Tử Dương

Chương 387: Bình yên ngắn ngủi




Dịch: argetlam7420
Nhóm dịch: Naughty Dogs 
Tới gần, phát hiện quả nhiên là một ngôi chùa tương đối lớn, ngôi chùa này khả năng mới bị bỏ hoang chưa lâu, phòng ốc vẫn còn nguyên vẹn, tấm biển gỗ trên cửa vẫn có thể thấy rõ ba chữ, "Linh Nhược Tự".
Cửa chùa đang đóng, Mạc Vấn mang Vô Danh leo tường mà qua, tiến vào đại điện tránh cơn mưa to.
Chùa bị bỏ hoang có hai khả năng, một loại là khách đến hành hương quá ít, hương khói không vượng dẫn đến thiếu kinh phí. Nguyên nhân còn lại là tay trông coi miếu thuộc dạng “trưởng giả học làm sang”, định vào núi thanh tu lấy danh tiếng nhưng không chịu được tịch mịch nên từ bỏ giữa đường, dẫn đến chùa bị hoang phế, căn cứ vào màu sắc của xà nhà cùng cột gỗ trong điện có thể đoán được chùa này được xây từ thời tiền triều, như vậy có thể thấy ngôi chùa này thuộc về nguyên nhân đầu tiên.
Mạc Vấn là đệ tử Đạo gia, trước mặt người khác hắn còn sẽ cho Phật gia mấy phần mặt mũi, nhưng ở chỗ không người hắn cũng chẳng kiêng kị gì nữa, đặt Vô Danh xuống rồi tháo dỡ cái bàn thờ trước tượng phật ra, lấy củi đốt một đống lửa.
Lúc này bên ngoài trời đã mưa to như trút nước, Vô Danh chạy đi đóng cửa điện, rồi trở lại trước tượng thần chắp tay vái mấy cái.
"Sư phụ, người ăn bánh đi." Vô Danh lấy trong túi quần áo ra lương khô cung kính đưa cho Mạc Vấn.
Mạc Vấn nhíu mày nhìn Vô Danh một cái, không nhận cái bánh ngô.
"Sư phụ, sao thế?" Vô Danh thấy Mạc Vấn mặt lộ vẻ không vui, nghi ngờ hỏi.
Mạc Vấn vốn là vô cùng tức giận, thấy Vô Danh mặt mũi vô tội cũng không nỡ lòng nghiêm khắc khiển trách, liền nhẹ nhàng nói, "Ngươi mặc dù chưa nhận được phù lục, thế nhưng đã là đệ tử Tam Thanh, chỉ có thể quỳ bái trước Tam Thanh và cha mẹ thôi, cho dù đứng trước bậc đế vương phàm trần cũng không cần phải quỳ lạy, lúc nãy ngươi lại hướng tượng Phật kia hành lễ là quên nguồn quên gốc đấy."
Mặc dù Mạc Vấn nói rất ôn hoà, nhưng Vô Danh vẫn sợ đến tái mặt, quên nguồn quên gốc là tội rất lớn.
Mạc Vấn thấy vậy lại dịu giọng, "Đạo gia với Phật gia giáo lý khác nhau một trời một vực, chúng ta coi trọng kiếp này, bọn họ lại tu cho kiếp sau; chúng ta cho là vạn vật phân biệt sang hèn, bọn họ lại nói chúng sinh bình đẳng ngang hàng. Giáo lý về bản chất đã bất đồng, do vậy giữa hai phái chỉ có thể giữ vẻ hoà thuận bề ngoài chứ vĩnh viễn không thể dung hợp, chúng ta là đệ tử Đạo Môn, chỉ được lạy Tam Thanh, không thể hành lễ với tượng Phật."
"Nhưng lão sư phụ nói chúng ta nên có tấm lòng bao dung, không thể..." Vô Danh nói đến đây thấy Mạc Vấn càng cau mày, vội vàng im miệng không dám nói nữa.
Mạc Vấn cầm lấy bánh ngô trong tay Vô Danh, thuận tay vỗ vai nó bảo, "Bao dung là chỉ nói trong Tam Thanh: Thượng Thanh, Ngọc Thanh, Thái Thanh mà thôi. Mặc dù pháp môn tu hành cùng lễ nghi làm pháp mỗi phái khác nhau, nhưng không thể phân biệt so đo, Tam Thanh đồng khí liên chi, giống như các anh em trong một nhà vậy, mặc dù khác cành nhưng là cùng một gốc. Còn Phật giáo là tôn giáo ngoại lai, không thể gạt bỏ nhưng cũng không thể bao dung."
"Sư phụ, ta hiểu rồi." Vô Danh bừng tỉnh đại ngộ.
Mạc Vấn gật đầu mỉm cười, giơ tay tỏ ý bảo Vô Danh ngồi xuống sưởi ấm.
"Sư phụ, nơi này không có mạng nhện, cũng không có phân chuột, có phải là cũng đã bị yêu quái chiếm cứ rồi không?" sau khi ngồi xuống Vô Danh đảo mắt nhìn quanh.
Vô Danh có thể nhanh chóng áp dụng kiến thức đã học khiến Mạc Vấn cảm thấy vui vẻ yên tâm, "Không có, không có, trong chùa sử dụng gỗ là gỗ cây nhãn, gỗ nhãn có tác dụng xua đuổi côn trùng."
Vô Danh nghe vậy gật đầu đã hiểu, lại lấy ra lương khô chậm rãi ăn. Lúc này trăm họ đa số là ngày hai bữa cháo loãng, lương khô thuộc về mặt hàng xa xỉ, trước khi đi theo Mạc Vấn vân du bốn phương Vô Danh rất ít khi được ăn lương khô.
Hai người ngồi nghỉ không lâu, xa xa liền truyền tới tiếng bước chân dồn dập, không lâu sau, tiếng bước chân dừng lại trước cửa chùa, ngay sau đó liền là tiếng nói chuyện, "Cửa chùa đóng kín, bên trong có ánh lửa, theo như kinh nghiệm hàng yêu nhiều năm của bần đạo, ánh lửa bên trong nhất định là do yêu nghiệt phát ra."
"Đạo trưởng, hay là chúng ta đi nơi khác trú mưa đi." Thanh âm một gã trai trẻ.
"Có ta ở đây, sợ cái gì." Vừa dứt lời, cửa chùa liền bị người đá một cước văng ra.
"Sư phụ." Vô Danh nhìn về phía Mạc Vấn.
"Không cần để ý tới hắn." Mạc Vấn hơi giơ tay lên, tỏ ý Vô Danh không cần đứng dậy.
Không lâu sau, ngoài cửa đi vào một đạo nhân râu dài người mặc đạo bào, tuổi tác khoảng năm mươi, sau lưng đeo sẵn một thanh trường kiếm, đi theo sau lão là một thanh niên tuổi chừng hai mươi, xem tướng mạo hẳn là một tay thư sinh.
Trông thấy người trong điện lại là hai đạo sĩ một lớn một nhỏ, lão đạo nhân râu dài hơi sững sờ một chút rồi bước đến gần, quan sát tỉ mỉ Mạc Vấn cùng Vô Danh.
Mạc Vấn lười để ý đến người này, Vô Danh cũng không định nói chuyện, đạo nhân râu dài kia quan sát chốc lát rồi đột nhiên la to một tiếng, "Yêu vật khá lắm, thấy đạo gia đi tới còn dám giả vờ bình tĩnh?"
Mạc Vấn nghe vậy nghiêng đầu liếc xéo đạo nhân kia một cái, "Tại sao ngươi lại nhận định hai thầy trò ta là yêu vật biến thành?"
"Đạo gia tu luyện Thiên Lôi Bát Thanh có hiệu quả kinh hồn động phách, tên tiểu yêu này đạo hạnh không đủ, lúc trước ta phát ra tiếng Thiên Lôi hầu như đã sắp hiện ra nguyên hình, ngươi cũng đừng cố làm ra vẻ huyền bí, mau mau hiện ra nguyên hình, quỳ xuống đất nhận lấy cái chết." Đạo nhân râu dài cao giọng hô.
"Cút sang một bên." Mạc Vấn hừ lạnh một tiếng khinh thường, lão đạo sĩ này nói chuyện lắp ba lắp bắp, lúc trước đang im lặng đột nhiên lão lại hét to một tiếng, người lớn nghe thấy cũng phải giật mình chớ nói chi là đứa bé mười hai tuổi.
"Con yêu nghiệt không biết sống chết kia, xem kiếm." Lão đạo nhân râu dài gào lớn rồi rút trường kiếm sau lưng ra.
Người này mặc dù rút trường kiếm ra nhưng lại không hề đánh xuống, bởi vì trường kiếm của Mạc Vấn đã rút ra trước lão, lúc này mũi kiếm đã chỉ thẳng vào ngực.
Đạo nhân râu dài thấy vậy hoảng sợ kinh hãi, ngẩn ra một hồi mới quay đầu lại bảo thư sinh, "Cậu thư sinh, con yêu vật này đạo hạnh không kém gì ta, bần đạo phải dùng pháp thuật mạnh nhất hàng phục hắn, cậu cứ đi ra ngoài trước để tránh bị ngộ thương."
Người sau nghe vậy sợ sệt đáp ứng một tiếng, xoay người chạy ra ngoài.
Thư sinh kia vừa chạy khỏi, đạo nhân râu dài liền bất ngờ quỳ sụp xuống, cuống quít dập đầu với Mạc Vấn, "Đạo gia tha mạng, đạo gia tha mạng, tiểu nhân có mắt như mù, xin đạo gia nể tình ta và ngài đều là đạo sĩ mà tha ta một mạng đi, ta trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có vợ con nheo nhóc, ta mà chết thì bọn họ cũng không thể sống nổi mất."
Mạc Vấn nhíu mày nhìn người này một cái rồi thu hồi trường kiếm khoát khoát tay, kì thực trên đời hắn ghét nhất là những kẻ giả danh đạo nhân lừa bịp người khác, sở dĩ hắn tha cho người này là bởi lão cứ một mực gọi hắn là “đạo gia”, mà Bách Lý Cuồng Phong khi còn sống cũng có cái thói quen này.
Làm Mạc Vấn không ngờ tới là lão đạo kia đã nhanh chóng đứng dậy, chạy đến trước cửa xuất kiếm chém lung tung một hồi, trong miệng nói lẩm bẩm, "Thiên địa vô cực, càn khôn mượn pháp, ba nhược ba la mật, phong vũ lôi điện phách."
Mạc Vấn thấy vậy mà buồn cười, vốn định dùng một cây củi đốt quần áo lão để trừng trị, cầm củi lên xong mới phát hiện người này toàn thân đều đã ướt đẫm.
Lão đạo kia khoa tay múa chân xong xoay người chạy ra đại điện, "Cậu thư sinh, đi thôi, hai con yêu vật đã bị ta đánh trọng thương, tạm thời không thể đuổi theo chúng ta."
Người sau đáp ứng một tiếng, chạy theo lão đội mưa ra khỏi chùa.
"Sư phụ, lúc trước lão ta đọc câu thần chú gì thế?" Vô Danh nghi ngờ hỏi.
"Lão ta đạo sĩ rởm chuyên lừa bịp người khác, biết thần chú cái gì chứ, “ba nhược ba la mật” là từ dùng trong Phật giáo, đạo nhân làm sao lại sử dụng chân ngôn Phật Môn." Mạc Vấn cười nói.
"Thật là một kẻ ngốc." Vô Danh cũng bật cười.
"Cái người tin lão còn ngu ngốc hơn." Mạc Vấn lắc đầu cười nói.
"Sư phụ, hay lúc nào người dạy con pháp thuật đi?" Vô Danh thấy Mạc Vấn tâm tình rất tốt, nhân cơ hội xin xỏ.
"Thi triển pháp thuật cần tu luyện linh khí, vi sư được học pháp môn Ngoại Đan, nhưng tu luyện pháp môn Ngoại Đan rất khó được đại thành, nếu sau này con có khả năng thì nên học tập pháp môn nội đan, nhưng pháp môn nội đan này vi sư còn chưa nghiên cứu tinh thông, chẳng qua mới có chút hình thức ban đầu, không thể truyền thụ cho con được." Mạc Vấn nói.
"Con chỉ hỏi vậy thôi, sư phụ, người đừng có gấp." Vô Danh tâm tư thông minh, biết được nỗi khổ tâm của Mạc Vấn.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu một cái, "Đợi đến khi vi sư hiểu thông suốt pháp môn tu hành nội đan rồi, con sẽ là người đầu tiên ta truyền thụ."
Hai người đã đi đường mấy ngày liên tục, Vô Danh rất là mệt mỏi, cùng Mạc Vấn trò chuyện chốc lát liền nhắm mắt thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, trời tạnh quang mây, thầy trò hai người rời chùa tiếp tục đi về phía Bắc, vào buổi trưa, hai người tiến vào vùng núi non trùng điệp, Mạc Vấn tinh mắt, phát hiện dãy núi phía đông có thứ gì màu đỏ tím, nhìn kỹ phát hiện là một gốc cây đào.
Thấy cây đào đã kết quả, Mạc Vấn âm thầm mừng rỡ, mang Vô Danh leo lên núi.
"Vô Danh, con thử nhìn xem đó là cái gì?" Tới được sơn cốc, Mạc Vấn giơ tay chỉ cây đào mọc ở khe núi cao chót vót kia.
"Quả đào. Sư phụ, bây giờ sao lại có thể có quả đào?" Vô Danh vừa vui mừng vừa nghi hoặc, lúc này đã là cuối thu, dựa theo lẽ thường không nên có quả đào.
"Đầm nước gần khe núi này năm đó chắc hẳn đã có một con yêu xà ẩn núp, lúc độ kiếp thiên lôi giáng xuống, Thiên Lôi ngoài đánh chết con yêu xà đồng thời cũng đánh trúng cây đào đó, khiến cho nó không tuân theo thời tiết, chịu được rét hại." Mạc Vấn nói xong đề khí bay lên cao hái xuống mấy quả đào, tiện tay lấy luôn một khúc gỗ đào cháy đen gần đó.
"Sư phụ, người định làm kiếm gỗ đào à?" Vô Danh nhận lấy quả đào Mạc Vấn đưa tới, nghiêng đầu quan sát Mạc Vấn đẽo khúc gỗ.
"Phải, khúc gỗ này bị Thiên Lôi đánh trúng nên có được uy của Thiên Lôi, là Pháp Khí thượng đẳng trong việc hàng yêu tróc quỷ, hiệu quả gấp trăm lần kiếm gỗ đào tầm thường, rất hợp cho con dùng." Mạc Vấn nói.
Vô Danh nghe vậy trong lòng mừng rỡ, lấy vạt áo cọ sạch lông trên quả đào rồi đưa cho Mạc Vấn, Mạc Vấn khoát tay không nhận, "Con ăn đi."
Cả ngày hôm đó, Mạc Vấn giúp Vô Danh đẽo một thanh kiếm gỗ đào, Vô Danh có được kiếm gỗ đào, đeo ở sau lưng, đã có vài phần ra dáng một tiểu đạo sĩ.
Vân du bốn phương cũng không phải là chỉ có đi đường, vì để giúp cho Vô Danh có đầy đủ thời gian học tập võ nghệ, trước khi mùa đông tới Mạc Vấn tìm trong một thôn trang bỏ hoang một căn nhà tạm, sửa chữa một chút, mua thóc gạo, chất rơm rạ lên tạm thời ở qua mùa đông.
Phương bắc mùa đông đến sớm, rất nhanh tuyết đã rơi dày kín cửa, hai người chỉ ở trong nhà không đi ra ngoài, yên tĩnh nghiên cứu pháp môn tu hành nội đan. Vấn đề khó khăn nhất của thuật nội đan là điều hòa Long - Hổ, cũng chính là dung hợp hai loại khí âm dương, nếu là cơ thể người thường chắc chắn sẽ không chịu nổi cùng lúc hai loại khí mà dẫn đến thổ huyết.
Cầm Phong Quỷ Thủ cùng Truy Phong Quỷ Bộ là do Tư Mã Phong Bội sáng tạo nên, Tư Mã Phong Bội vốn là người không thể luyện khí được, cho nên Cầm Phong Quỷ Thủ cùng Truy Phong Quỷ Bộ thích hợp nhất cho người không có linh khí tu vi luyện tập, suốt cả mùa đông Vô Danh đều chăm chỉ khổ luyện hai loại võ công này, mấy tháng ròng rã cuối cùng cũng có chút thành tựu.
Thời gian Mạc Vấn ngồi tĩnh tọa cũng không cố định, nếu rảnh rỗi hắn sẽ cùng Vô Danh đọc kinh văn, mới đầu Vô Danh còn kiên nhẫn nghe giảng, một thời gian sau, biết Mạc Vấn tính tình thoải mái nên nó cũng bắt đầu lười biếng. Mạc Vấn dạy học trò thiên về khoan dung, không ưa trách phạt, chỉ cần Vô Danh giữ được trung hiếu nhân nghĩa, những thứ tiểu tiết khác có thể bỏ qua.
Khoan dung ưu điểm là quan hệ giữa thầy trò hai người sẽ càng thêm thân thiết, đã gần như cha với con, khuyết điểm là Vô Danh không được dạy dỗ nghiêm khắc, nói năng tùy ý, thường xuyên quậy phá.
Mùng tám tháng giêng, sáng sớm, Mạc Vấn đang ngồi xếp bằng tĩnh tâm thì thanh âm Vô Danh từ ngoài phòng truyền tới, "Sư phụ, người mau đến xem đi."
"Chuyện gì vậy?" Mạc Vấn bất đắc dĩ mở mắt.
"Có một đám tang đang đi tới chỗ chúng ta..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.