Dịch giả: Độc Hành
Biên: argetlam7420
Thiên Tiên có thể tuỳ ý ẩn hiện trong vòng trăm trượng, vì vậy trong nháy mắt Mạc Vấn đã đến bên cạnh Diệt Duyên. Diệt Duyên cũng không kinh ngạc, làm cho gã ngạc nhiên kinh hãi chính là Mạc Vấn chẳng những có thể bắt được Nguyên Thần của gã, mà còn có thể gây ra tổn thương đến Nguyên Thần của gã.
"Vô thượng này, chí cao này. Chỉ là giáo phái Man bang đến cắm dùi tại Trung thổ còn không biết đủ, còn dám nói bừa là vô thượng." Mạc Vấn trở tay tát một chưởng vang dội.
Nguyên Thần Diệt Duyên lúc này bị nắm chặt, không cách nào phản kích, chỉ có thể cố sức dùng linh khí nỗ lực hất tay Mạc Vấn đang bắt gã ra. Nhưng Mạc Vấn phát ra linh khí khác với linh khí bình thường, vững chắc phi thường, nóng bỏng không chịu nổi. Gã phát ra linh khí không có hiệu quả chút nào với linh khi nóng bỏng của Mạc Vấn.
"Ngươi có nhận con trai hay không?" Sau hai cái tát, Mạc Vấn tạm dừng xuất chưởng, lớn tiếng quát hỏi.
"A di..." Diệt Duyên thấy không cách nào tránh thoát, định nâng tay trái lên xướng tụng Phật hiệu, nhưng Nguyên Thần bị quản thúc, đã không cách nào đưa tay lên được.
"Nhận hay không nhận?" Mạc Vấn thấy Diệt Duyên lại muốn A di đà phật, không đợi gã nói xong, trở tay xuất chưởng thứ ba.
Diệt Duyên bị ăn cái tát, cũng không đổi giọng, sau khi bị đánh lại lần nữa tụng A di đà phật.
"Nhận hay không nhận?" Mạc Vấn lại hỏi.
"A di đà phật." Diệt Duyên hòa thượng vẫn xướng Phật hiệu.
"Nhận hay không nhận?" Mạc Vấn thấy Diệt Duyên cố chấp như thế, cơn giận trong lòng bùng lên, trở tay đánh tiếp.
Đánh xong lại hỏi, Diệt Duyên vẫn không trả lời, chỉ xướng tụng Phật hiệu. Mạc Vấn chỉ hỏi một câu nhận hay là không nhận, mà Diệt Duyên cũng chỉ xướng một câu A di đà phật. Chỉ cần Diệt Duyên niệm Phật, Mạc Vấn lại xuất chưởng, đánh xong lại hỏi, hỏi xong đánh tiếp, liên tiếp mười mấy chưởng. Diệt Duyên đến chết cũng không thay đổi câu niệm.
Diệt Duyên không chịu nói, Mạc Vấn cũng không dừng tay. Hắn không thể nào hiểu nổi tại sao một người cha lại máu lạnh không nhận con ruột của mình như thế. Vậy nên một tôn giáo ảnh hưởng đến tình thân và gia đình, lại hư hoa biểu hiện giả dối thì cũng không cách nào che giấu bản chất tà ác của mình.
Mạc Vấn bắt Diệt Duyên chính là dùng Tam Muội chân hỏa, đánh gã cũng sử dụng linh khí mang Tam Muội chân hỏa, mười mấy chưởng đã làm linh khí Diệt Duyên gần như sắp hao hết, nhưng ánh mắt gã vẫn kiên nghị, chỉ xướng Phật hiệu, không hề hối hận.
Nhưng vào lúc này, bên trong tự viện phía dưới truyền đến tiếng tăng nhân quát tháo: "Ác đạo kia, mau buông Diệt Duyên sư phụ ra."
Mạc Vấn nhắm mắt làm ngơ với tiếng quát phía dưới, tiếp tục hỏi đánh, sau khi tấn thân Thiên Tiên, người tu hành Tử Khí bình thường không còn là uy hiếp với hắn nữa.
Thấy đánh tiếp sẽ tổn thương đến Nguyên Thần Diệt Duyên, Mạc Vấn tạm thời ngừng tay: "Diệt Duyên, ngươi muốn Phật Tổ ngươi, hay là muốn con ngươi?"
"A di đà phật." Diệt Duyên vẫn xướng Phật. Tuy bị Mạc Vấn đánh hơn mười cái tát, trên mặt gã vẫn như cũ mang theo vẻ mỉm cười.
Mạc Vấn nghe vậy phẫn nộ phi thường, tâm niệm chớp động, mang theo Nguyên Thần Diệt Duyên hạ xuống sơn đạo, đi đến chỗ Hắc Bạch vô thường đang chờ cuộc chiến của hắn, nói ra: "Thu lấy hồn phách của gã."
"Bẩm chân nhân, Nguyên Thần bất diệt, không thể thu hồn." Hắc vô thường lộ vẻ khó xử. Hai người bọn họ chính là quỷ sai, trước đây chưa bao giờ thu hồn phách Thiên Tiên, lần đầu làm việc, trong lòng khó tránh khỏi lo sợ.
Mạc Vấn nghe vậy quay đầu nhìn về phía Diệt Duyên không thể động đậy: "Nếu như không nhận Vô Danh, ngươi cũng không phải là cha của Vô Danh nữa, đã không phải cha Vô Danh, vậy bần đạo cũng không lưu tình."
"A di đà phật, bần tăng cũng không sợ chết, nhưng việc chân nhân làm chính là nhúng tay vào việc của Phật Môn." Diệt Duyên mỉm cười lắc đầu.
"Đi đến Địa Phủ hẵng giải oan a." Mạc Vấn giận dữ đưa tay lên đỉnh đầu Diệt Duyên, mạnh mẽ thúc dục Tam Muội chân hỏa thiêu đốt Nguyên Thần Diệt Duyên. Lúc này Tam Muội chân hỏa chỉ có thể miễn cưỡng xuất thể, vì vậy Nguyên Thần Diệt Duyên hòa thượng cũng không lập tức tiêu tán. Thấy đại nạn buông xuống, Diệt Duyên nhắm mắt lại, mặc niệm kinh văn, đến lúc này gã vẫn nghĩ lựa chọn của mình là đúng.
Một đám tăng nhân thanh tịnh thiền viện thấy hai người đáp xuống đất, vội vàng tới cứu. Lão Ngũ cấp bách bay tới, hạ xuống phía bắc cách Mạc Vấn mười trượng, biến hóa nhân hình đưa tay chỉ chúng tăng: "Đứng lại, muốn chết phải không?"
Chúng tăng nghe lão Ngũ nói, tất cả đều dừng lại, hai mặt nhìn nhau, do dự tiến lên.
"Một ngày vi sư, cả đời vi phụ, uổng cho ngươi là cha nó." Mỗi chữ mỗi câu, Mạc Vấn nghiêm mặt nói ra, cùng lúc đó dùng Tam Muội chân hỏa triệt để đốt diệt Nguyên Thần Diệt Duyên. Bạch vô thường vội vàng bước lên phía trước, thu lấy ba hồn bảy vía Diệt Duyên cho vào túi hồn.
"Trở về Thanh Ngọc Sơn." Mạc Vấn quay đầu nói với lão Ngũ đang cảnh giới phía ngoài.
Lão Ngũ nghe tiếng rung thân mình biến thành Cự Bức, há cái miệng đỏ lòm phát ra một tiếng rít với đám tăng nhân, rồi vỗ cánh thăng không, chở ba người bay đi tây bắc.
Hắc Bạch vô thường lúc trước cũng không biết Diệt Duyên là phụ thân Vô Danh, về sau căn cứ đối thoại giữa Mạc Vấn và Diệt Duyên mới nghe ra đại khái, là giết cha của đồ đệ, cũng không phải chuyện vui sướng gì, bọn họ thấy Mạc Vấn cau mày, cũng không chủ động nói chuyện.
"Lão gia, cứ như vậy đi sao?" Lão Ngũ chậm chạp vỗ hai cánh.
Tâm tình Mạc Vấn rất xấu, không trả lời.
"Lão gia, cứ như vậy đi sao, vạn nhất để lộ thông tin khiến Vô Danh biết có thể sẽ gặp..." Lão Ngũ nói ra.
"Tha cho bọn họ đi." Mạc Vấn nghe vậy nhắm mắt thở dài. Tuy lão Ngũ không nói rõ, nhưng ngụ ý là muốn giết chết toàn bộ tăng nhân thanh tịnh thiền viện, để phong tỏa tin tức. Đây là chuyện không thể làm, một là không thể giết người vô tội, hai là Vô Danh rất thông minh, nếu như tìm được manh mối khác, có thể sẽ bới móc tìm tới nơi này, nếu muốn biết thì sớm muộn gì cũng sẽ biết, đã không muốn biết thì vĩnh viễn cũng sẽ không biết.
Lão Ngũ thấy tâm ý Mạc Vấn đã quyết, không tiếp tục nhiều chuyện nữa, vỗ cánh thịt tăng tốc trở lại Thanh Ngọc Sơn.
Lúc đi hết ba canh giờ, trở lại Thanh Ngọc Sơn cũng mất ba canh giờ, bốn người trở lại Thanh Ngọc Sơn ngay lúc giao giờ Hợi và giờ Tý. Phong Nhất Lam cảm giác có một đạo khí tức dị loại tới gần, liền đi ra ngoài cửa chính phòng ngửa đầu nhìn lên.
Lão Ngũ thu cánh đáp xuống đất ở bên ngoài biệt viện Phong Nhất Lam. Mạc Vấn nhìn Hắc Bạch vô thường chung quanh nói: "Nhị vị chờ một chút, bần đạo đi vào nói vài lời với nàng."
"Chân nhân xin cứ tự nhiên." Hắc Bạch vô thường đồng thời gật đầu.
Cửa viện mở ra, Mạc Vấn xoay người tiến vào cửa. Phong Nhất Lam vẫn mặc trang phục ban ngày, thấy Mạc Vấn vào cửa, căn cứ biểu tình trên mặt nàng đoán được chuyến này bọn hắn đi không thuận lợi.
"Chân nhân cực khổ rồi." Phong Nhất Lam cười ảm đạm.
"Đã tận hết sức." Mạc Vấn nghe vậy gật đầu thở dài. Diệt Duyên hòa thượng cố chấp đến chết không hối hận làm cho hắn cực kỳ tức giận.
"Sau khi chân nhân rời khỏi, bần đạo đã có quyết định, trước sau như một, bần đạo vẫn nên dừng thọ tại đây." Phong Nhất Lam nghiêng người đưa tay thỉnh Mạc Vấn vào cửa.
Mạc Vấn chậm rãi lắc đầu, chuyển cất bước vào cửa, chỉ thấy trên bàn trong phòng đặt một bình trà nước đang bốc khói nghi ngút.
"Chân nhân mời ngồi." Phong Nhất Lam đợi Mạc Vấn ngồi xuống, đề ấm châm trà: "Mặc kệ kết quả thế nào, lần ân tình này của chân nhân, bần đạo sẽ khắc ghi trong lòng, bên trong sơn dã không có gì đãi khách, đành lấy ly trà xanh biểu lộ lòng biết ơn."
Nữ giới đạo môn kính trà chỉ châm trà cho khách nhân, mà không bưng đưa cho khách nhân. Vì vậy Mạc Vấn cũng không cầm chén trà, mà mở miệng nói ra: "Hồn phách Diệt Duyên đã bị Hắc Bạch vô thường thu vào túi hồn, trước mắt chính là tận thế hỗn loạn, hồn phách không thể nào tiến về Minh Ti, chân nhân nếu còn tục sự chưa hết, có thể dừng lại một đoạn thời gian ở nhân gian..."
"Hảo ý chân nhân, bần đạo tâm lĩnh." Phong Nhất Lam cười khổ lắc đầu.
Mạc Vấn thấy Phong Nhất Lam đã không còn ý niệm cầu sinh, không khuyên bảo nữa, trầm ngâm chốc lát mở miệng nói ra: "Không dối gạt chân nhân, bần đạo có một đồ đệ, là trẻ mồ côi, lần này đi đến thanh tịnh thiền viện, vô tình biết được Diệt Duyên đại sư đúng là cha đẻ của nó."
Mạc Vấn nói tới chỗ này liền ngừng lại. Phong Nhất Lam là nữ giới, là nữ tử, cũng không thể nói quá lộ, có mấy lời không cần nói quá rõ cũng đủ hiểu.
Phong Nhất Lam nghe vậy cảm thấy kinh ngạc, nhắm mắt chốc lát mở mắt nói ra: "Đứa trẻ ấy hẳn là quê tại Thái Ất Sơn."
"Hắn là do Thái Ất Sơn Mã đạo trưởng nuôi dưỡng thành người đấy." Mạc Vấn gật đầu nói.
Phong Nhất Lam thấy Mạc Vấn nói xong không có tiếp lời, biết rõ hắn đợi nàng nói ra chuyện trước kia, cười khổ sau đó nhẹ nói: "Tục gia Diệt Duyên họ Quan, tên Mặc, tự là Hạo Chi, là người Lam Hương huyện Tần Châu."
Mạc Vấn muốn biết nhiều hơn không chỉ chừng này, nhưng Phong Nhất Lam không muốn nhắc lại chuyện cũ, hắn cũng không tiện nghe việc riêng tư của người khác, đợi Phong Nhất Lam nói xong liền mở miệng hỏi: "Trong nhà đó còn có thân nhân không?"
Phong Nhất Lam nghe vậy chậm rãi lắc đầu: "Nhà họ Quan chỉ có mình hắn là con một, sau khi Quan Mặc xuất gia nhà họ Quan không có người kế tục, bị dân làng coi thường bắt chẹt đủ điều. Những năm qua bần đạo một mực bảo hộ trong bóng tối, cuối cùng cũng là bần đạo tống chung (chăm sóc người thân trước lúc lâm chung) Nhị lão gia nhà họ Quan đấy." Phong Nhất Lam nói đến chỗ này lại lần nữa cười khổ, sau đó lại nói: "Đứa trẻ kia cũng không còn người thân nữa, nhà mẹ đẻ của nó toàn bộ đã bỏ mạng dưới tay ta."
Mạc Vấn nghe vậy trong lòng dâng lên nỗi đau xót. Vô Danh chẳng những không có cha mẹ, mà người thân nội ngoại còn không có, thành cô nhi triệt để.
"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, lại tạ ơn chân nhân từ bi." Phong Nhất Lam đứng thẳng lên.
Mạc Vấn thấy thế biết rõ Phong Nhất Lam muốn được giải thoát, liền bưng chén trà lên môi uống cạn, đặt chén trà xuống chắp tay thủ lễ với Phong Nhất Lam rồi cất bước xuất môn.
Tới sát ngưỡng cửa, Mạc Vấn ngừng lại: "Chân nhân trước kia vì sao lại không giết đứa trẻ ấy?"
Phong Nhất Lam nghe vậy không trả lời ngay. Do hắn đưa lưng về phía Phong Nhất Lam, nên cũng không thấy được nét mặt của nàng, chỉ có thể căn cứ khí tức chấn động kịch liệt của nàng, cảm giác tâm tình nàng đang rất kích động.
Thật lâu sau Phong Nhất Lam phát ra một tiếng thở dài: "Hài nhi kia tuy là do Lô Cầm sinh ra, nhưng dù sao cũng là cốt nhục của hắn, ta làm sao có thể ra tay chứ?"
Mạc Vấn nghe vậy trong lòng ngũ vị tạp trần, hành động tàn sát thôn làng của Phong Nhất Lam không thể nghi ngờ là chuyện sai đấy, nhưng nàng có thể lưu lại hài nhi của Quan Mặc và tình địch, chứng tỏ nàng rất nặng tình với Quan Mặc, chỉ có chân tình phát ra từ nội tâm mới có thể khiến cho một người phụ nữ có hành động điên cuồng đồ sát cả thôn tình địch như thế. Tương tự, cũng chỉ có chân tình phát ra từ nội tâm mới có thể làm cho một nữ nhân điên cuồng lưu lại tính mạng con của tình địch.
Mạc Vấn cất bước xuất môn, đến cửa giơ tay lên với Hắc vô thường. Gã kia hiểu ý, tiến lên thu hồn.
"Lão gia, ta mệt mỏi lắm rồi, chuyện bên này xong xuôi, chúng ta tìm chỗ nghỉ một chút đi." Lão Ngũ mở miệng thương nghị.
Mạc Vấn đưa tay vỗ vỗ vai trái lão Ngũ, gật đầu đồng ý. Lúc này vừa mới qua hết cuối năm, nhiệt độ ba quận đông bắc vẫn rất lạnh, trong thời gian ngắn chắc sẽ không phát sinh chiến sự, hắn không vội tiến đến trợ chiến, có đủ thời gian xử lý chuyện cần làm.
Không bao lâu, Hắc vô thường mang theo túi hồn và câu hồn xuất môn: "Chân nhân, đã làm xong."
Mạc Vấn xoay người về hướng tây chắp tay nói Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn. Phong Nhất Lam là một nữ nhân ngoan độc, vì trả thù tình lang không từ thủ đoạn. Phong Nhất Lam cũng là nữ nhân rất đáng thương, kiếp này vô vọng chỉ có thể hy vọng ký thác ở kiếp sau. Nhưng kiếp sau Quan Mặc không có trí nhớ kiếp trước, không có trí nhớ kiếp trước thì Quan Mặc còn là Quan Mặc sao, ta nhớ được ngươi, ngươi lại không nhớ rõ ta thì đau khổ bực nào.
"Lão gia." Lão Ngũ thấy Mạc Vấn không động đậy hồi lâu, nghiêng đầu nói ra.
Mạc Vấn thu hồi suy nghĩ giơ tay với lão Ngũ: "Đi thôi..."