Dịch giả: argetlam7420
Nghe Vô Danh nói thế, Mạc Vấn lại nhắm mắt tiếp tục tĩnh tâm, ngôi nhà hai người ở nằm ở phía tây đường, bên kia là một con đường mòn, có người đi qua đường cũng chẳng phải chuyện hiếm.
"Sư phụ, người mau đến xem, hình như là xác chết vùng dậy." Vô Danh lại một lần nữa thúc giục.
"Ban ngày ban mặt làm gì có chuyện, đừng xem nữa, mau đi tập luyện đi, không ra thể thống gì cả." Mạc Vấn lên tiếng khiển trách.
"Sư phụ, con thật không có lừa người, đằng trước có một ông già mặc áo liệm đang bỏ chạy, một đám người mặc đồ trắng đang đuổi theo phía sau kìa." Vô Danh liên tục gào thét.
Mạc Vấn tu vi cao thâm, phản ứng nhạy bén, nếu thật là xác chết vùng dậy không thể có chuyện hắn không phát hiện ra, cho nên nghe Vô Danh gào thét những vẫn coi như không, lười đi xuống đất ra ngoài kiểm tra.
Vô Danh gọi không được Mạc Vấn cũng chỉ đành từ bỏ, một mình chăm chú theo dõi đám người từ phái bắc đang chạy tới. Đi đầu là ông già mặc áo liệm, phía sau là một đám mặc đồ tang, đủ con cháu chắt, còn có mấy tay thanh niên khiêng quan tài nữa.
Ông già kia tuổi tác khoảng bảy mươi, mặc dù đã già nhưng chạy rất nhanh, sau lưng mọi người cố hết sức đuổi theo nhưng vẫn không sao theo kịp.
"Cha ơi, cha muốn đi đâu vậy?" Đám người đuổi theo phía sau hò to.
"Cha ơi, đừng chạy nữa, chúng con không chôn người nữa đâu." Lại một người khác hô.
Mạc Vấn tai thính mắt tinh, nghe tiếng kêu phía bên ngoài, lúc này mới biết Vô Danh cũng không có nói khoác, trong lòng đầy nghi vấn xuống đất ra khỏi cửa.
"Sư phụ, đi thôi." Vô Danh đã ở bên ngoài, nhìn Mạc Vấn vẫy tay.
Mạc Vấn biết Vô Danh còn nhỏ thích sự lạ, liền không để ý đến nó, thong thả đi ra đầu đường dõi mắt nhìn xem. Vô Danh nói không sai, ông già chạy ở phía trước quả thật đang mặc áo liệm dành cho người chết, phía sau có hai mươi mấy người mặc đồ tang đuổi theo kêu la.
Ông già kia chạy quá gấp, không cẩn thận bị vấp phải tuyết ngã lăn quay, phía sau mọi người nhân cơ hội đuổi kịp, vừa đỡ lão dậy vừa khuyên, "Cha, người chạy đi đâu thế, chúng ta về nhà thôi."; "Cha, chúng con bất hiếu, cứ tưởng là người đã ra đi, lúc nãy mới định chôn người."
"Thả ta ra, mau thả ta ra, ta có chuyện quan trọng cần làm gấp." Ông già vùng vẫy không chịu, chỉ muốn chạy về phía trước.
"Chắc cha bị hoảng loạn quá rồi, mau đưa ông ấy về uống thuốc." Một người trông có vẻ là con xung phong cõng ông già lên lưng.
"Lão Nhị, mau buông ta ra, giờ sắp đến rồi, ta phải đi báo tin gấp." Ông giả giùng giằng không đi.
Cả đám không ai nói lời nào, cố sức đem ông già kia đi, ông già kia vội vã kêu la, "Ta lần này trở lại dương gian là do được Tiên Nhân giao phó đi báo tin, giờ Thìn đến ta sẽ lập tức trở về Địa phủ, mau thả ta xuống."
Lão nói vậy người nào sẽ tin, chỉ coi lão là tưởng chết mà sống lại nên chưa tỉnh hồn thôi, đám người xúm xít vây quanh dẫn lão già trở về.
Lão già tức giận mắng to, đem tất cả con cháu chửi mắng từng đứa một, vừa giận vừa vội vã đến đỏ cả mặt.
"Chờ một chút." Mạc Vấn đề khí hô lớn.
Mạc Vấn hô lên một cái, phía trước mọi người rối rít quay đầu lại, lão già kia nhân cơ hội thoát khỏi đám đông, nhanh chân hướng Mạc Vấn chạy tới, "Thiên Khu Tử, đạo trưởng chính là Thiên Khu Tử?"
Mạc Vấn nghe vậy trong lòng rét một cái, lóe lên tiến lên, nghênh hướng lão giả kia, "Bần đạo chính là Thiên Khu Tử, người lương thiện tìm ta chuyện gì?"
Lão già kia chạy quá gấp, thở hồng hộc, chạy đến nơi phải thở dốc một lát mới nói được, "Có một vị tiên cô dưới Địa phủ nhờ lão hủ chuyển lời đến đạo trưởng, phải mau chóng hấp thu khí càng nhiều càng tốt, lưu lại..."
Lão già nói đến đây thì chợt ngừng lại, đôi mắt trợn ngược, uể oải ngã xuống đất.
Mạc Vấn thấy vậy vội vàng đưa tay kiểm tra hơi thở, phát hiện đã không còn hô hấp, hồn phách đã đi xuống Âm Tào. Quay sang xem giờ, đúng là giờ Thìn vừa đến.
Đám con cái cháu chắt của lão già kia vừa chạy tới nơi, thấy lão đã ngã lăn ra lập tức kêu khóc thảm thiết, có người quá xúc động tiến lên tóm chặt cổ áo Mạc Vấn, nói là hắn đã hại chết phụ thân bọn họ, muốn bắt Mạc Vấn đền mạng.
Mạc Vấn còn đang giận bọn họ trì hoãn thời gian làm lão già kia không thể nói được hết câu, liền giơ tay lên tránh thoát bọn họ, xoay người đi về phía nam. Không còn nghi ngờ gì nữa, lão già này chính là do A Cửu phái tới báo tin, theo như lời lão “hấp thu khí” hẳn ý là cố gắng tích tụ linh khí, mà mau chóng tích tụ linh khí dĩ nhiên là để ứng đối với một biến cố lớn lao sắp xảy đến. Loại biến cố này không chỉ nhằm vào một mình hắn, bởi vì A Cửu mới chỉ là Thiên Tiên, còn chưa có năng lực đoán trước tương lai, vậy tức là quy mô của nó có thể là cả thiên hạ.
Đây là biến cố rất lớn, cụ thể là cái gì thì không biết được, nhưng một khi nó xuất hiện sẽ khiến cho người tu đạo không cách nào hấp thu linh khí trong thiên địa được nữa. Đạo nhân không thể hấp thu thiên địa linh khí thì chỉ có một khả năng, đó chính là tận thế.
Từ “Tận thế” có xuất xứ từ Kinh Dịch, có ý nghĩa ám chỉ một khoảng tối trong giai đoạn chuyển giao từ cũ sang mới, tận thế bình thường sẽ đi kèm với sự thay đổi giữa hai triều đại, lúc đó thiên hạ đại loạn, máu tanh đầy đất, oán khí ngất trời, Thiên Đình sẽ tạm thời ngăn cách mối liên lạc với con người, không nhúng tay vào chuyện trần gian, toàn quyền giao cho người đời tự làm chủ, cho đến khi chiến tranh lắng xuống mới mở lại cổng Thiên Đình.
Trước mắt người Hồ cùng người Hán tranh đấu đã đến hồi ác liệt, sự thay đổi triều đại đã sắp sửa xuất hiện, tận thế cùng lúc đó cũng sẽ giáng xuống, tận thế một khi xuất hiện, dù thế gian xuất hiện biến cố lớn thế nào, Thiên Đình đều sẽ không nhúng tay.
Trong lúc Mạc Vấn nhíu mày suy nghĩ, phía sau lại chạy tới mấy gã thân nhân bị kích động, nắm lấy áo hắn bắt phải đền mạng cho lão già kia. Mạc Vấn không muốn động thủ với những người này, chỉ có thể hất tay đẩy ra.
Được voi đòi tiên là bệnh chung của phần lớn người đời, những người đó thấy Mạc Vấn không đánh lại, động tác càng tỏ ra lỗ mãng, giơ chân múa tay định tấn công.
"Không được đánh sư phụ ta!" Vô Danh từ trên nóc phòng nhảy xuống, chạy tới tiếp viện cho Mạc Vấn.
Vô Danh lúc này đã mười ba tuổi, thời này ngươi ta cho rằng mười bốn tuổi là đã đủ tuổi lấy vợ, mười ba tuổi cũng coi như là nửa người lớn, Cầm Phong Quỷ Thủ của nó đã có chút thành tựu, một khi thi triển thì những người kia chỉ còn biết khóc lóc om sòm chạy bán sống bán chết.
Mạc Vấn nhân cơ hội thoát thân, trầm ngâm đi về phía nam, tiếng Hán âm tiết đa dạng, có nhiều từ đồng âm, lúc trước từ cuối cùng mà lão già kia nói là “Lưu lại”, nhưng từ "Lưu" với từ “Lục” (sáu) ở phương bắc lại phát âm giống hệt nhau, cho nên rất khó phán đoán lão già kia nói là "Lưu lại" hay là "Sáu".
Trong lòng tràn đầy bất an cùng nghi ngờ, Mạc Vấn trở lại căn nhà, tận thế một khi xảy ra, Thiên Đình cùng Địa phủ đều sẽ cắt đứt liên lạc với nhân gian, A Cửu cử người tới báo tin có thể là ở dưới đó nàng đã nghe được tin tức từ Thiên Đình, biết cụ thể ngày tháng tận thế giáng xuống, cho nên muốn thông báo với hắn trước để chuẩn bị. Hành động này thực ra là đã tiết lộ thiên cơ, nếu không cũng sẽ không chỉ cho lão già kia thời gian hoàn dương ngắn như vậy, đáng tiếc là ngày tháng cụ thể lão già kia lại chưa kịp nói ra.
Một lát sau, Vô Danh trở về, "Sư phụ, con đã đánh cho bọn họ chạy hết rồi."
"Ra tay nặng quá." Mạc Vấn thuận miệng đáp, hắn mặc dù không thấy được tình huống bên ngoài, nhưng có thể nghe được tiếng họ kêu cha gọi mẹ thảm thiết.
"Sư phụ đối với con ân trọng như núi, bọn họ lại dám vô lễ với người, đáng phải chịu trừng phạt." Vô Danh rót trà cho hắn.
Mạc Vấn giơ tay nhận lấy ly trà bất đắc dĩ nhìn Vô Danh một cái, đứa nhỏ này mặc dù nói nghe rất có đạo lý, nhưng thực ra học xong muốn kiểm chứng võ công mới là nguyên nhân chủ yếu nó động thủ.
"Sư phụ, lão già kia... lão thiện nhân kia nói gì với người thế?" Vô Danh nói được một nửa thấy Mạc Vấn nhíu mày, vội vàng đổi cách xưng hô.
"Có kịp nói được gì đâu." Mạc Vấn uống một ngụm trà rồi đặt ly nước xuống, Vô Danh lúc này đang ở độ tuổi tò mò, cái gì cũng muốn biết, cái gì cũng đều cảm giác mới lạ, nhưng có một số việc nói cho nó biết cũng chẳng tác dụng gì.
"Sư phụ, là ai nhờ lão tới đưa tin cho người vậy?" Vô Danh lại hỏi.
"Con ra thị trấn mua chút lương thực đi." Mạc Vấn không khỏi lấy làm phiền, bèn phái Vô Danh đi chỗ khác.
Vô Danh ở nơi này mãi sớm đã phát chán, nghe Mạc Vấn nói xong lập tức hoan hô một tiếng, nhảy khỏi giường đất lấy chút vàng đạp cửa xông ra ngoài.
"Đừng có gây rối đấy, đi sớm về sớm." Mạc Vấn không yên tâm, vội lên tiếng dặn dò.
Lời vừa nói ra, Vô Danh đã sớm đi mất hút.
Sau khi Vô Danh đi rồi, Mạc Vấn cũng ra ngoài một chuyến đến núi Côn Lôn, vào buổi trưa mang về một bó trúc tía, Tử phù trong hộp phù đã sắp dùng hết, mực viết cũng chưa kịp bổ sung.
Bởi vì không biết tận thế bao giờ mới giáng xuống, Mạc Vấn không dám trì hoãn chút nào, sau khi trở về lập tức ngồi tĩnh tọa luyện khí, kì thực cả mùa đông qua hắn đều ngồi tu luyện, linh khí đã sớm sung mãn, nhưng trong cơ thể hắn có nội đan, nội đan có thể tích trữ linh khí gần như vô tận, chỉ có nhiều hơn chứ không có giới hạn.
Mạc Vấn vốn tưởng rằng Vô Danh đi chơi đến trời tối sẽ trở lại, không ngờ hắn vừa về không bao lâu thì Vô Danh đã về, cùng trở về với nó còn có một thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi.
"Sư phụ, xem con dẫn ai đến này." Vô Danh đặt túi lương thực xuống hướng Mạc Vấn nói.
Mạc Vấn quay đầu liếc mắt nhìn cậu thiếu niên bên cạnh Vô Danh kia, người này quần áo lam lũ, vành mắt đỏ bừng.
"Ta thân mang huyết hải thâm cừu, xin đạo trưởng hãy nhận ta làm đồ đệ." Cậu thiếu niên quỳ xuống dập đầu.
"Đưa cho nó mấy cục vàng rồi bảo nó đi đi." Mạc Vấn bảo Vô Danh.
"Sư phụ, cha mẹ hắn đều đã bị người Hồ giết chết." Vô Danh không ngờ Mạc Vấn sẽ cự tuyệt dứt khoát như vậy.
Mạc Vấn không trả lời, nhắm mắt lại không phản ứng gì.
"Cầu đạo trưởng từ bi, nhận ta làm đồ đệ, thù giết cha không đội trời chung, thù này không báo ta thật hổ thẹn làm một người con." Thiếu niên quỳ xuống đất khẩn cầu.
Mạc Vấn vẫn lặng im không đáp.
"Sư phụ, người hãy thu nhận hắn đi, cũng cho ta thêm một người bầu bạn." Vô Danh ở bên cạnh cầu xin.
"Vi sư đã nói rồi, đưa nó đi đi." Mạc Vấn giọng rất lạnh lẽo.
"Sư phụ." Vô Danh năn nỉ.
"Đạo trưởng nếu không chịu thu nhận, ta sẽ quỳ mãi ở đây không dậy." Cậu thiếu niên ý chí khá cứng cỏi.
Mạc Vấn không trả lời, chỉ im lặng hành khí đại chu thiên, bắt đầu hấp thụ thiên địa linh khí.
Mạc Vấn ngồi tĩnh tọa luyện khí có thể mấy ngày không ăn, lúc cơm tối Vô Danh nấu cơm mang cho thiếu niên kia ăn, thiếu niên kia không chịu ăn, quỳ đến sáng sớm hôm sau thì ngã xuống đất ngất đi.
Vô Danh được Mạc Vấn dạy dỗ nên biết một ít y thuật, cứu chữa thiếu niên kia tỉnh lại, rồi đưa cơm cho cậu ta ăn. Cậu thiếu niên kia cực kỳ tức giận, không ăn chút nào, xoay người rời đi. Vô Danh đuổi kịp dúi cho cậu ít vàng, thiếu niên kia cũng không chịu.
Vô Danh thấy thế cũng tức giận, nhưng không dám hướng Mạc Vấn biểu đạt sự bất mãn, liền từ dưới bếp đập nồi đập bát, vang lên tiếng leng keng cạch cạch.
Mạc Vấn không biết làm sao đành phải mở mắt, "Vô Danh, con lại đây."
"Sư phụ." Vô Danh đi tới trước giường.
"Con đang trách vi sư không thu nhận nó phải không?" Mạc Vấn hỏi.
Vô Danh cúi mặt không trả lời, coi như đã ngầm thừa nhận.
Mạc Vấn thở dài một hơi rồi lại lên tiếng, "Người gặp bất hạnh quả thật nên giúp đỡ, nhưng còn phải xem có đáng hay không đã. Cậu thiếu niên kia cứ nghĩ rằng mình gặp bất hạnh thì phải được người khác giúp đỡ, nhưng nó quên mất rằng ta không hề có nghĩa vụ phải giúp nó. Con phải nhớ, sau này nếu phải cầu cạnh ai thì hãy đặt tay lên ngực tự hỏi người ta dựa vào cái gì phải giúp con, con có thể báo đáp cho người ta điều gì."
Vô Danh nghe vậy vẫn không trả lời.
"Con có hiểu không?" Mạc Vấn hỏi.
"Không hiểu." Vô Danh giận dỗi trả lời một câu, cùng lúc đó ngẩng đầu nhìn lén Mạc Vấn một cái.
"Mọi thứ đều phải đánh đổi thì mới có được, nếu chịu ơn của người ta mà nhất thời không thể báo đáp cũng phải ghi nhớ trong lòng, ngày sau có điều kiện sẽ trả ơn, như vậy mới là cử chỉ của quân tử." Mạc Vấn kiên nhẫn giải thích.
"Sư phụ, con hiểu." Vô Danh xoay người chạy ra ngoài.
"Con muốn làm gì?" Mạc Vấn hỏi.
"Con đi dạy hắn làm sao để thành quân tử."
"Mau quay lại cho ta..."