Dịch: Mr.Crazy111
Biên: argetlam7420
Nhóm dịch: Naughty Dogs
Mạc Vấn đem phù hộp cất vào trong ngực áo, sau đó điều khiển mười bốn con Bạch Hổ đồng loạt lao tới trước. Cùng lúc đó đề khí hô lớn: "Người Hán ở nước Triệu nghe đây, bần đạo sẽ vì bọn ngươi mở ra con đường thoát thân, hãy mau theo sát Bạch Hổ vượt qua quan ải."
Trước đó con đường xuôi nam đã bị rất nhiều nạn dân làm tắc nghẽn, lúc này ai ai cũng hoảng sợ bởi Mạc Vấn cho gọi ra rất nhiều con Bạch Hổ khổng lồ. Nhiều người ở phía xa nghỉ chân quan sát, mới đầu không hiểu Mạc Vấn triệu hoán Bạch Hổ để làm gì. Hiện giờ nghe được Mạc Vấn nói thế, biết được hắn làm vậy là vì mở ra con đường thoát thân cho bọn họ. Cái chết đã cận kề lại nhìn thấy một chút hi vọng sống, hàng ngàn người dồn dập quay đầu chạy về hướng nam.
Sau khi hô lớn, Mạc Vấn theo chân Bạch Hổ nhằm về phía doanh trại quân Triệu. Chỗ quân Triệu cắm trại trước kia chính là khu săn bắn của Hoàng gia nhà Triệu. Vật liệu làm doanh trại đều là bằng gỗ, hơn mười con Bạch Hổ khí thế ngút trời, gào thét phá tan những lều trại ở vòng ngoài, tiến vào quân doanh trắng trợn vồ giết.
Thần thú Bạch Hổ thể hình to lớn gấp mấy lần so với hổ bình thường. Hơn mười con Bạch Hổ tiến vào nơi đóng quân của quân Triệu, khiến cho binh lính nước Triệu cực kỳ kinh hoảng, theo bản năng kháo nhau bỏ chạy tán loạn.
Thế nhưng trong quân doanh luôn luôn có pháp sư hoặc đạo nhân đi theo quân. Những người này biết rõ những con Bạch Hổ kia nếu hợp lực vây công cũng có thể bị tiêu diệt. Vì vậy sau khi Bạch Hổ tiến vào quân doanh, trong quân liền truyền đến tiếng hô "Đừng có hoảng sợ, hãy lấy nước tiểu giội lên người nó."; "Xem bần tăng đến hàng nó đây."
"Ta chính là Thượng Thanh tông Thiên Khu Tử, ai dám ngăn cản thần thú của ta?" Mạc Vấn vận khí hô lớn.
Tên tuổi cùng uy tín cũng tương tự như nhau, cứ dần dần tích lũy qua năm tháng, tới thời khắc mấu chốt có thể đem đến tác dụng rất lớn. Sau khi Mạc Vấn báo lên đạo hiệu thì người tu hành bên trong quân doanh tất cả đều câm miệng tránh xa. Mạc Vấn uy danh lan xa, không ai là không biết. Nhưng mọi người sợ hãi như vậy cũng không đơn thuần là e sợ bản lĩnh của hắn, trên giang hồ còn có lời đồn đại Thiên Khu Tử lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo. Một kẻ như vậy khiến cho không ai lại muốn tùy tiện dây vào.
Bạch Hổ tuy rằng vọt vào nơi đóng quân, nhưng quân doanh lại quá lớn. Phạm vi công kích của Bạch Hổ có hạn, xung quanh vẫn có rất đông binh sĩ người Hồ mở cung bắn tên. Mạc Vấn thấy vậy liền điều khiển sáu con Bạch Hổ phân ra tấn công hai bên trái phải, còn lại tám con Bạch Hổ tiếp tục xông về phía nam.
Có đến mấy chục ngàn nạn dân từ sau lưng Mạc Vấn vọt vào doanh trại quân Triệu. Tiềm lực con người là vô hạn, những người này vốn đã uể oải mệt không thể tả, thế nhưng dưới bản năng cầu sinh thúc giục, lúc này bọn họ lại chạy rất nhanh. Mạc Vấn ở giữa quân doanh, đem tám con Bạch Hổ phá tan hàng rào, ở giữa nơi đóng quân mở ra một con đường an toàn rộng chừng trăm bước, dân chạy nạn men theo lối đi này nhanh chóng xuyên qua nơi đóng quân Triệu, tiến vào bãi cỏ bằng phẳng phía nam.
Chủ soái quân Triệu có vẻ như đã phát hiện ra ý đồ của Mạc Vấn chỉ là muốn mở đường cho nạn dân mà không phải là phá hoại quân doanh. Những dân chạy nạn này chạy thoát hay không cũng không ảnh hưởng lực lượng của bọn họ, vì vậy bọn họ vẫn chưa hạ lệnh toàn lực chặn đường. Chốc lát sau đã có một lượng lớn dân chạy nạn thoát đi, chạy về phía thành Thanh Bình cách đó mười dặm, nơi quân Tấn đang phòng thủ.
Sau khi dân chạy nạn vượt qua doanh trại quân Triệu, Mạc Vấn vẫn không dừng lại, mà điều khiển Bạch Hổ chạy theo hộ tống họ, vẫn theo dân chạy nạn đi tới tận chân thành Thanh Bình.
Thành Thanh Bình nguyên bản chính là một toà thành để đóng quân. Năm đó bị người Hồ công phá đã bị hư hại, lúc này đã được sửa chữa xây dựng thêm nhiều công trình phòng thủ khác, bởi vì nơi này là con đường duy nhất để lên phía bắc cho nên nước Tấn luôn luôn bố trí trọng binh canh giữ.
Không ngoài dự liệu của Mạc Vấn, quan binh trên thành nhìn thấy dân chạy nạn đến cũng không mở cửa cho họ vào, mà là triệu tập cung thủ trải rộng khắp tường thành, không cho dân chạy nạn tới gần.
"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo là Thượng Thanh tông Thiên Khu Tử. Những người dân này đều là người Hán do bần đạo dẫn dắt, mở một con đường máu xuyên qua doanh trại quân Triệu mới tới được chỗ này, không hề có mật thám hay phục binh ở bên trong. Mong tướng quân coi giữ mở cửa để họ vào." Mạc Vấn đề khí hô lớn, lúc này sắc trời đã tối, quân giữ thành xuất phát từ an toàn nên không muốn để người ngoài vào thành, âu cũng là hợp tình hợp lí.
"Mạc chân nhân chờ một chút, ta đi thông báo cho chủ soái biết." Trên tường thành có một viên tướng thủ thành trả lời. Mạc Vấn năm đó từng ở nước Tấn cùng nhiều hòa thượng tranh đoạt vị trí quốc sư. Khi đó người của quân đội đã ra mặt ủng hộ hắn, vì vậy đa số tướng soái giáo úy nước Tấn đều biết hắn, cũng biết hắn tên tục là Mạc Vấn.
Dân chạy nạn tới được nơi này đã nhìn thấy sinh cơ trước mắt, đều có ý muốn nói lời cảm tạ Mạc Vấn, chỉ là sợ hãi bên cạnh hắn có hơn mười con Bạch Hổ hung dữ nên không dám tới gần.
Chốc lát sau, trên tường thành xuất hiện một loạt thuẫn trận, phía sau thuẫn trận truyền đến tiếng la, "Này, là Mạc lão đệ đó sao?"
Mạc Vấn nghe được thanh âm này, trong lòng nhẹ đi vài phần, "Vương tướng quân, chính là bần đạo."
"Đi ra đi ra, đừng cản đường ta, " Vương tướng quân đẩy tấm khiên che ở trước người rồi nhô đầu ra, "Lão đệ, mau lên đây."
Mấy năm không gặp, Vương tướng quân ngày càng béo ra, từ khe hở trong tấm khiên lộ ra một cái đầu người thoạt nhìn như đầu heo. Mạc Vấn nhìn thấy cái đầu heo nhưng lại không hề thấy phản cảm. Đây là một kẻ vừa nhát gan vừa tham lam, một người vô năng lại có thể làm mưa làm gió, nhưng chẳng biết vì sao hắn vẫn không ghét người này. Căn nguyên là do năm đó ở Kiến Khang lúc hắn đứng trên quảng trường đấu pháp người này đã nói một câu, "Lần này đấu pháp ngươi nhất định phải đại hiển thần uy, đem con lừa ngốc kia đánh cho sáng mắt ra.". "Vương tướng quân, những người này đều là người Hán, xin ngài..."
"Dễ thôi mà, nhanh nhanh mở cửa cho tất cả bọn họ vào, rồi nấu cháo cho bọn họ ăn thật no cho ta." Vương tướng quân không đợi Mạc Vấn nói xong liền xông tới tên phó tướng bên cạnh hạ lệnh. Xong gã quay đầu lại nhìn Mạc Vấn nói, "Lão đệ, mau lên đây, ngươi tới thật đúng lúc, ta đang lo lắng sắp chết rồi đây."
Mạc Vấn nghe vậy cảm thấy nghi hoặc, thu pháp lực tản đi Bạch Hổ, đề khí bay lên tường thành.
"Huynh đệ tốt, đã lâu không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ?" Lão Vương béo lấy nắm đấm đánh mạnh vào vai Mạc Vấn, hỏi.
"Đa tạ Vương tướng quân ghi nhớ, bần đạo vẫn như xưa. Không biết Vương tướng quân vì sao lại buồn rầu?" Mạc Vấn chắp tay hỏi ngược lại. Mấy năm không gặp, Vương tướng quân cái bụng đã to như bà mẹ mang thai mười tháng, trên đầu đội một cái mũ giáp nhưng lại không mặc áo giáp, nửa nạc nửa mỡ không ra thể thống gì cả.
"Mau ngồi xuống nói chuyện". Vương tướng quân tháo mũ giáp xuống đưa cho phó tướng, rồi dẫn theo Mạc Vấn đi xuống dưới tường thành. Đi được mấy bước lão lại quay đầu lại hướng phó tướng phân phó, "Cho dân chạy nạn nhiều gạo một chút."
Mạc Vấn nghe vậy cảm thấy vui mừng, xem ra vị Vương tướng quân này vẫn rất có lòng nhân từ. Không ngờ hắn vừa nghĩ đến đây, lão Vương béo liền nói nốt nửa câu, "Kí nhiều thêm một ngàn thạch gạo nữa, chờ sau khi con đường thông suốt thì báo với triều đình bù đắp lại cho ta."
"Lão đệ, ngươi mấy năm qua tên tuổi càng ngày càng lớn, phép thuật càng ngày càng cao, lão ca nghe được mà cũng thấy vui thay cho ngươi." Vương béo thấy người sang nhanh nhảu bắt quàng làm họ.
"Vương tướng quân chính là rường cột của nước nhà, phàm là những công việc khổ sai đều sẽ nhìn thấy sự có mặt Vương tướng quân." Mạc Vấn thuận miệng đáp, hắn đã quá hiểu cái tên mập mạp này. Đây là một tên không có lợi thì không làm, lúc này hắn đang thấp thỏm trong lòng không biết cái tên này muốn nhờ mình hỗ trợ cái gì.
"Lão đệ cũng đừng chế nhạo ta, thân thể ta làm không được trụ cột, làm một người giữ cửa còn tàm tạm." Vương tướng quân mở miệng tự giễu.
"Huynh đệ, nghe nói lúc trước ở Nghiệp thành ngươi đã giết chết tên hòa thượng Tây Vực, chuyện này là thật chứ?" Vương tướng quân một mình dẫn theo Mạc Vấn đi về chỗ ở.
"Bần đạo xác thực từng cùng lão tăng đó động thủ, tuy rằng đã đánh bại nhưng chưa từng lấy mạng lão, giết lão chắc là một người khác." Mạc Vấn đáp.
"Ai giết cũng đều giống nhau, nói chung là chết rồi, thám tử của ta tại Nghiệp thành có báo lại, nói người Hán ở Nghiệp thành đều tạo phản cả rồi, chuyện này cũng là thật?" Vương tướng quân lại hỏi.
"Xác thực là như vậy, Vương tướng quân thống binh trấn thủ biên cương, tin tức trọng yếu bực này ngài hẳn phải biết được đầu tiên." Mạc Vấn nói rằng.
"Tin tức ta đã nhận được, chỉ là vẫn không thấy động tĩnh gì của người Hồ, vì vậy mới hoài nghi tin tức có phải là thật hay không." Vương tướng quân giơ tay chỉ về hướng bắc.
Mạc Vấn nghe vậy cười cười, người này rất sợ chết, chuyện thích làm nhất chính là mang theo đại quân đi ra ngoài hù dọa người khác. Nếu có người đánh tới lão sẽ quay đầu chạy trốn đầu tiên. Hắn sở dĩ quan tâm tin tức như vậy là bởi vì nếu người Hán ở cảnh nội nước Triệu tạo phản thì quân đội người Hồ liền sẽ có cớ xuôi nam xâm lược.
"Lão đệ, ngươi tới thật đúng lúc, lão ca biết ngươi có thể bắt quỷ hàng yêu, ngươi đến giúp ta một chuyện." Vương tướng quân không chờ được nữa, chưa vào nhà đã vào thẳng vấn đề.
"Yêu quái ngươi nói hẳn là tên tăng nhân thần bí đang đầu độc triều đình?" Mạc Vấn hỏi, "Không phải nó, nó đầu độc hoàng thượng cùng thái hậu, chứ đầu độc không được chúng ta, cái ta đang nói chính là yêu quái ở trong nước." Vương tướng quân đi tới cửa dừng lại, giơ tay mời Mạc Vấn vào trước.
Mạc Vấn cất bước vào cửa, lại hỏi, "Hay là ở sông Hoàng Hà xuất hiện yêu vật?"
"Đúng rồi đúng rồi. Nhanh đi uống rượu tẩy trần nào!" Vương tướng quân chỉ vào một bàn tàn yến tiệc đang đặt ở chính sảnh sau đó mấy phất phất tay đuổi mấy thị nữ ra.
"Hôm nay sau giờ Ngọ có người đến báo cho ta biết, trong Hoàng Hà đang có thủy quái quấy phá, tàu chiến bằng gỗ của quân ta đậu ở bên bờ đều bị đánh chìm, cây cầu tạm duy nhất cũng bị phá hỏng. Việc này chắc chắn là do nước Triệu muốn cắt đứt đường lui của quân Tấn ta, khiến cho lương thảo ở phía sau không được vận chuyển đến. Đây chính là kế rút củi dưới đáy nồi, thực là vô cùng hiểm ác, muốn vây giết mười vạn đại quân này của ta đó mà.". Vương tướng quân ngồi xuống nói rằng.
Mạc Vấn nghe vậy cười khổ lắc đầu, Vương bàn tử quá đa nghi rồi. Kì thực việc này chính là do Đông Hải Long tộc vì ngăn cản hắn đi qua Hoàng Hà, chứ không hề quan hệ tới chiến sự nước Triệu cùng nước Tấn.
Vương tướng quân thấy Mạc Vấn lắc đầu, lầm tưởng hắn từ chối không giúp đỡ, vội vàng nói rằng, "Lão đệ, năm đó mấy tên ngốc trong triều muốn đuổi ngươi khỏi nước Tấn, là lão ca ta đã vì ngươi nói rất nhiều lời tốt đẹp đó. Kỳ thực chuyện đó muốn trách phải trách Chu lão đầu, hắn sợ con gái của hắn thích ngươi, vì lẽ đó mới đem ngươi trục xuất đi. Hộ tịch hiện tại của ngươi sớm đã được khôi phục, lão ca không phải tranh công, chuyện này là ta đề xuất..."
"Lúc này tình huống bên bờ sông ra sao?" Mạc Vấn ngắt lời Vương tướng quân.
"Không biết, ta không dám đến đó." Vương tướng quân cũng không buồn che giấu sự nhát gan của chính mình.
"Trong quân có chim ưng truyền tin, ngươi đã báo cho triều đình chưa?" Mạc Vấn hỏi.
"Không có cách nào thông báo, Kiến Khang hiện tại đang làm pháp sự, tin tức không đưa vào được." Vương bàn tử nói ra.
"Pháp sự?" Mạc Vấn nghe vậy nhíu mày.
"Đúng rồi, chuyện này quy mô rất lớn, Dạ chân nhân tìm hơn một nghìn đạo sĩ, làm một pháp sự thiên la địa võng, bên phía Quốc sư cũng tìm một đám hòa thượng, làm cái “Phổ độ pháp hội” gì đó." Vương tướng quân kể lại.
Mạc Vấn nghe vậy chậm rãi gật đầu, Vương tướng quân đối với việc Đạo gia làm pháp sự cũng không hiểu rõ, Đạo gia hoàn toàn không có trận pháp nào tên là “Thiên la địa võng”. Cần hơn một nghìn đạo nhân làm pháp chỉ có thể là pháp sự cấp cao nhất của Đạo gia, tên là “La Thiên Đại Tiếu”. Phật môn sử dụng “phổ độ pháp hội” là từ “Tam giới pháp hội” của Đạo gia mà suy diễn ra, là một loại pháp hội cầu phúc rất quy mô của Phật gia. Hai loại pháp sự này cũng không phải pháp sự mang tính công kích, chúng đều chỉ là pháp sự để cầu phúc mà thôi. Ngoài ra hai loại pháp sự này một khi cử hành thì cần do Hoàng đế chủ trì, tốn thời gian bảy bảy bốn mươi chín ngày. Trong lúc này sẽ lấy vải ngũ sắc che kín trời, nói cách khác, ở trong vòng bốn mươi chín ngày này Kiến Khang sẽ hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài.
"Lão đệ, thấy lão ca gặp nạn, ngươi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn như vậy chứ!" Vương tướng quân cầu xin.
Mạc Vấn nghe vậy không có trả lời, trầm ngâm một lúc lâu rồi hỏi, "Nơi này có bao nhiêu cung thủ?"
"Cung tầm gần là 3 vạn, cường cung có 10 ngàn." Vương tướng quân đối với binh lực mình thống lĩnh vẫn nắm rất rõ ràng.
"Lập tức điều 10 ngàn tay cường cung đến bờ sông giúp ta qua sông, đích thân ta sẽ chỉ huy bọn họ..."