Tử Dương

Chương 498: Thiên Tiên giao đấu




Dịch giả: Độc Hành
Biên: argetlam7420
Đánh đấm cận chiến là dao giết gà, còn so với nó sức mạnh tinh thần do Nguyên Thần phát ra mới là dao mổ trâu, tiên nhân có thể tự lựa chọn dùng phương thức nào đối địch. Diệt Duyên hòa thượng này cũng có tu vi Thiên Tiên, là kình địch, vì vậy Mạc Vấn không lựa chọn cận chiến, mà dùng Nguyên Thần khống chế linh khí, nhanh chóng dùng linh khí trong cơ thể bao phủ đối phương vào trong.
Diệt Duyên hòa thượng có cảm giác, xuất ra linh khí bảo vệ bản thân, đến cảnh giới Thiên Tiên, linh khí tản ra bên ngoài đã hình thành lồng khí phòng hộ mắt thường có thể thấy được.
Thấy đối phương lựa chọn phòng thủ, Mạc Vấn quyết định, nhanh chóng tán xuất linh khí bao phủ Diệt Duyên hòa thượng vào trong đó, trên dưới trái phải trước sau, không lưu lại chỗ hở.
Tiên nhân và người phàm có rất nhiều chỗ khác nhau, một trong số đó là tiên nhân có thể khống chế tâm tình mình tự nhiên, Mạc Vấn lúc trước tuy tức giận phi thường, nhưng lúc động thủ lại khôi phục sự bình ĩnh, lần đầu chiến đấu với Thiên Tiên, hắn không dám chủ quan chút nào.
Tuy nhìn qua chỉ thấy hai người đứng thẳng không động, nhưng trên thực tế là đang giao đấu quyết liệt. Diệt Duyên hòa thượng chắp tay trước ngực, trong miệng tụng niệm kinh văn, một lồng khí màu xanh cách cơ thể hơn một xích bảo hộ toàn thân gã, lồng khí này không co lại cũng không khuếch trương, tuỳ ý để linh khí bài sơn đảo hải của Mạc Vấn tuôn đến. Lồng khí màu xanh này thủy chung vẫn giữ khoảng cách với thân thể chừng một thước.
Mạc Vấn cấp tốc thúc giục linh khí từ trong cơ thể phát tiết ra, trong cơ thể Thiên Tiên đã không còn trọc khí, hình thể đều do linh khí tạo thành. Vì vậy phát tán ra linh khí không hề giới hạn tại huyệt Dũng Tuyền và Lao Cung, toàn thân hắn đều có thể tán xuất linh khí, mà linh khí tản ra bên ngoài được Nguyên Thần tự do khống chế, không sợ nó rời khỏi cơ thể rồi tự tiêu tán.
"Đại sư, lệnh lang đến giờ vẫn chưa được đặt tên." Chốc lát sau Mạc Vấn mở miệng nói ra.
"A di đà phật, tâm ý bần tăng đã quyết, chân nhân không cần khuyên bảo, bần tăng cũng không muốn thuyết phục chân nhân. Chân nhân ngũ hành thuộc thủy, tranh đấu với bần tăng khó có được ưu thế, chân nhân vẫn nên sớm thối lui đi." Diệt Duyên hòa thượng chắp tay trước ngực xướng Phật, lúc này chung quanh gã đã bao phủ một đoàn khí tròn màu đen bạc. Đạo linh khí này không thể nghi ngờ là do linh khí hệ thuỷ của Mạc Vấn tụ hợp thành, trong ngũ hành thì Hắc Thủy sinh Thanh Mộc, Mạc Vấn chiến đấu với gã đã rơi xuống hạ phong.
"Đại sư, bần đạo cũng không khuyên ngươi phải lấy Phong Nhất Lam kia, cũng không ép ngươi đoàn tụ cùng lệnh lang, chỉ cần ngươi gặp nó một lần, ban cho nó một cái tên, vậy là được rồi." Mạc Vấn ôn tồn thương nghị. Diệt Duyên hòa thượng tự cho là chiếm ưu thế, thế nhưng trên thực tế hắn mới là đang dẫn trước. Nếu như bình thường, Thiên Tiên có thể tự do sử dụng thiên địa linh khí, song phương rất khó phân ra thắng bại. Nhưng lúc này chính là tận thế, Thiên Tiên không cách nào mượn dùng thiên địa linh khí nữa, đấu pháp vẫn phải dựa vào linh khí bản thân, nếu so đấu linh khí nhiều ít, Diệt Duyên chắc chắn phải thua không thể nghi ngờ.
"Chân nhân, ngươi cũng đã nhìn thấu đạo, chẳng lẽ ngươi không biết thế gian vạn vật đều là vô hình hư ảo sao?" Diệt Duyên ngẩng đầu nhìn Mạc Vấn.
"Thế gian vạn vật đều do âm dương nhị khí hoá sinh, âm dương nhị khí tuy vô hình nhưng có thực chất, sao lại nói hư ảo?" Mạc Vấn lắc đầu nói ra. Diệt Duyên hòa thượng lúc trước trả lời làm cho hắn tức giận dị thường, nhưng tức giận cũng không ảnh hưởng đến tâm trí của hắn. Lúc này linh khí trong cơ thể Diệt Duyên đang sung túc, nếu phát giác được tình huống khác thường, sẽ lập tức nghĩ cách thoát khốn, chuyển sang đấu pháp chính diện, như vậy sẽ gia tăng không ít biến số. Vì vậy hắn muốn liều mạng hao tổn linh khí bản thân để dụ Diệt Duyên tiêu hao hết linh khí trong cơ thể.
Diệt Duyên hòa thượng nghe vậy cười yếu ớt nhắm mắt, không nói nữa.
"Đại sư, người có chí hướng riêng, không thể cưỡng cầu, bần đạo chỉ mong ngươi gặp nó một lần, trấn an nó mấy câu, xua tan tiếc nuối trong lòng của nó, xin đại sư nghĩ lại." Mạc Vấn lên tiếng lần nữa. Diệt Duyên là phụ thân Vô Danh, sâu trong nội tâm hắn cũng không muốn phải đánh nhau sinh tử với gã.
"Chư pháp là không tướng, nhiều pháp cũng là thực tướng, gặp là duyên pháp, không gặp cũng là duyên pháp, gặp hay không gặp đều tùy duyên pháp, không thể cưỡng cầu." Diệt Duyên nhíu mày nói ra.
"Ngươi cuối cùng có nhận lệnh lang hay không?" Tâm niệm Mạc Vấn chớp động, bắt đầu tăng cường lực ép lồng khí chung quanh Diệt Duyên. Linh khí song phương nhanh chóng triệt tiêu nhau.
"Nhận thì như thế nào, không nhận thì ra sao? Nhận để làm gì, không nhận thì ngại gì?" Diệt Duyên tán xuất linh khí, bổ sung linh khí hao tổn do linh khí Mạc Vấn trùng kích.
"Nhận, ngươi là bạn bè, được sống, không nhận, ngươi là tội nhân, phải chết. Nhận, đủ luân lý nhân đạo, không nhận, chỉ lo thân mình quên đi nguồn gốc." Trong lúc Mạc Vấn nói chuyện, thúc giục linh khí càng cấp thiết hơn.
"Đến khi nào chân nhân minh bạch được vạn pháp giai không, thì sẽ không bức bách bần đạo như thế nữa." Diệt Duyên hòa thượng lắc đầu thở dài.
"Ngươi có thể chính diện trả lời câu hỏi bần đạo không, vì sao luôn phải nói gần nói xa?" Mạc Vấn tiếp tục thúc dục khí đè ép. Phật môn chư pháp không tướng, tất cả đều là lý luận trống không, trong mắt người bình thường thì cao thâm đấy, huyền diệu đấy, nhưng trong mắt người sáng suốt thì là tiêu cực, trống rỗng. Trong mắt trí giả, loại lý luận này chỉ có một là hại người, làm cho người si mê ném vợ bỏ con, cha mẹ già không nuôi dưỡng, người thân đau khổ.
"A di đà phật." Diệt Duyên lại lần nữa xướng Phật, không chính diện trả lời vấn đề Mạc Vấn, nhận hay không nhận dưới con mắt của gã đều như nhau, đều là thứ tầm thường.
Mạc Vấn nghe vậy không nói gì thêm, trong lúc nói chuyện linh khí hai người cũng nhanh chóng triệt tiêu lẫn nhau, không bao lâu nữa linh khí trong cơ thể Diệt Duyên hòa thượng sẽ khô kiệt.
"Chân nhân, ngươi biết rõ không thể thắng bần tăng mà, thu tay lại đi." Giằng co một lát, Diệt Duyên mở mắt nói chuyện.
"Đại sư, ngươi ngày thường vân du bốn phương, chẳng lẽ chưa từng nghe qua lời đồn về bần đạo?" Mạc Vấn nhíu mày hỏi. Linh khí hắn không cách nào xâm nhập vào cơ thể Diệt Duyên, vì vậy không cách nào xác định trong cơ thể Diệt Duyên còn có bao nhiêu linh khí. Nhưng linh khí trong cơ thể Thiên Tiên đại khái tương tự nhau, cho dù phương pháp tu luyện khác nhau thì cũng sẽ không chênh lệch quá lớn. Thông qua hao tổn Linh khí bản thân, có thể đại khái suy tính ra linh khí trong cơ thể Diệt Duyên lúc này đã không còn đến một nửa.
Diệt Duyên nghe vậy cũng không trả lời, hòa thượng có một điểm rất đặc thù, đó là cho dù họ đang ngạc nhiên hay nghi hoặc thì cũng sẽ không chủ động đặt câu hỏi, bởi vì một khi đặt câu hỏi sẽ bị thế nhân xem nhẹ.
"Bần đạo đã tu thành pháp môn nội đan, trong cơ thể sớm có nội đan ngưng kết linh khí, đừng nói là một nén nhang công phu, dù chống đỡ thêm một lát, linh khí bần đạo cũng sẽ không khô kiệt." Mạc Vấn nghiêm mặt nói ra.
"A di đà phật." Diệt Duyên chắp tay trước ngực xướng Phật.
Tuy Diệt Duyên không lộ ra vẻ kinh ngạc, Mạc Vấn rõ ràng phát giác lồng khí bên ngoài cơ thể gã đã xuất hiện rung động rất nhỏ, cử động này cho thấy Diệt Duyên hòa thượng vừa cảm thấy ngạc nhiên.
Mạc Vấn mở miệng báo động, sau đó cũng không đình chỉ đè ép lồng khí của Diệt Duyên. Chốc lát sau lồng khí bên ngoài Diệt Duyên hòa thượng bắt đầu khuếch trương ra bên ngoài. Mạc Vấn có cảm giác, tán khí đánh trả, ép lồng khí màu xanh bên ngoài cơ thể Diệt Duyên về lại chỗ cũ.
Ngay lúc ép lồng khí màu xanh đến một xích, Mạc Vấn bỗng nhiên phát hiện linh khí đè ép mãnh liệt mất đi lực cản. Nhìn kỹ, phát hiện Diệt Duyên hòa thượng đã mất đi bóng dáng.
Thấy Diệt Duyên biến mất, Mạc Vấn khẽ nhíu mày. Phật Môn mặc dù không có pháp thuật, nhưng lại có sáu đại thần thông, một trong số đó chính là xuyên không, hắn mặc dù không hiểu nhiều lắm về thần thông này, lại biết rõ với tu vi Diệt Duyên thoát ra nhiều nhất trong vòng một trăm trượng.
Mạc Vấn ngưng thần cảm giác, lại phát hiện không thể cảm ứng được chỗ Diệt Duyên. Tâm niệm hắn chớp động, mấy phen di động đã rời khỏi nhà gỗ đi tới sơn đạo, đưa tay bắt lấy mấy sa di quét rác trên đường núi đang nói chuyện, ném lên không trung.
Mấy tiểu sa di không có tu vi, bị ném lên trên không rất là hoảng sợ, kêu to liên hồi.
Mạc Vấn biết rõ Diệt Duyên ở chung quanh, biết rõ gã sẽ đến đây cứu viện. Đều là Thiên Tiên, nếu như đối phương một mực ẩn thân không giao chiến, bên kia sẽ rất khó tìm được đối phương.
Quả nhiên, lúc mấy tiểu sa di sắp rơi xuống đất, đột nhiên thế rơi chậm lại.
"Nếu như ngươi tổn thương đến người vô tội, đừng trách bần tăng ra tay ác độc hàng ma." Diệt Duyên cứu mấy tiểu sa di, hiện thân phía dưới sơn đạo.
"Lúc này linh khí trong cơ thể ngươi đã không còn bao nhiêu, đánh lâu với ngươi thì có vẻ không công bằng, vậy thế này đi, ba chiêu định thắng bại. Nếu trong vòng ba chiêu ngươi có thể thắng được bần đạo, bần đạo lập tức rời khỏi đây." Mạc Vấn cười nói.
"Tốt, theo ý ngươi." Diệt Duyên lớn tiếng ứng chiến.
"Bần đạo còn chưa nói xong, nếu ngươi không thể thắng bần đạo, các sa di hoà thượng thuộc thanh tịnh thiền viện này sẽ đều phải chịu chết." Mạc Vấn nói xong chậm chạp thăng không.
"Nếu bần tăng không thể thắng ngươi, cứ theo ngươi xử trí." Diệt Duyên lăng không bay lên.
Hai người đều có thể cưỡi mây đạp gió, chốc lát sau Mạc Vấn dừng lại trăm trượng trên không trung. Diệt Duyên ở phía nam, cách xa hắn tầm hơn mười trượng.
"Xem chưởng." Diệt Duyên định trụ thân hình, sau đó cũng không do dự, tay phải run lên phách không, một thủ ấn cực to đanh nhanh tới Mạc Vấn. Theo khoảng cách càng gần, bàn tay do linh khí biến ảo thành nhanh chóng phình to, lúc đến gần Mạc Vấn đã lớn đến một trượng.
Bởi vì Mạc Vấn đã nói trước, lần này không có né tránh, mà nhanh chóng rút số linh khí đang phong toả thanh tịnh thiền viện về, kết hợp với linh khí trong cơ thể cứng rắn đánh vào cự chưởng kia.
Trong khoảnh khắc hai luồng linh khí cường hãn va chạm vào nhau kịch liệt. Tiên nhân đấu pháp không giống với phàm nhân so đấu, hai luồng linh khí lẫm liệt chạm vào nhau như sấm sét giữa trời quang. Khí lãng tán ra xung quanh, trên không và trái phải đều không có vật gì, vì vậy khí lãng tiêu trong vô hình, khí lãng cấp bách xông tới mặt đất phía dưới, lưu lại trên sơn đạo một cái hố sâu cực to, từ đông sang tây dài tầm hơn mười trượng, cắt ngang đường đi lên núi.
Lần này so đấu Mạc Vấn ở vào hoàn cảnh xấu, nhưng Thiên Tiên đấu pháp chỉ cần có đủ linh khí làm hậu thuẫn, mặc dù ở vào hoàn cảnh xấu cũng sẽ không tổn thương đến bản thể.
"Đại sư, tiếp tục." Mạc Vấn lại lần nữa khiêu chiến, hắn nói ba chiêu phân thắng bại chính là để tiêu hao hết linh khí trong cơ thể Diệt Duyên.
Diệt Duyên đánh một kích không có kết quả, hai tay thu vào trước ngực, liêu tục bấm chỉ quyết, luân phiên biến hóa.
Chiêu thức tấn công của Phật môn cũng không nhiều, thấy Diệt Duyên cử động như thế, Mạc Vấn lập tức đoán được người này lại giống như Nghiễm Phổ trước kia, huyễn hóa ra chữ Vạn khổng lồ. Chữ Vạn này là để trừ yêu hàng ma, còn nếu chữ Vạn ngược thì là tà pháp giết chóc.
Mặc dù lúc trước đã từng thấy qua chiêu thức tương tự, Mạc Vấn cũng không dám chủ quan chút nào. Tu vi Diệt Duyên cao hơn nhiều so với Nghiễm Phổ, gã thi triển chữ Vạn tuyệt không phải Nghiễm Phổ có thể so sánh.
Vạn tướng này có hai lần biến hoá chính tà, muốn ngăn cản chỉ có thể huyễn hóa Âm Dương. Vì vậy lúc Diệt Duyên bấm quyết, Mạc Vấn cũng khởi thế theo. Hai tay hắn vươn về trước, tay trái vẽ dương, tay phải vòng xuồng vẽ âm. Đến khi hắn vẽ vòng xong, Diệt Duyên huyễn hóa ra cự hình vạn tướng đã thành hình ở không trung, quay nhanh, kim quang đại phóng, gào thét, chói cả mắt.
Thấy Diệt Duyên thúc dục ra vạn tướng, hai tay Mạc Vấn vòng lại, bổ sung thêm hai con mắt Âm Dương. Một hình thái cực to lớn hiện ra giữa không trung, Âm Dương nhanh quay ngược trở lại, thản nhiên chờ đợi.
Vạn tướng kia gào thét tới va chạm với thái cực do Mạc Vấn huyễn hóa ra, đấu tranh trực diện, sau đó tốc độ quay chữ vạn 卍 và hình thái cực đều chậm lại. Sau giây phút giằng co ngắn ngủi, chữ vạn 卍bắt đầu xoay ngược lại. Âm thế vừa hiện, lập tức bị thái cực hấp thu triệt tiêu sạch.
"Đại sư, mời tiếp." Mạc Vấn lại khiêu chiến Diệt Duyên lần nữa.
Hai lần xuất thủ đều không thành công, Diệt Duyên nhắm hai mắt lại, đôi bàn chân lăng không, hai tay kết ấn dưới bụng.
Thấy tình hình đó, lông mày Mạc Vấn nhíu chặt. Cử động lần này của Diệt Duyên không thể nghi ngờ là muốn dồn Nguyên Thần và lực lượng tinh thần của gã vào một đòn liều chết...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.