Tử Dương

Chương 43: Một khúc Phượng Cầu Hoàng




Dịch giả: argetlam7420
Rời khỏi nhà xay bột, Mạc Vấn nhanh chóng trở lại Đông thành, trong vòng một ngày chữa khỏi bệnh nhân Ngọc Linh Lung đã chỉ định, trừ đi một ngày quay về nữa thì còn có thể ở lại Nghiệp thành ba ngày, thời gian đủ rồi.
Trên đường Mạc Vấn đi cũng không nhanh, vừa đi vừa tìm kiếm ven đường tìm nơi bán quần áo để thay. Đạo bào hắn mặc trước sau đều có thêu Âm Dương bát quái, phải mặc quần áo bình thường ra ngoài che lại.
Dọc đường đi có tới mấy tiệm vải, thế nhưng tiệm vải chỉ bán vải vóc tơ lụa, không thấy có thợ may. Muốn tìm xem có nhà nào phơi quần áo ngoài trời (để trộm:D) cũng không có, lúc này vải vóc rất đắt tiền, nhà bình thường còn không có vải mà may quần áo, quần áo quý giá ngang vàng, chẳng ai lại đem phơi nắng bên ngoài, bất đắc dĩ Mạc Vấn chỉ có thể lộn trái đạo bào mà mặc, gỡ đạo kế (búi tóc) ra, đổi thành dùng dây buộc tóc.
Hắn đến bên ngoài phủ tướng quân vào khoảng canh hai, xung quanh phủ tướng quân cũng không có tòa nhà nào cao hơn, hai cây đại thụ lúc này cũng đã rụng sạch lá, không ẩn nấp được, không thể nào ở bên ngoài quan sát được tình hình trong phủ.
Lão Ngũ đã từng nói trong phủ tướng quân có nhiều lính gác trông coi, nếu có thể được phân làm lính gác đương nhiên có võ nghệ. Mạc Vấn có lòng tin đánh bại những tên này, nhưng không dám chắc có bị phát hiện hay không. Nếu là lúc đêm khuya vắng người lính canh nhất định sẽ cảnh giác, nhưng lúc này mới là canh hai, lính gác chắc hẳn còn chưa được điều động, cho dù được điều động cũng sẽ không quá gấp gáp, bởi vì kẻ trộm thường ra tay vào canh ba, ít thấy trộm nào ra tay lúc canh hai.
Nghĩ vậy, Mạc Vấn liền quyết định trèo tường đột nhập. Ngôi nhà lớn như vậy đương nhiên có hậu hoa viên, từ hậu hoa viên đột nhập vào có thể mượn bụi cây bụi hoa ẩn giấu thân hình, huống chi giờ đang là mùa đông giá rét, chắc chẳng ai đi ngắm hoa đâu.
Tường cao tám thước (2,7 mét), cao cỡ này dĩ nhiên không thể làm khó hắn. Mạc Vấn lấy khăn bịt mặt rồi đạp đất mượn lực nhảy qua tường nhà vào bên trong quan sát xung quanh, phát hiện lúc trước đoán không sai, phía Tây Bắc phủ tướng quân nơi hắn nhảy vào chính là một vườn hoa, trong vườn yên tĩnh không một tiếng động, hẳn là không có ai.
Mạc Vấn chưa bao giờ làm loại chuyện này, trong lòng khó tránh khỏi khẩn trương, hắn hít một hơi thật sâu ổn định tinh thần rồi nhảy vào trong sân, trong bóng tối lặng lẽ đi về phía Nam phủ tướng quân.
Trạch viện thời bấy giờ có kiến trúc cơ bản là giống nhau. Tiền viện là nơi chủ nhà tiếp khách, trung viện ở giữa là nơi ở của con cái chủ nhà, con cái ở phía Đông viện, người hầu ở phía Tây viện. Sau trung viện là hậu viện, hậu viện là nơi dành cho nữ quyến (người thân là nữ) của chủ nhà. Phía Bắc hậu viện chính là vườn hoa, nữ quyến trong phủ rất ít khi ra ngoài, vào lúc rảnh rỗi thường sẽ đến vườn hoa giải sầu.
Vườn hoa của phủ tướng quân không lớn lắm, chu vi khoảng trăm trượng, ngăn cách vườn hoa với hậu viện là một bức tường. Tới chỗ bức tường, Mạc Vấn phát hiện cách tường ba thước có một sợi chỉ nhỏ rất khó nhận ra. Trên sợi chỉ cứ cách mấy bước lại treo một chuông đồng, nếu ban đêm có kẻ trộm vấp phải sợi chỉ thì tất cả chuông đồng sẽ vang lên cảnh báo, đến lúc đó lính canh sẽ lần theo tiếng chuông tới hậu viện bắt kẻ trộm.
Có điều loại đề phòng này chỉ để phòng ngừa trộm cắp bình thường, đối với người tu hành có thể thấy rõ vật trong đêm thì không hiệu quả chút nào. Mạc Vấn nhẹ nhàng tránh sợi chỉ nhảy qua bức tường, lặng lẽ tiến vào nơi ở của nữ quyến.
Hậu viện có kiến trúc tương đối rời rạc, gồm hai tòa lầu các nằm cách nhau vài chục mét, lại có năm tòa tiểu viện phân tán ở các nơi, không hề tiếp giáp với nhau. Lúc này nhà giàu có nào cũng có rất nhiều thê thiếp, mấy lầu các tiểu viện này hẳn là chủ nhà xây cho thê thiếp ở.
Lúc này bảy chỗ lầu các tiểu viện đều có ánh đèn, thỉnh thoảng còn có tiếng phụ nữ truyền ra. Mạc Vấn nhìn xung quanh không có người nào, liền lặng lẽ lại gần tòa tiểu viện gần hắn nhất. Tường bao quanh tiểu viện rất thấp, hơi kiễng chân lên là có thể nhìn rõ tình hình, có điều bây giờ đang là mùa đông, cửa phòng đóng chặt, giấy dán cửa sổ cũng rất dày, đứng ở bên ngoài không thể thấy được tình huống trong viện.
Lúc này cửa tiểu viện đang mở, trong viện cũng không có người, Mạc Vấn lấy can đảm từ cửa chính lẻn vào nơi phát ra ánh đèn. Để tránh lúc chọc giấy dán cửa sổ phát ra tiếng động, hắn liền học theo phương pháp của bọn trộm, mút ngón tay cho ướt rồi mới chọc giấy dán cửa. Ghé mắt nhòm vào bên trong, hắn phát hiện trong nhà có một người phụ nữ đang ngồi ngẩn ngơ trước đèn. Người phụ nữ này tuổi chừng ba mươi, rất đoan trang, thỉnh thoảng lại thở dài, có vẻ như có tâm sự trong lòng.
Thấy tiểu viện này không có Lâm Nhược Trần, Mạc Vấn lập tức đi ra, thăm dò những tiểu viện khác. Những cô gái trong tiểu viện đều là người Hán, mặc quần áo đều bằng tơ lụa, đều có nha hoàn hầu hạ, hết sức nhàn hạ xa xỉ.
Tìm khắp cả năm tiểu viện không hề thấy bóng dáng Lâm Nhược Trần, lúc này chỉ còn lại hai tòa lầu các nằm ở hai phía Đông Tây. Hai tòa lầu này đều có hai tầng, chắc hẳn là thê thiếp địa vị khá cao.
Lúc này Mạc Vấn ở phía Tây hậu viện, liền đi thẳng đến tòa lầu phía Tây. Cửa phòng khép hờ, hắn vừa mới đến gần cửa phòng liền nghe thấy trong phòng có tiếng bước chân cùng giọng nói: "Phu nhân nhà ta đi đến chỗ Đại phu nhân rồi, đợi nàng trở lại, ta sẽ báo cho nàng biết."
"Đa tạ muội muội, vậy ta đi trước."
Sau đó là tiếng mở cửa, Mạc Vấn vội vàng lách mình vào góc tối, cùng lúc đó nhíu mày nhìn chăm chú cánh cửa. Thanh âm nói chuyện vừa nãy hơi quen tai, nhưng hắn không nhớ nổi đã từng nghe qua nơi nào.
Cửa phòng bật mở, hai nha hoàn lần lượt đi ra, người đi trước xách đèn lồng, người đi sau ra cửa đưa tiễn. Tới cửa, nha hoàn xách đèn lồng đi, nha hoàn kia quay người vào phòng.
Nha hoàn kia nãy giờ vẫn quay lưng về phía hắn, cho nên Mạc Vấn không thấy được khuôn mặt, đợi đến khi nàng quay người hắn mới nhìn rõ, cô gái này không phải ai khác, chính là nha hoàn của Lâm Nhược Trần ngày đó đi theo làm của hồi môn.
Nhìn thấy nha hoàn, trong lòng Mạc Vấn run lên. Nha hoàn ở nơi này, nhất định Lâm Nhược Trần cũng ở nơi này, vậy ra lão Ngũ không nghe nhầm, người gảy đàn nửa khúc Phượng Cầu Hoàng mà hắn nói thật sự là Lâm Nhược Trần.
"Tiểu thư nhà ngươi hiện đang ở đâu?" Mạc Vấn kích động hiện thân từ trong góc tối, nắm lấy cánh tay nha hoàn kia, hỏi.
Làm Mạc Vấn không nghĩ tới là nha hoàn nhìn thấy hắn không hề vui mừng, mà là hoảng sợ kinh hãi, nghẹn họng trố mắt.
"Tiểu thư nhà ngươi đâu?" Mạc Vấn vội vàng truy hỏi.
Nha hoàn không trả lời, mà hít một hơi thật sâu, há miệng định hét lên. Mạc Vấn thấy vậy vội vàng đưa tay bịt miệng nàng lại, nha hoàn miệng bị bịt kín không hét lên được, nhưng vẫn kêu rên không ngừng, giãy giụa kịch kiệt. Lúc này nha hoàn xách đèn lồng còn chưa đi xa, Mạc Vấn sợ cô gái kia nghe thấy quay lại, liền vội vàng phong ấn huyệt đạo của nàng, nha hoàn ngất xỉu ngã lăn ra.
Trước đó Mạc Vấn không hiểu tại sao nàng lại muốn hét lên, giờ hắn mới nhớ ra mình vẫn còn đang bịt mặt, nha hoàn tưởng hắn là người xấu.
Đêm đông giá rét, hắn ôm nha hoàn kia vào trong phòng đặt lên giường. Giường ngủ đặt ở chỗ của sổ đón ánh sáng mặt trời, là chỗ nghỉ ngơi của nha hoàn. Ngủ ở chỗ này có thể canh cửa cho chủ nhân, cũng thuận tiện phục vụ chủ nhân bất cứ lúc nào.
Đặt nha hoàn lên giường xong, Mạc Vấn bước nhanh lên lầu, phát hiện Lâm Nhược Trần không có ở đây, phía Đông lầu có mấy cuộn vải lụa, chính giữa lầu là một cái giường rất lớn. Nói là giường cũng không thích hợp, bởi vì trên giường chỉ có đống chăn đệm mềm mại sặc sỡ lại không có giường nhỏ**. Phía Tây gần cửa sổ có đặt trái cây với điểm tâm, một cây đàn tranh bằng gỗ cây vông dựng thẳng bên cạnh đó, dây đàn không căng mà chùng xuống, hiển nhiên đã rất lâu chưa có ai gảy đàn.
**Giường nhỏ: giường kiểu TQ ngày xưa là phải có thêm một cái giường nhỏ, làm gì thì mình chịu @@
Lúc này Mạc Vấn chẳng có tâm tư quan sát trong phòng bày biện ra sao, liếc vội một cái liền xoay người xuống tầng dưới. Vốn hắn định giải huyệt cho nha hoàn để hỏi han nhưng lại không thể, Cầm Phong Quỷ Thủ do Tư Mã Phong Bội truyền thụ cực kỳ tàn nhẫn, điểm huyệt dễ dàng nhưng giải huyệt rất khó, linh khí phải phóng ra ngoài mới có thể giải được, mà lúc này tu vi của hắn còn chưa cao đến mức có thể phóng linh khí ra ngoài.
Đang lúc nôn nóng không biết làm sao chợt hắn nhớ tới hai nha hoàn lúc trước có nói chuyện, hình như Lâm Nhược Trần đã đi đến một tòa lầu các.
Nhớ ra rồi, Mạc Vấn nhanh chóng lao ra cửa, thi triển thân pháp đi tới tòa lầu các phía Đông. Hắn tai mắt tinh tường, nghe được ở tầng hai của tòa lầu có tiếng nói truyền ra, lắng nghe kỹ hơn thì quả nhiên một giọng nói trong số đó chính là người hắn đã vất vả tìm kiếm bấy lâu nay, Lâm Nhược Trần.
Dù rất vội vàng nhưng hắn cũng không dám tùy tiện xông vào, nếu như kinh động đến những người xung quanh thì hắn sẽ rất khó mang Lâm Nhược Trần đi. Phương pháp thỏa đáng nhất chính là chờ đến khi Lâm Nhược Trần rời khỏi thì hiện thân gặp nhau rồi mang nàng trốn đi, lúc này đã qua canh hai, chẳng bao lâu nữa Lâm Nhược Trần sẽ về phòng nghỉ ngơi.
Nghĩ vậy, hắn liền ẩn thân vào chỗ tối, sốt ruột chờ đợi.
Do luyện khí đã có chút thành tựu nên Mạc Vấn có thể nghe được tiếng hai người thấp giọng nói chuyện trên lầu, làm hắn không nghĩ tới là hai người lại đang rỉ tai nhau nói chuyện chăn gối thầm kín.
"Tướng quân bẩm sinh rất ít khi cười đùa, xu nịnh cách nào hắn cũng không để tâm, thế mà muội muội thông tuệ, có thể làm hắn vui vẻ, ta với muội tình như tỷ muội, có thể bật mí cho tỷ biết làm thế nào mới khiến hắn vui được không?" Đây là Đại phu nhân đang nói.
"Tỷ tỷ bầu bạn với tướng quân đã gần mười năm, hiểu rõ sở thích phu quân, tiểu muội chỉ là mới tới, tướng quân thấy mới lạ khó tránh khỏi tới chỗ ta nhiều hơn, ngoài ra không còn nguyên nhân nào khác." Lâm Nhược Trần nói.
"Ta và muội tri tâm (giống tri âm), tình nghĩa tỷ muội còn hơn cả chị em ruột, muội muội sao phải giấu giếm thế?" Đại phu nhân cười nói.
"Tỷ đã nói vậy, thực không phải muội giấu không muốn nói, tỷ vẫn biết tướng quân lúc làm chuyện ấy uy mãnh phi thường, mới có một lúc mà muội đã không sao chống đỡ được rồi, còn hơi sức đâu mà thủ thỉ nịnh nọt nữa chứ." Lâm Nhược Trần nói.
"Ta đã xuống sắc** lắm rồi, cho dù muội muội có nói cho ta biết thì ta cũng khó lòng được tướng quân ân sủng, chỉ cầu mong không bị tướng quân vứt bỏ là đã mãn nguyện rồi, mong muội thương xót cho ta." Đại phu nhân cầu khẩn.
**Nguyên văn là “Nhân lão châu hoàng”: ý chỉ người phụ nữ già bị ruồng bỏ, như viên ngọc không còn đáng giá, hoa tàn ít bướm.
Sau đó trong phòng không phát ra thanh âm nào nữa, một lát sau Lâm Nhược Trần nhỏ giọng nói, "Tướng quân bẩm sinh nam tính cường tráng, thế nhưng sau này cũng phải già đi, không thể sống mãi được, chỉ cần tỷ tỷ chú ý một chút, ăn nhiều dầu mè vào thì cơ thể sẽ thanh khiết hơn, không còn uế vật nữa, tự nhiên tướng quân sẽ vui mừng.**"
Đoạn này nói chuyện riêng tư của chị em phức tạp quá, mình lại là đàn ông chẳng hiểu lắm, dịch đại vậy, mong các bạn thông cảm @@
Đại phu nhân nghe vậy như nhặt được bảo bối, liên tục cảm tạ, nhưng đúng lúc đó phía trung viện truyền đến đàn ông say rượu gào thét, Lâm Nhược Trần nghe thấy vội đứng dậy cáo từ.
Khi Lâm Nhược Trần trở về tòa lầu phía Tây, Mạc Vấn không hiện thân gặp nàng, lúc này toàn thân hắn đã cứng ngắc, lòng nguội lạnh như băng. Hắn không ngờ người vợ kết tóc xe duyên với mình lại biến thành cái bộ dạng này, lời thề ước ngày đó nàng đã sớm quên đi rồi, trở thành thứ không biết liêm sỉ dưới háng người Hồ.
Lát sau, một gã người Hồ cao lớn lảo đảo đi từ trung viện vào hậu viện, đi thẳng về phía lầu các phía tây chỗ Lâm Nhược Trần, lớn tiếng mắng chửi: "Con tiện tỳ đâu rồi, sao còn chưa dậy phục vụ?"
"Nàng đã ngủ say rồi, gọi mãi vẫn không tỉnh, để ta đỡ tướng quân lên lầu." Lâm Nhược Trần đứng cách đó khá xa nói nhỏ.
Mạc Vấn vẫn đứng đó không nhúc nhích, hắn không hiểu nổi vì sao Lâm Nhược Trần lại thay đổi lớn như vậy, là cái gì biến nàng thành bộ dáng bây giờ, là vinh hoa phú quý hay là ăn ngon mặc đẹp, hay là lay lắt cầu sinh.
Đứng ngẩn ngơ một lúc lâu Mạc Vấn ra khỏi chỗ tối, nhưng hắn không rời đi, mà run rẩy đi về phía tòa lầu phía Tây. Trong lòng hắn vẫn còn níu lại một tia hy vọng, từ xưa đến nay không thiếu người nhẫn nhục để sau này mưu sự, hắn hy vọng Lâm Nhược Trần cũng như vậy.
Thế nhưng sau khi nhìn thấy đủ các loại trò hề trong phòng thì cả người hắn tê dại, ý định giết người trỗi dậy, gần như chỉ muốn lao vào phòng giết chêt hai người ngay lập tức cho hả giận. Nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn được, hắn nghĩ Lâm Nhược Trần biến thành bộ dạng hôm nay bản thân mình cũng có một phần lỗi, nếu như ngày đó có thể bảo vệ nàng chu toàn thì nàng cũng sẽ không phải đi tới bước đường này.
Sau khi chứng kiến hai thân thể lõa lồ áp chặt vào nhau kèm theo những tiếng rên rỉ phóng đãng, Mạc Vấn thẫn thờ rời đi, nhảy lên tường cao lặng lẽ lấy ra cây sáo trúc, mạnh mẽ trấn định tinh thần nhắm mắt thổi sáo. Nam nhi đã làm thì phải đến nơi đến chốn, cho dù đã mất tiếng đàn ngày xưa, hắn vẫn muốn thổi cho trọn một khúc Phượng Cầu Hoàng...
(người dịch) Tê tái…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.