Tử Dương

Chương 31: Tung tích Lâm Nhược Trần




Dịch giả: Ma Đạo Tử
Mạc Vấn ngây người ra, thậm chí trước cả khi Dạ Tiêu Diêu phát hiện ra cái yếm hắn đã giật mình. A Cửu thỉnh thoảng lại tới phòng của hắn để thỉnh giáo vài vấn đề, mà mùi thơm trên bộ quần áo này chính là của nàng.
"Mạc Vấn, vật này là của ai đây?" Dạ Tiêu Diêu tay cầm cái yếm, ôm bụng cười to.
"Nửa canh giờ trước A Cửu có ra ngoài." Thiên Tuế cũng mở miệng cười.
Đứng lặng một hồi, Mạc Vấn cuối cùng cũng phản ứng lại, nhặt quần áo trên mặt đất, giật lấy cái yếm trong tay Dạ Tiêu Diêu rồi quay người chạy ra ngoài. Hắn bình thường vẫn bình thản, không thích náo động ầm ĩ, ngày thường cũng rất ít khi đùa giỡn với người khác. Chuyện hôm nay chỉ là do hắn chợt nảy ra ý tưởng nghịch ngợm, tò mò muốn biết nguyên hình của Thiên Tuế, nào ngờ lại nhầm người, lấy luôn quần áo đi. Nhớ lại những cử chỉ cùng lời nói của bản thân ở trước suối mà lòng hắn không ngừng kêu khổ. Việc này sau hôm nay nhất định sẽ trở thành trò cười cho mọi người, mà quan trọng nhất là từ giờ, A Cửu nhất định sẽ xem hắn là một tên dê xồm, lần sau gặp mặt hai bên ắt sẽ thấy ngượng ngùng.
Mới chạy vài bước, Mạc Vấn liền dừng lại, chỉ có mình hắn trở lại trả quần áo dường như không được ổn thỏa, có điều mang theo đồng bạn thì lại càng không ổn hơn, lưỡng lự một lúc, lại đành chạy tiếp về phía Đông Sơn.
Đến khi còn cách suối nước nóng còn mười trượng, hắn liền xin lỗi. "A Cửu cô nương, ta tưởng rằng người ở dưới nước là Thiên Tuế, đạo bào của chúng ta lại giống nhau nữa, cho nên mới cầm nhầm quần áo của ngươi, ta không hề cố tình."
Liên tục hô ba lần xong hắn liền tới bên suối, đặt quần áo về chỗ cũ rồi quay người chạy đi.
Trên đường quay về Mạc Vấn bắt đầu tức giận, tức giận bản thân sơ ý, tức giận đạo bào giống nhau, tức giận A Cửu vì sao lúc trước không đi ra, hắn cầm đạo bào đi thì kệ hắn chứ. Thế nhưng nghĩ lại dù sao cũng không thể trách nàng được, dù sao nữ tử thấy thẹn thùng là điều khó tránh khỏi.
Về tới gần nơi ở, Mạc Vấn càng thêm xấu hổ, lúc này đám người Dạ Tiêu Diêu chắc chắn đang tụ tập lại mà đàm tiếu về chuyện này. Nếu đã trở lại thì hắn chắc chắn sẽ bị cười nhạo. Mạc Vấn vốn không phải kẻ thích cợt nhả, thế nhưng việc này đúng là cợt nhả, không cợt nhả thì cũng là lỗ mãng. Thật là làm trò cười cho thiên hạ, mất hết mặt mũi.
Nhưng Mạc Vấn nào ngờ, đạo quán lại vô cùng yên tĩnh, cũng chẳng có tiếng vui đùa ầm ĩ. Ngược lại, còn thấy được một người đứng ngoài cửa làm hắn rất vui mừng, lão Ngũ đã về rồi.
"Lão Ngũ, ngươi về khi nào vậy?" Mạc Vấn đi tới chỗ Lão Ngũ.
" Lão gia, ta đã tìm được tung tích của phu nhân!" Lão Ngũ vừa nghe được tiếng lão gia của mình liền chạy nhanh tới.
"Bảy ngày trước, ở Nghiệp Thành." Lão Ngũ nói.
" Vào nhà nói chuyện." Mạc Vấn kéo Lão Ngũ vào trong viện, đạo nhân què chân ở cạnh đó vội vàng quay đầu sang một bên giả vở không thấy. Biết tu vi của bọn Mạc Vấn bỗng tăng mạnh nên y không dám đắc tội.
Bên trong viện không có ai, ánh nến trong gian phòng của Dạ Tiêu Diêu cũng đã tắt rồi. Mạc Vấn dẫn Lão Ngũ về tới phòng của mình. Vào nhà rồi, Lão Ngũ liền cầm lấy một ấm trà rót ra giải khát. Mạc Vấn ở bên cạnh vội đốt đền lên ngồi đợi.
Lão Ngũ đặt chén nước xuống, lau miệng rồi nói. "Bảy ngày trước chúng ta ở trọ tại Nghiệp Thành. Đến canh ba, ta dậy đi tiểu, chợt nghe có tiếng đàn, ta thấy quen tai, cẩn thận nghĩ lại liền nhớ ra đây chính là bản nhạc mà phu nhân đã đánh vào cái ngày các ngươi thành thân. Ta theo tiếng đàn đi tìm, phát hiện nó truyền ra từ một trạch viện (1)rất lớn."
"Ngươi cũng không tận mắt nhìn thấy sao?" Mạc Vấn cảm thấy thật chán nản. Phượng Cầu Hoàng là một danh khúc, những nam nữ đem lòng thương mến nhau vẫn thường gảy khúc nhạc này. Nếu chỉ dựa vào tiếng đàn cũng không thể xác định người đánh đàn chính là Lâm Nhược Trần.
"Không, tường viện tòa nhà này cao lắm, ta cực kì vất vả mới trèo lên được thì lại bị mấy tên hộ viện đuổi tới, vừa đến đã đánh cho bầm dập. Những tên đó đều võ nghệ đầy mình, nếu không phải có đạo trưởng đi cùng nghe thấy động tĩnh nên tới xem xét thì sợ là ta cũng bị đánh đến hấp hối." Lão Ngũ lắc đầu nói.
Mạc Vấn nghe vậy cảm động vô cùng, đưa tay vỗ vai Lão Ngũ, người đánh khúc Phượng Cầu Hoàng có phải Lâm Nhược Trần hay không cũng không quan trọng, lòng trung thành của Lão Ngũ mới là đáng quý.
"Lão gia, ta còn chưa nói xong. Hôm sau ta hỏi tiểu nhị của khách sạn mới biết, tòa nhà đó là của một người tên người Hồ Tướng Quân. Hắn còn nói, trước đó chưa từng có tiếng đàn này, chỉ đến hơn một tháng trước mới xuất hiện. Hơn nữa lần nào cũng vậy, cứ đánh được một một nửa lại thôi." Lão Ngũ nói.
"Đàn đến đoạn nào thì ngừng không?" Mạc Vấn nhíu mày hỏi, ngày đó bởi vì Hồ binh đánh xuống phía Nam, hai người đang hợp tấu khúc Phượng Cầu Hoàng kia thì buộc phải dừng lại, chưa kịp tấu xong.
"Không biết." Lão Ngũ liên tục lắc đầu, gã vốn không hiểu âm luật, mà tiểu nhị kia cũng thế, dĩ nhiên là không biết tiếng đàn dừng lại ở đoạn nào.
"Là đàn tranh hay là đàn cổ?" Mạc Vấn hỏi lại.
Lão Ngũ lại lắc đầu lần nữa.
Mạc Vấn nhíu mày đứng dậy, đi đi lại lại trong căn phòng mà suy nghĩ. Hắn chưa từng từ bỏ chuyện tìm Lâm Nhược Trần, lúc này đã có manh mối thì đương nhiên là rất nóng lòng muốn đi ngay. Nhưng manh mối theo lời Lão Ngũ cũng không chắc chắn, chưa biết đối phương dùng đàn tranh hay đàn cổ để tấu ra nửa khúc Phượng Cầu Hoàng mà đã tùy tiện đi tìm kiếm thì thật là quá lỗ mãng, xác suất tìm được quá nhỏ. Rất có thể đó là con gái gia đình phú quý đang học đàn, đánh được nửa khúc thì lại quên giai điệu nên đành dừng lại. Hơn nữa, Lâm Nhược Trần là bị bắt đi, dù có còn sống cũng bị bán đi làm nô bộc, tiểu tì, sao có thể được tao nhã ngồi đánh đàn được.
"Ngươi trở về từ lúc nào?" Mạc Vấn trầm ngâm một lúc rồi hỏi Lão Ngũ.
"Mới đây thôi." Lão Ngũ cũng không biết vì sao Mạc Vấn lại đột nhiên hỏi chuyện này.
" Xe ngựa còn có ở đây không?" Mạc Vấn hỏi, lúc này bất kể người gảy khúc Phượng Cầu Hoàng có phải Lâm Nhược Trần hay không, hắn cũng nhất định phải tìm cho bằng được. Chỉ cần có manh mối thì tuyệt đối không thể bỏ qua. Nếu người đó thực sự là Lâm Nhược Trần, càng nhanh chóng tìm được nàng thì càng có thể sớm ngày giải cứu nàng khỏi đau khổ.
" Xe ngựa đã đi rồi lão giam ngươi muốn đi tìm phu nhân sao?" Lão Ngũ cuối cùng cũng hiểu được ý định của Mạc Vấn.
"Đúng." Mạc Vấn nhíu mày gật đầu, nơi đây cách Nghiệp Thành đến hơn ba trăm dặm, nếu không có xe ngựa, hai người muốn tới đó cũng ít nhất phải mất bảy ngày.
" Lão gia, không thể đi, đám người Hồ kia hung ác vô cùng, ngươi lại không biết võ nghệ thì làm sao đánh lại bọn chúng." Lão Ngũ lắc đầu lia lịa.
"Chúng ta còn để đó một chút bạc, cũng nên đi lấy lại." Mạc Vấn nói.
"Lão gia à, ta cho ngươi biết là để cho ngươi yên tâm, bây giờ ngươi cũng không thể đi được, với lại đạo trưởng trong đạo quá cũng sẽ không cho ngươi đi đâu." Lão Ngũ lại lắc đầu.
Mạc Vấn nghe vậy cũng không lập tức mở miệng mà lấy tay xoa xoa trán, nhăn mày lại suy nghĩ.
"Đi lén chắc chắn không được, cái tên thọt kia nhất định sẽ tố cáo." Lão Ngũ nhìn ra suy nghĩ của Mạc Vấn, nói.
Nghe vậy, Mạc Vấn càng lo nghĩ, không ngừng đi lại trong căn phòng, vắt óc tìm kế.
"Lão gia nếu người đánh đàn thật sự là phu nhân thì chắc chắn lúc này nàng đang sống rất tốt. Nếu không thì cũng không thể nào đánh đàn, ngươi đừng gấp, chờ khi học được võ nghệ rồi hẵng đi, hiện giờ dù có đi cũng sẽ lành ít dữ nhiều, không thể nói lý với bọn người Hồ được đâu." Lão Ngũ lần nữa mở miệng khuyên giải.
"Đã có manh mối thì tất nhiên phải đi tìm kiếm, sao có thể lừa người dối người, để cho vợ mình phải chịu khổ được?" Mạc Vấn dừng bước lại, nghiêm mặt nói.
" Lão gia, quân tử mười năm báo thù cũng không muộn, hiện giờ không phải thời cơ thích hợp. Ngươi có thử nghĩ xem, nếu chúng ta đi rồi thì cũng không trở lại được nữa, ngươi làm sao có thể luyện thành võ nghệ đây." Lão Ngũ can.
Mạc Vấn đành thở dài, không nói nữa.
"Hơn nữa người đánh đàn kia cũng không chắc đã là phu nhân, nếu vạn nhất (2) không phải chúng ta mà đi thì chẳng khác nào tự làm mất chỗ đặt chân, tự làm mất chỗ ăn cơm rồi." Lão Ngũ nói.
"Những chuyện ngươi nói, ta sao có thể không biết?" Mạc Vấn nhắm mắt lại, lắc đầu.
" Lão gia bây giờ cũng không còn sớm, ta đi về trước, ngươi cũng nên nghỉ sớm đi." Lão Ngũ vội vàng đứng dậy ra khỏi phòng, cũng nhân tiện đóng cửa lại.
Thấy vậy, Mạc Vấn lại lần nữa thở dài, Lão Ngũ sở dĩ vội vàng đi khỏi đây là vì chỉ có gã mới biết được manh mối, không có gã đi cùng hắn căn bản là không thể đi tìm vợ mình.
Mạc Vấn thức trắng một đêm, trong đầu không ngừng suy tính, đến khi trời sáng hắn cuối cùng cũng đưa ra quyết. Đợi khi hắn luyện thành võ nghệ rồi mới đi tìm. Hiện tại không phải lúc, hắn có thể vì tìm thê tử mà từ bỏ cơ hội tu luyện võ nghệ và pháp thuật, thế nhưng hắn không thể vì một manh mối mơ hồ này mà liên lụy Lão Ngũ phải theo hắn sống cảnh đầu đường xó chợ, chịu đói chịu khổ được.
Khi hắn đưa ra quyết định cũng là lúc tới giờ học, Mạc Vấn liền khanh chân ngồi đọc kinh, sau đó lại ngồi hành khí chu thiên. Lúc này lòng hắn liên tục nổi lên tạp niệm, khi hành khí, hô hấp trở nên hỗn loạn. Nếu không nhờ có Hiên Viên Tử trước kia làm cho hắn ở trong đau nhức kịch liệt mà nhớ kĩ vị trí của trọng huyệt thì lấy trạng thái này mà luyện công rất dễ đi sai đường, tẩu hỏa nhập ma.
Rửa mặt xong, Mạc Vấn cũng không ra ngoài, chuyện đêm hôm qua chắc chắn đã truyền ra ngoài rồi. Mọi người mà thấy hắn thì ắt sẽ giễu cợt chế nhạo, đến lúc đó hắn sao có thể không ngượng ngùng đây.
Cái bình Hiên Viên Tử để lại vẫn còn, Mạc Vấn lại ôm nó vào trong ngực lấy tay kẹp mạnh, trải qua luyện tập, lúc này hắn đã có thể đồng thời kẹp lấy tám hạt châu. Thế nhưng tuy khả năng cầm kẹp đã tiến bộ nhưng hắn vẫn không hiểu cử chỉ này của Hiên Viên Tử có thâm ý gì.
Có một số việc thực là không thể tránh được, hắn không ra khỏi cửa, đám người Bách Lý Cuồng Phong lại tự mình đến nhà vui đùa. Chuyện A Cửu có ý với hắn cũng không phải bí mật gì, lại thêm chuyện lần này, mấy tên kia tuyệt đối không bỏ qua dễ dàng, ngược lại sẽ ra sức đá đểu làm cho Mạc Vấn xấu hổ vô cùng, xấu hổ không thể chịu nổi.
"Chỗ đó sương mù dày quá, ta thật sự không nhìn thấy được, nếu biết đó là A Cửu, làm sao ta có thể cầm chỗ y phục đó đi?" Mạc Vấn đỏ mặt giải thích.
"Hoặc là cũng không phải vậy, mà vốn là ngươi bám theo A Cửu. Đang nhìn lén nàng thì bị phát hiện vì thế đâm lao đành theo lao, sử dụng khổ nhục kế, giả bộ nhận lầm người rồi ôm quần áo đi mất." Dạ Tiêu Diêu cười đểu nhìn hắn.
"Bình thường chúng ta vẫn tắm rửa ở cái ao nước dưới núi, mà ngươi thì vì sao cứ nhất định phải tới cái đầm nhỏ ở sơn cốc kia đây?" Bách Lý Cuồng Phong cũng đổ thêm dầu vào lửa.
"Vì sao mà lại xảy ra chuyện ngược đời này chứ, nào ngờ đến Mạc Vấn đạo mạo trang nghiêm lại đi làm loại chuyện thiết hương thâu ngọc (3) này." Liễu Sinh cũng nở nụ cười đầy xấu xa, chế nhạo Mạc Vấn.
"A Cửu có ý với ta, ta nếu có tâm thì chắc chắn đã xong chuyện (:v) rồi, cần gì phải vụng trộm?" Mạc Vấn cũng không kịp lựa lời đã vội vàng nói.
"Hặc hặc, không đánh đã khai, nói mau, ngươi đã "nhìn thấy" A Cửu chưa?" Mọi người cười vang.
"Không nói linh tinh với các ngươi nữa, đi đi, đi đi." Mạc Vấn lập tức đuổi khách.
"Các vị, điểm tâm đã tới." Lão Ngũ vào trong phòng chắp tay chào mọi người rồi quay về phía Mạc Vấn nói. "Lão gia, có người đang ở Tây Điện."
"Ai?" Tất cả mọi người đồng thanh hỏi.
"Một vị nữ đạo trưởng mặc áo xanh, tướng mạo rất xinh đẹp." Lão Ngũ nói.
"Không ngờ được người truyền thụ y thuật cho chúng ta lại là một nữ tử trẻ tuổi, rất tốt, rất tốt." Dạ Tiêu Diêu nghe vậy vô cùng mừng rỡ.
"Chưa chắc đã là tốt." Lưu Thiểu Khanh lại tỏ vẻ lo lắng.
"Sao lại nói vậy?" Dạ Tiêu Diêu hỏi.
"Thanh Dương Tử tiền bối đã từng nói, khi chúng ta học y thuật thì phải chịu tội..."
(1) Trạch viện là một ngôi nhà lớn có cả sân
(2) Một phần vạn, ý nói xác suất cực nhỏ
(3) Trộm ngọc, trộm hương. Khà khà, cái này tự hiểu nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.