Tử Dương

Chương 355: Phiên tăng trăm tuổi




Dịch: argetlam7420
Nhóm dịch: Naughty Dogs
Sau tiếng hô của Mạc Vấn, trong thành truyền tới một tràng hoan hô nồng nhiệt, những người này cũng không nhất định là biết hắn, chẳng qua là người đời cực kỳ sùng kính đối với những vị đạo nhân có toạ kỵ, có thể cưỡi chim muông bay trên trời ở trong mắt thế nhân đều là bậc Tiên Nhân, không những vậy nếu so sánh với Tiên hạc Thanh Loan thì một con dơi khổng lồ càng lộ vẻ hung ác hơn, người có thể thuần phục được con mãnh thú đó làm vật cưỡi thì tu vi còn cao hơn nữa.
Ngoài những tiếng hoan hô ra, Mạc Vấn cũng phải đón nhận một chùm mưa tên tới tấp bắn tới, Nghiệp Thành là kinh đô nước Triệu, trong thành người Hồ khá nhiều, chiếm tới khoảng bảy phần mười nhân số, mà từ trước đến nay người Hồ vẫn nổi tiếng thiện xạ.
Đa phần mũi tên chỉ bay được nửa đường thì rơi xuống, số ít bắn tới được đều bị lão Ngũ vỗ cánh thịt nổi gió thổi bay.
Đánh bay mưa tên xong, lão Ngũ cấp tốc lao xuống đất, đi đầu công kích đám người Hồ gần nhất.
"Đến Hoàng Cung trước, giết chết Hoàng Đế người Hồ." Mạc Vấn dùng linh khí hô to, lời này tuy là nói cho lão Ngũ nghe, nhưng cũng là nói cho quân lính cùng trăm họ trong thành nghe, người Hồ nếu là nghe được nhất định sẽ khiếp sợ. Mà người Hán nếu là nghe được, nhất định tinh thần sẽ tăng vọt.
Lão Ngũ nghe tiếng ngẩng đầu bay lên, từ không trung nhanh chóng bay về hướng đông, lúc cùng Mạc Vấn tới kinh thành tặng Lâm Nhược Trần áo lông thì đêm hôm đó gã đã từng định đi Hoàng Cung phóng hỏa, biết rõ Hoàng Cung ở đâu.
Vì để ngăn chặn cục diện trở nên hỗn loạn, lúc bay Mạc Vấn lấy ra hộp phù, cầm bút nhanh chóng vẽ Tử phù. Thiên Lang Hào thần dị ở chỗ là có thể vượt cấp vẽ phù, tuy mất đi Thiên Lang Hào nhưng hắn vẫn có thể vẽ được Tử phù, hơn nữa có nội đan linh khí thâm hậu làm vốn, có thể liên tiếp vẽ Tử phù mà không lo linh khí khô kiệt.
Mạc Vấn vẽ phù chú đều là Tinh tú đại phù, theo chân ngôn tụng niệm, tấm Tử phù đón gió hóa thành hai con Thanh Long bốn trảo uy vũ gầm thét, đồng hành bên cạnh lão Ngũ, thay gã ngăn cản mưa tên quân Triệu bắn đến.
Con dơi khổng lồ giương cánh, lại thêm hai Thanh Long đồng hành, rồng trong mắt thế nhân là tồn tại chí cao vô thượng, nếu so sánh với thần linh thì người đời càng tôn kính sợ hãi Long Tộc hơn, hai con Thanh Long xuất hiện làm những người Hán trong thành nhiệt huyết sôi trào, rồng là thần thú linh thiêng, bên nào có rồng trợ chiến nhất định là bên chính nghĩa.
(Dịch: Thế lúc đánh nhau với vu sư nước Yên bên đó có Hắc Long thì sao:))
Vừa đi Mạc Vấn lại lần nữa vận khí hô to, "Phụ nữ và trẻ em tuyệt đối không được giết, nếu giết chóc bừa bãi thì trời cao sẽ không tha thứ đâu!"
Mạc Vấn biết rõ lời cảnh báo này của mình sẽ chẳng mấy ai nghe, bởi vì người đời vẫn có câu “ghét ai ghét cả tông ti họ hàng”, đã kính nể ai liền sẽ phục sát đất quỳ lạy. Nhưng nếu đã ghét ai, liền ngay cả người già trẻ nhỏ cũng không tha, lúc này cục diện trong thành đã hoàn toàn mất kiểm soát, có rất ít người sẽ nghe theo hắn, hắn có đến cũng không thể hoàn toàn khống chế cục diện, chỉ có thể cố gắng làm hết sức mình, người Hồ mặc dù đáng ghét, nhưng phụ nữ trẻ nhỏ là vô tội, có thể cứu người nào hay người đó.
Lão Ngũ bay nhanh chóng, chốc lát sau đã bay tới bên ngoài hoàng cung, bên ngoài hoàng cung đang tụ tập rất đông binh lính người Hán và người Hồ, quân Hồ là bên phòng thủ, quân Hán là bên tấn công, người Hồ có đến hơn một vạn, người Hán chỉ có hơn mấy ngàn, quân Hồ đang chiếm thượng phong, quân Hán đang bị trong ngoài giáp công.
Ngay tại lúc Mạc Vấn đang định xuống tiếp viện, một đạo hồng quang từ bên trong hoàng cung bất ngờ bay ra, từ hướng tây cấp tốc vọt tới.
Mạc Vấn có cảm giác, ngưng thần nhìn kỹ thì phát hiện đạo hồng quang kia là một lão tăng hung ác mặc một chiếc cà sa màu đỏ thẫm, người này thân hình cao lớn, râu bạc trắng, lông mày cũng trắng, nhưng trên mặt lại không hề có nếp nhăn, không cách nào phán đoán chính xác tuổi tác, đại khái có lẽ đã ngoài bảy mươi. Người này mũi cao mắt hõm sâu, miệng rộng mũi tẹt, nước da ngâm đen, trên cổ treo một chuỗi phật châu lớn bằng quả trứng gà, tướng mạo cùng phục sức đều không phải nhân sĩ Trung Nguyên.
Lão tăng kia thân pháp hết sức huyền diệu, từ hướng Tây bay thẳng một mạch tới, không một lần hạ xuống đất mượn lực, thân pháp loại này Mạc Vấn vẫn là lần đầu tiên gặp, người này lúc đi tới vẻ mặt cực kỳ tức giận, liên tục cao giọng gào thét, ngôn ngữ lão nói cũng không phải tiếng Hán, căn cứ theo phát âm thì khá giống với tiếng Phạn tăng nhân hay dùng tụng kinh, người này hẳn là một Phiên Tăng tới từ Tây Vực.
Người này mặc dù cũng giống như Khổng Tước Vương, đều là tới từ Tây Vực, nhưng người này lại không hề có vẻ mặt từ bi như Khổng Tước Vương, một bộ lúc nào cũng tức trợn trừng mắt, loại tức giận này chẳng vì lý do gì, nếu đổi thành người Hán mà có vẻ mặt như vậy nhất định là có thù giết cha đoạt vợ rồi, nhưng Mạc Vấn chẳng qua là mới tới, lão tăng kia trưng ra vẻ mặt như vậy rất không tự nhiên.
Mạc Vấn biết rõ “lai giả bất thiện, thiện giả bất lai”, người này tức giận mà tới, nhất định là địch không phải bạn, ngoài ra người này rõ ràng thấy hắn đang có hai Thanh Long đồng hành mà vẫn dám kêu la om sòm vọt tới, cho thấy người này rất có thể là cao thủ.
Trên đời này không ai có thể hoàn toàn rũ bỏ cái ác trong tâm, nếu người đến là một đạo nhân, hắn nhất định sẽ nể mặt đồng môn, xác định rõ ý đồ của đối phương rồi mới động thủ, nhưng mà tới lại là một lão tăng nhân ở phiên bang, đối với tăng nhân, Mạc Vấn vẫn một mực cảm giác như nghẹn ở cổ họng, nuốt không trôi mà nhả không ra. Tuy biết rằng phân biệt đối xử với tăng nhân sẽ bị người đời chê bai, nhưng hắn quả thực không thể ưa nổi bọn họ, bởi vì giáo lý bọn họ có rất nhiều điểm sai lầm. Chính là bởi sâu trong nội tâm có loại suy nghĩ này, Mạc Vấn không đợi đối phương đến nữa, mà ngay lập tức hạ lệnh cho Thanh Long bên phải lao ra tấn công.
Đã quyết định ra tay trước, Mạc Vấn đương nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình, lệnh cho Thanh Long giết chết lão tăng.
Thanh Long được Mạc Vấn chỉ đạo, phát ra một tiếng long ngâm điếc tai giương vuốt lao ra, vài lần vọt người liền bay tới trước mặt lão tăng kia, tới gần bất ngờ vẫy đuôi quất thẳng vào mặt lão Phiên Tăng.
Lão Phiên Tăng thân ở giữa không trung, mắt thấy đuôi rồng quét tới, đột nhiên định trụ thân hình, dang chân đứng trung bình tấn giữa không trung, hai cánh tay dang rộng, lại định cứng rắn ngăn cản cú quất đuôi của Thanh Long.
Mạc Vấn thấy lão tăng định cứng rắn ngăn cản Thanh Long công kích, không kiềm được mày hơi nhíu lại, lão Phiên Tăng mặt đen từ trong hoàng cung lao ra, có lẽ chính là vị tăng nhân năm đó đã thay thế Liễu Sanh trở thành quốc sư, nếu quả thật là người này, vậy tu vi của lão nhất định là cực kì khủng bố, Lưu Thiếu Khanh không thể dẫn quân tấn công vào kinh đô nước Triệu được, có thể là do người này trấn giữ.
Mạc Vấn lông mày vừa mới nhíu lại, Phiên Tăng mặt đen đã vung song chưởng đánh trúng vào đuôi rồng, một tiếng nổ ầm ầm vang lên, sau đó đuôi của Thanh Long bị đánh bật trở về, mà lão tăng kia cũng bị lực phản chấn đẩy lui.
Mạc Vấn thấy vậy trong lòng rùng mình, mặc dù người này lai lịch không rõ ràng, nhưng tu vi của lão là bá đạo nhất trong số những tăng nhân hắn từng gặp, dám cứng rắn tiếp một kích trực diện của Thanh Long, lão tăng này mới là người đầu tiên.
Thanh Long bị chấn động mạnh, gầm lên một tiếng giận dữ cấp tốc vọt tới trước, đuổi theo lão Phiên Tăng mặt đen.
Mạc Vấn vừa xuất ra linh khí ngăn cản một mũi tên nhọn bắn tới, vừa ngưng thần cảm giác mức độ hao tổn linh khí của Thanh Long. Lão tăng kia lúc trước đã tấn công vào đuôi rồng, một kích ấy đã khiến cho Thanh Long hao tổn ba thành linh khí, nếu là công kích là đầu rồng, thì chỉ cần hai lần xuất thủ là sẽ có thể đánh tan Thanh Long.
Căn cứ lượng linh khí Thanh Long bị hao tổn, Mạc Vấn cũng ước đoán được tu vi linh khí của lão tăng Tây Vực, tạm thời không nói đến số lượng linh khí nhiều hay ít, chỉ nói riêng về chất lượng linh khí thì người này chắc chắn đứng trên hắn, hơn nữa người này là thân đồng tử (chưa từng làm chuyện ấy), linh khí phát ra ẩn chứa khí tức Thuần Dương rất rõ ràng.
Suy đoán ra tu vi linh khí của Phiên Tăng mặt đen, Mạc Vấn không còn dám chủ quan khinh địch nữa, căn cứ vào thế lui cùng với vẻ mặt người này sẽ đoán được lão sau khi bị Thanh Long công kích có bị thương hay không, từ đó tính toán được tổng thể thực lực đối phương. Lão tăng kia khi lui về sau liên tục dùng linh khí để hãm đà lui, ý muốn nhanh chóng dừng lại. Biểu hiện trên mặt cũng vẫn là bộ dáng khoa trương tức giận, không hề thấy bất kỳ sự đau đớn khó chịu nào.
Thấy tình hình này, Mạc Vấn trong lòng có tính toán, người này là thân đồng tử đã tu luyện trăm năm, học chắc hẳn là pháp môn Phật gia chính tông, lại tu luyện theo con đường cương mãnh, chẳng những linh khí dồi dào, công phu khổ luyện cũng vô cùng cao siêu.
Thanh Long mau chóng đuổi tới, Phiên Tăng mặt đen kia khó khăn lắm mới dừng lại được, lần này lão không trực diện nghênh đón Thanh Long nữa, mà xoay mình cưỡi lên lưng Rồng.
Thanh Long mặc dù có hình dạng nhưng lại không phải Chân Long, mà là do thiên địa linh khí ngưng tụ thành, người phàm nếu là cưỡi lên nó, sẽ phải chịu sự bài xích kịch liệt của linh khí từ thân thể nó, Phiên Tăng mặt đen kia hình như không biết một điểm này, vừa cưỡi lên lưng rồng thì liền bị linh khí mạnh mẽ đánh xuống đất. Thanh Long thừa dịp vẫy đuôi quét tới, Phiên Tăng mặt đen lắc mình tránh được rồi hú lên một tiếng quái dị, hai cánh tay vung ra đánh thẳng vào đầu rồng.
Một tiếng nổ lớn lại lần nữa truyền ra, Thanh Long trúng đòn, bị đánh tan không thấy tung tích.
Trông thấy Thanh Long bị lão Phiên Tăng đánh tan xác, đám người đang hỗn chiến phía dưới đồng thời phát ra tiếng hoan hô cùng kêu la, kêu la là người Hán, còn hoan hô chính là người Hồ.
Mắt thấy Phiên Tăng mặt đen trong nháy mắt đã đánh Thanh Long tan xác, lông mày Mạc Vấn nhíu chặt, mất đi Thiên Lang Hào, chỉ dùng phù bút tầm thường khiến cho Thần Thú hắn triệu hồi ra uy lực suy yếu đi không ít.
Sau một khắc ngây người, Mạc Vấn khôi phục tinh thần, lệnh cho Thanh Long bên trái tấn công.
Phiên Tăng mặt đen kia tựa hồ đã sớm đoán được Mạc Vấn sẽ làm vậy, đánh tan xác Thanh Long xong lão liền lấy xuống chuỗi phật châu trên cổ, cầm ở tay phải cao giọng tụng kinh bằng tiếng Phạn. Đợi đến khi thần chú đọc xong, phật châu trên tay phải đột nhiên ném ra, phật châu theo gió biến hóa, một con quái vật to lớn thân hình lớn gấp đôi Thanh Long hiện thân giữa không trung. Quái vật này có năm phần giống Rồng, ba phần tựa như chim, sau lưng mọc cánh thịt, chỉ có hai chân, sau khi hiện thân phát ra thanh âm điếc tai thị uy, rồi nhanh chóng bay tới nghênh tiếp con Thanh Long thứ hai, tới nơi nó liền vươn cổ phun ra một ngọn lửa đỏ rực nóng bỏng về phía Thanh Long.
Mạc Vấn trước giờ chưa từng thấy qua loại quái vật như vậy, quái vật này tuy giống rồng nhưng hoàn toàn không phải một trong chín người con của Rồng, ngược lại có chút tương tự với Thượng Cổ Thần Thú Cửu Anh, chẳng qua là vật này không có chín cái đầu mà chỉ có một cái đầu rồng, trên đầu cũng không có sừng.
Thanh Long trong Ngũ Hành thuộc về Mộc, quái vật kia phun lửa cũng không phải ngọn lửa tầm thường, mà là cùng Nhị vị Chân Hỏa của Nam Hải Long Tộc có vài phần tương tự, ngọn lửa vừa đến, khí tức Thanh Long lập tức suy yếu rõ rệt.
Nhưng Thanh Long cũng không phải dị thú tầm thường, mặc dù bị thua thiệt nhưng không hề lùi bước, bay xuyên qua ngọn lửa xông đến chỗ con quái vật, cái miệng khổng lồ đầy răng nhọn há ra, cắn trúng cái cổ con quái vật kia.
Quái vật kia phản ứng cũng không hề chậm chạp, thấy Thanh Long xông tời thì ngừng phun lửa, nhe nanh giương vuốt nhằm vào gáy Thanh Long cắn trả.
Thanh Long cùng quái vật kia cổ đều rất dài, cắn cổ nhau xong hai bên đều cố sức siết mạnh, ý muốn tiêu diệt đối phương trước khi mình bị cắn chết.
Giằng co kéo dài không bao lâu, Thanh Long liền bị quái vật kai tiêu diệt, biến mất không thấy tung tích.
Lúc này trong thành binh lính trăm họ tất cả đều dừng chém giết, ngửa mặt theo dõi cuộc đấu pháp, mắt thấy Mạc Vấn hai con Thanh Long đều bị giết, trong thành người Hán vẻ mặt như đưa đám, mà người Hồ thì đồng loạt kêu lên hoan hô.
Trong một cuộc tỉ thí, bị người xem bên ngoài quấy nhiễu là điều đại kỵ, Mạc Vấn đối với tiếng hoan hô phía dưới làm như không nghe thấy, sự chú ý của hắn tập trung cả vào quái vật có cánh kia, vật này đến cùng là loại quái vật nào không thể biết được, nhưng nó chắc chắn không phải như Thanh Long đơn thuần chỉ là linh khí ngưng tụ, bởi vì chỗ vết thương trên cổ nó đang nhỏ máu.
Phiên Tăng kia chiếm được thượng phong, lão cũng không vội vàng chỉ huy quái vật tấn công mà xoay mình đứng phía trước con quái vật, hai tay chống nạnh, cao giọng cười như điên, vẻ mặt kiêu căng tự mãn.
Nhưng mà tiếng cười phách lối của người này càng ngày càng nhỏ dần, mới ban đầu còn “ha ha ha”, sau chuyển thành “hặc hặc, hặc hặc”. Đến khi thấy Mạc Vấn triệu hồi cùng một lúc Tứ đại thần thú Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ thì tiếng cười của lão tắt lịm, mắt trợn tròn không thốt nên lời….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.