Tử Dương

Chương 127: Trở về báo công




Dịch giả: Không Phải Là Tình Yêu
Nghe Trương Động Chi nói như vậy, Mạc Vấn mới nghĩ đến rết không thể so với cầm thú. Vật này chân mọc khắp nơi rất khó trói lại, nhưng khó trói cũng phải trói, không thì đến khi nó tỉnh dậy sẽ giãy giụa, khó tránh khỏi lại phải hao phí sức lực.
"Nếu không thì cắt hết chân nó đi?" Trương Động Chi hiến kế.
"Không được, giết thì giết chứ không nên hành hạ." Mạc Vấn lắc đầu, hắn ghét nhất là việc hành hạ kẻ yếu, kể cả đó là một cầm thú gây tội cũng như vậy.
"Nói có lý, đợi nó tỉnh lại không tránh khỏi sẽ phun độc." Trương Động Chi nói xong lập tức rút đao ra chém đầu con rết.
Mạc Vấn không hề có ý giết con rết này, nói như vậy chỉ có ý so sánh, không ngờ Trương Động Chi lại hiểu lầm rút đao chém luôn. Chỗ hắn đứng khá xa, không cách nào ngăn kịp, mắt thấy lưỡi đao của Trương Động Chi đã chém tới cổ con rết.
Cương đao của Trương Động Chi sử dụng vừa hẹp vừa mỏng, bình thường chém vật rất dễ dàng, nhưng con rết này da dày thịt béo, một đao này chỉ chém đứt được lớp giáp bên ngoài của nó. Con rết bị đau tỉnh lại, ngóc đầu phun một luồng khói độc màu hồng nhạt về phía Trương Động Chi.
Mạc Vấn nhanh mắt nhanh chân, lách mình chắn trước người Trương Động Chi, tiện tay cầm lấy lưỡi đao sắc bén trong tay Trương Động Chi ngưng khí chém xuống, trực tiếp chém bay đầu con rết.
Vốn hắn định mang con rết còn sống về thành, lần này phải giết chết nó không khỏi cảm thấy tiếc nuối, bắt sống so với mang xác về thì uy phong hơn nhiều.
"Nếu để nó còn sống, mang về đến nơi cũng không thể ngăn độc từ miệng nó được." Trương Động Chi thấy Mạc Vấn tỏ ra tiếc nuối, thì đoán được suy nghĩ trong lòng hắn.
Mạc Vấn gật đầu, quả thực lời của Trương Động Chi có đạo lý.
Trong lúc hai người nói chuyện, đã có vài ni cô cầm đèn chạy tới, trông thấy thi thể to lớn của con rết thì rất sợ hãi, không dám tiến lên.
"Yêu vật này độc tính rất mạnh, thi huyết cũng có kịch độc, mau tìm người đến cọ rửa." Trương Động Chi nói với mấy ni cô.
Những ni cô kia đương nhiên sẽ không tự tay làm, lập tức đi tìm người gần đấy. Không lâu sau, một ni cô từ trong phòng cung nữ chạy ra, "Bẩm thượng sai, không hay rồi, yêu quái này đã cắn chết một người."
Hai người vội vàng bước vào phòng, ni cô kia cầm đèn lồng rọi xuống, chỉ thấy cung nữ kia mặt hiện màu đen, khóe miệng có nhiều bọt mép, không nhúc nhích.
"Cắn trúng cánh tay, đã trúng độc tắt thở." Mạc Vấn nâng cánh tay dính độc của cung nữ kia lên cho ni cô xem.
"Đợi trời sáng sẽ xử lý sau." Trương Động Chi lấy lui làm tiến cùng phối hợp.
"Đợi đến trời sáng thì khí độc sẽ tràn ra ngoài, đến lúc đó người trong cái am này chắc chắn sẽ trúng độc, phải nhanh chóng đốt đi." Mạc Vấn lắc đầu nói.
"Làm phiền thượng sai rồi." Ni cô thỉnh cầu Mạc Vấn giúp đỡ.
Sự việc đã hợp lẽ nên giải quyết rất thuận lợi, Mạc Vấn đưa cung trang của cung nữ kia mang ra ngoài am hỏa táng, còn cung nữ chỉ mặc một bộ đồ trắng, chạy trốn về hướng bắc.
"Nàng chỉ có một thân một mình, chúng ta nên đưa tiễn một đoạn." Mạc Vấn nhìn bóng lưng ngày càng xa của nàng, lắc đầu nói ra.
"Có hai mươi lượng bạc kia, nàng sẽ có cơ hội sống sót, cho dù có gặp cường đạo vẫn còn hơn nhiều so với bị giam đến chết trong cái am này." Trương Động Chi ngáp một cái.
Mạc Vấn gật nhẹ đầu. Cung nữ kia một khi chạy khỏi nơi này thì sẽ không ai đi bắt nàng về nữa, hai mươi năm qua đã sớm không còn ai nhớ đến nàng.
Đợi đống quần áo bị đốt hết, hai người trở về Thiên Ninh Am. Lúc này những ni cô kia đang đứng bên xác con rết chỉ đạo cung nữ rửa sạch thi huyết.
"Tất cả về phòng, hửng sáng ngày mai phân một người cùng chúng ta về triều báo cáo kết quả." Trương Động Chi xua tay về phía mọi người.
Mọi người nghe vậy đều tản đi. Mạc Vấn đi vào trong sân, ngồi xổm quan sát con rết đã đứt lìa đầu.
"Xem nó làm gì vậy?" Lúc này đã là canh bốn nên Trương Động Chi cảm thấy rất buồn ngủ.
"Phàm là yêu vật sống lâu năm đa phần sẽ sinh nội đan, vật này không rõ có hay không" Mạc Vấn cũng không dám khẳng định.
"Nếu có nội đan thì có tác dụng gì?" Trương Động Chi nổi tính tò mò, dời bước tới quan sát cùng Mạc Vấn.
"Có tác dụng giải độc." Mạc Vấn nói. Con rết này là thuộc tính hỏa sinh thổ, mặc dù nội đan có công dụng giải độc nhưng không thể giải bách độc.
Trương Động Chi nghe xong thì lập tức rút đao, Mạc Vấn ở bên cạnh chỉ điểm, Trương Động Chi đào khoét vài lần, đến khi toàn thân nồng nặc mùi tanh thì cuối cùng cũng móc ra từ trong não con rết được một quả cầu cỡ quả trứng bồ câu, màu trắng xám, có hoa mai lưu động.
"Đúng là vật thần kỳ." Trương Động Chi rất vui sướng.
"Thời gian thành hình còn ngắn, công dụng không cao, chỉ treo trong phòng để đuổi muỗi." Mạc Vấn lắc đầu nói. Nội đan của rết thì màu vàng đỏ là thượng phẩm, còn màu trắng xám chỉ là hạ phẩm.
Trương Động Chi nghe xong vẫn không chán nản, mỗi khi đến mùa hè đều phải mắc màn tránh muỗi, rất khó chịu, giờ có vật này thì có thể thoải mái mở cửa sổ ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, hạ nhân Vương phủ lại đưa cơm đến, mọi người dỡ xuống mấy cảnh cửa rồi trói con rết ở trên, sau đó dùng hai con ngựa kéo về hoàng thành. Lúc đi vào trong rừng, Mạc Vấn để lại một câu nói làm hàng trăm cô gái đều khóc.
"Đệ đúng là không biết nặng nhẹ, Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không đặc xá cho các nàng đâu." Trương Động Chi có chút oán trách nhìn Mạc Vấn. Lúc gần đi Mạc Vấn nói với mọi người là, "Bần đạo sẽ tìm cơ hội xin cho các ngươi được tự do, nhưng việc này không thể gấp, các ngươi hãy yên tâm chờ đợi.", "Đệ biết mà." Mạc Vấn lắc đầu nói.
"Vậy sao đệ còn xuất khẩu cuồng ngôn?" Trương Động Chi không hiểu hỏi.
"Đệ tự biết không thể cứu được các nàng, chỉ là để cho các nàng một chút hy vọng mà thôi." Mạc Vấn lắc đầu nói. Hắn vốn không thích nói dối nhưng lời nói an ủi đều là lời nói dối, nói thật luôn làm tổn thương người khác.
Về đến thành đã là giờ Thìn, đường phố rất đông người, cái xác to lớn của con rết lập tức dẫn đến náo động, nam nữ già trẻ chen nhau vây xem. Trương Động Chi không cưỡi ngựa mà đi bộ phía sau Mạc Vấn nửa bước cùng hắn đồng hành. Dùng cái này để cho mọi người biết, yêu vật này chính là do Mạc Vấn hàng phục.
Bị người ta nhìn chằm chằm làm Mạc Vấn có chút ngượng ngùng, dù sao thì hắn vẫn còn trẻ. Hắn chỉ có thể cố gắng trấn định, bước đi thong dong về phía trước, không lâu nữa sẽ cùng Quốc sư đấu pháp, đây chính là lúc để diễn luyện.
Thành Kiến Khang rộng lớn, mọi người đi bộ nên phải gần giữa trưa mới đến được cửa nam của hoàng thành, Mạc Vấn đưa thánh chỉ cho cấm quân, "Bần đạo phụng chỉ đến Thiên Ninh Am hàng yêu, ở đó chỉ có phụ nữ nên để tránh thất lễ, bần đạo đã nhờ cả Chấn Uy tướng quân đi cùng. Lúc ở trong am vẫn luôn giữ lễ, các ni cô trong am đều có thể làm chứng, bây giờ yêu vật đã bị giết, bần đạo về để trả chỉ."
Cấm quân nhận lấy thánh chỉ rồi quay vào bẩm báo. Mạc Vấn đứng thẳng kiên nhẫn chờ đợi, lần hàng yêu này không liên quan đến Hoàng hậu, không phải sợ nàng ta tìm cách hãm hại.
Lúc đến trả thánh chỉ còn chưa đến buổi trưa nhưng mãi đến giờ Mùi mà vẫn chưa thấy phản hồi. Bây giờ đang là mùa hè nóng nực, mặt trời lên cao, ngoài thành lại không có chỗ che nắng nên mọi người đều cảm thấy hết sức mệt mỏi.
"Bình thường thông báo cũng phải chờ lâu vậy sao?" Mạc Vấn hỏi Trương Động Chi.
"Thường thì nửa canh giờ là cùng, đây chắc là cố ý làm khó chúng ta." Trương Động Chi đưa tay lau mồ hôi, thời gian chờ đợi thánh chỉ không thể nằm hay ngồi tùy ý, chỉ có thể đứng thẳng mà đợi.
"Lần này có làm liên lụy đến huynh không?" Mạc Vấn có chút áy náy hỏi.
"Không có vấn đề gì, ta là tướng lĩnh trong quân đội, cô ta có thể làm khó dễ gì với ta?" Trương Động Chi xua tay nói.
Phen này chờ đợi quả thật vất vả, mãi đến giờ Thân mới có thái giám đi ra truyền khẩu dụ, "Khẩu dụ của Hoàng thượng tới, các ngươi đã vất vả, tất cả hãy trở về đi."
Mạc Vấn nghe vậy sắc mặt đại biến, hắn vốn cho rằng không ít thì nhiều cũng phải ban thưởng cho đúng lễ nghi, không ngờ đối phương lại lại khinh người như vậy, tức giận xoay người rời đi.
Trương Động Chi không như Mạc Vấn, mà nói một tiếng "Lĩnh chỉ tạ ơn" rồi mới đứng dậy đuổi theo.
"Huynh đệ, đệ không cần phải tức giận, Hoàng thượng tuổi cũng tầm đệ, lại lớn lên trong cung, không thông hiểu đời. Hơn nữa lại sùng Phật khinh Đạo, đợi đến khi đệ thắng được Quốc sư kia thì Hoàng thượng sẽ không lạnh nhạt với đệ nữa." Trương Động Chi thấp giọng nói.
Mạc Vấn gật đầu, việc đã đến nước này, điều duy nhất có thể làm là tiếp tục chờ đợi và nhẫn nại.
Về đến Vương phủ, chỉ thấy bên ngoài phủ có rất nhiều kiệu xe kéo, hỏi người gác cổng mới biết đây là nữ quyến của các tướng lĩnh nhưng gã cũng không biết vì sao lại đến đây.
ĐI vào nội viện cũng không nữ quyến nào, Chu Quý nhân cũng không có trong phòng, theo như lời thị nữ mới biết những nữ khách đã đến hậu hoa viên ngắm hoa rồi.
Mấy ngày qua đã có nhiều mệt mỏi nên Mạc Vấn về phòng định nghỉ ngơi nhưng ngay lúc đó đã có thị nữ đến thông báo Chu Quý nhân cho mời hắn đến hoa viên nói chuyện.
Mạc Vấn không còn cách nào khác đành phải đến hoa viên. Lúc này Chu quý nhân và mấy vị phu nhân đang ở đình trong hậu hoa viên nói chuyện, thấy hắn đến thì Chu quý nhân giới thiệu hắn với từng người. Những vị phu nhân này đều là nữ quyến của các tướng lĩnh trong quân đội, lần này đến đây chính là do nghe được chuyện hàng yêu của Mạc Vấn, biết hắn có năng lực thần kỳ nên đến đây nhờ giúp đỡ.
Có người trong nhà không thanh khiết, mời đến làm sạch chỗ ở, có người mời đến chữa bệnh, có người mời đến tính phong thủy để làm nhà, thậm chí có người còn xin bài thuốc để dưỡng nhan sắc. Tâm trạng lúc này của Mạc Vấn vốn không tốt, nghe những lời này càng thêm phiền não, nhưng để giữ thể diện cho Chu Quý nhân nên vẫn phải cố gắng kiềm chế, mỉm cười cho xong. Cũng may trời đã sắp tối, các vị phu nhân chưa quấy rầy hắn được bao lâu thì tất cả đã tự rời đi, cuối cùng cái tai của hắn cũng được thanh tịnh.
"Mặc dù tiên sinh chí lớn hơn người, nhưng tuổi vẫn còn trẻ, muốn thành đại sự ắt không thể thiếu người tương trợ, những người này đều là chính thất của các tướng lĩnh trong quân đội. Việc họ muốn nhờ cậy tuy lặt vặt nhưng cũng không nên từ chối, nếu tiên sinh rảnh rỗi thì lưu ý đi tới giúp bọn họ một chút." Chu Quý nhân mang hoa quả trong đình kia cho Mạc Vấn.
Mạc Vấn thấy cử chỉ này của Chu quý nhân thì phiền muộn trong lòng đã tiêu tan được ba phần, thở dài lắc đầu, "Trong số bảy người đồng môn, không làm được chuyện gì nghiêm chỉnh chính là ta."
"Con rồng ở trong đầm chỉ có thể xoay người được ba xích, ở trong mây giơ vuốt có thể đến ngàn dặm." Chu Quý nhân thấp giọng nói.
Mạc Vấn nghe xong thì bất đắc dĩ gật đầu, lời của Chu Quý nhân rất đúng, trước hết phải leo lên địa vị cao, bằng không thì chẳng thể làm gì.
Thời gian sau đó, ban ngày Mạc Vấn rất ít khi ở Vương Phủ, mỗi ngày đều có người tới mời, phần lớn là đi làm việc vặt. Đổi là người khác, nếu được quen biết các tướng soái thì sẽ rất vui mừng, nhưng trong lòng Mạc Vấn lại không như vậy, mỗi ngày đều làm việc trái với lòng mình, mặc dù phiền phức nhưng vẫn phải cố gắng, vì nếu muốn đấu pháp với Quốc sư thì trước hết cần đi dương danh, nếu không rất có khả năng đối phương sẽ từ chối.
Sau hơn hai mươi ngày, cuối cùng Mạc Vấn cũng cảm nhận được lão Ngũ đốt phù truyền tin, điều này chứng tỏ lão Ngũ đã tìm được Vô Danh Sơn, gặp được A Cửu. Mặc dù chậm trễ vài ngày nhưng hắn biết rõ lão Ngũ trên đường không hề trì hoãn, Kiến Khang ở về phía đông chếch nam, mà Vô Danh Sơn ở về phía tây bắc, hai nơi cách nhau rất xa, lại còn phải vượt sông.
Nửa tháng nữa trôi qua, cuối cùng lão Ngũ trải qua dãi gió dầm mưa đã trở về…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.