cậu ta uống sau đó hai người lại tiếp tục quấn lấy nhau suốt cả đêm, để tránh chuyện Thẩm Hà lật mặt như lần trước, Vincent còn dùng diện thoại quay lại cảnh hai người thân mật với nhau, nhất là đoạn anh ta khiến Thẩm Hà phải nhận lỗi và chấp nhận làm người yêu của mình, còn là quay cận mặt để Thẩm Hà sau này không thể chối cãi được nữa.
Con cáo con này rõ ràng có thích anh ta, trong lúc kích tình còn vô cùng phối hợp nhịp nhàng với anh ta nhưng cứ hễ xách quần lên là lại phủi sạch quan hệ, vô cùng không có trách nhiệm. Vincent nhất định phải khiến con cáo con này tâm phục khẩu phục mà ở bên cạnh anh.