Tử Dương

Chương 51: Pháp thuật không truyền sáu tai




Dịch giả: Lãng Nhược Y
Pháp thuật không truyền sáu tai: Ý nói pháp thuật không truyền cho người ngoài, chỉ truyền cho đệ tử thân cận nhất.
Lúc trước năm vị tôn trưởng truyền nghề đều quái dị khác thường, người truyền thụ kinh văn Huyền Dương Tử là một lão rùa nghìn năm, truyền thụ phương pháp luyện khí là Quỷ Tiên tính tình cổ quái, truyền thụ y thuật là vị đạo cô trẻ nóng bỏng khêu gợi, truyền thụ võ công là một gã tửu quỷ ít nói (tửu quỷ: người suốt ngày say rượu), và truyền thụ bùa chú là một âm hồn đã chết hơn trăm năm. Ngược lại, vị tôn trưởng thứ sáu hoàn toàn khác biệt với năm vị trước, người này là một lão đạo, tuổi chừng thất tuần (70 tuổi), khuôn mặt gầy, râu tóc bạc trắng khuôn mặt hiền lành, mặc đạo bào bằng vải thô, tay nâng cây phất trần trắng chậm rãi thản nhiên.
"Vô Lượng Thiên Tôn, cung nghênh đạo trưởng." Mọi người chờ lão đạo đến gần, chắp tay đón chào.
"Miễn đi, miễn đi." Lão đạo mỉm cười khoát tay, nhìn mọi người chung quanh, "Tướng mạo tốt, diện mạo tốt, đều là những người trẻ tuổi xuất sắc a."
Lão đạo mặt mỉm cười, ngữ khí hòa ái, mọi người thấy vậy đều cảm giác thân thiết, lại lần nữa chắp tay đáp "Tạ ơn tiền bối khích lệ."
"Tiểu hồ ly nhà ngươi thật là thú vị, vì sao phải che mặt đi?" Lão đạo cười hỏi A Cửu. Đam Mỹ Hiện Đại
"Hồi đạo trưởng, Càn Khôn âm dương, nam nữ khác biệt, vì để không quấy nhiễu tâm trạng chư vị đồng môn, vãn bối mới làm như vậy." A Cửu trả lời.
Lão đạo nghe vậy liên tục khoát tay, "Không đúng, không đúng, ngươi rõ ràng là hai má có mọc sợi râu, dung mạo dọa người, nên mới phải giấu mặt."
Lão đạo nói xong, cả đám liền cười vang. Mọi người đều biết rõ lão đang nói giỡn, bởi vì dù A Cửu mang khăn cũng không hoàn toàn che khuất được khuôn mặt, hoàn toàn không có sợi râu như lão nói.
A Cửu cũng không phải nữ tử bình thường vì sĩ diện mà nhăn nhó, nghe vậy cũng không ngượng ngùng, thản nhiên mở miệng, "Đạo trưởng là muốn Thiên Tuyền Tử cởi khăn che mặt xuống?"
Lão đạo gật đầu cười, "Ngươi chính là Thượng Thanh chuẩn đồ, là con cưng của trời đất, cũng không phải người hại dân hại nước, mau mau bỏ khăn che mặt xuống đi."
A Cửu nghe vậy không chút do dự mà cởi bỏ khăn che mặt xuống. Mạc Vấn đứng ở bên cạnh A Cửu, nên khi nàng tháo khăn che mặt xuống, hắn vì ngại lễ nghi nên không dám liếc nhìn, chẳng thể thấy được bộ dáng của nàng. Thế nhưng hắn đã nghe thấy tiếng mọi người thốt lên kinh ngạc, chắc hẳn A Cửu dung mạo xinh đẹp tuyệt trần.
"Như vậy thuận mắt hơn nhiều rồi, đi thôi, đến điện thờ nói chuyện." Lão đạo giơ tay chỉ vào đạo nhân què chân đứng ở cửa, "Pháp thuật chính là bản lĩnh cao siêu, tuyệt đối không thể để người ngoài nghe được."
Mọi người nghe vậy lại cười, lão đạo này hiền lành khôi hài, có thể theo hắn học nghệ thật sự là phúc của bọn họ.
Mạc Vấn dẫn đầu, đi theo lão đạo vào điện thờ, khi đi về phía trước vẫn chỉ nhìn thẳng, cho đến khi vào chỗ ngồi rồi mới quay đầu liếc nhìn A Cửu. Lúc trước hắn đoán không sai, A Cửu cực kỳ xinh đẹp, nét đẹp cùng con gái bình thường hoàn toàn khác biệt. Con gái bình thường đều có mắt to, mũi thẳng, miệng nhỏ, môi hồng, có ưu có khuyết. A Cửu thì không, không ai có thể chỉ ra nàng đẹp ở đâu, nhưng đôi khi không có điểm nào xinh đẹp mới chính là xinh đẹp đến cực hạn, khiến mọi nam nhân đều thích.
"Đến đến đến, nói với lão đạo, các ngươi muốn học loại pháp thuật nào? Thiên Khu Tử, ngươi nói trước đi." Lão đạo mỉm cười nói với Mạc Vấn.
Mạc Vấn không trả lời, hắn căn bản không hề nghe được lời lão đạo nói, hắn cũng không phải vì thấy dung mạo A Cửu xinh đẹp mà nghĩ này nghĩ nọ. Lúc này hắn nghĩ đến người đời sau đều mắng Trụ Vương vì mê đắm sắc đẹp của Đắc Kỷ mà dẫn đến nhà Thương diệt vong. Đắc Kỷ và A Cửu đều là Hồ ly, nếu như dung mạo của A Cửu cũng như Đắc Kỷ thì thế gian đố ai chịu nổi sự quyến rũ này đấy, ngay cả những kẻ tự cho mình là chính nghĩa suốt ngày chê trách Trụ Vương cũng không thể.
"Mạc Vấn, đạo trưởng hỏi ngươi muốn học tập loại pháp thuật nào kìa?" A Cửu thấy Mạc Vấn sững sờ, liền mở miệng nhắc nhở.
Mạc Vấn nghe tiếng mới giật mình, biết mình mải nghĩ mà thất lễ, thế nhưng cái khó ló cái khôn, hắn chắp tay nói. "Không biết đạo trưởng tinh thông những loại pháp thuật nào?"
"Pháp thuật đều do âm dương sinh ra, lão đạo đã hiểu rõ âm dương, dĩ nhiên tinh thông tất cả các loại pháp thuật." Lão đạo cười đáp.
Mạc Vấn nghe vậy rất ngạc nhiên, lão đạo ngụ ý là lão thông hiểu tất cả pháp thuật, chuyện này thật không hợp lý, hẳn là nói đùa rồi, "Vãn bối cũng không có mong muốn gì, đạo trưởng cứ tuỳ ý truyền thụ."
"Pháp thuật chính là âm dương, nếu phải giải thích rõ từng cái sợ là giảng trên ba trăm năm cũng không thể nào nói hết. Bọn ngươi cứ chọn ra một loại, ta sẽ ngay lập tức truyền thụ." Lão đạo mỉm cười mở miệng.
Lời này vừa ra, không chỉ có Mạc Vấn ngạc nhiên, sáu người khác cũng là trợn mắt há hốc mồm, lão đạo hiền lành này vậy mà lại mặc cho bảy người lựa chọn một loại pháp thuật mình muốn học tập, lại còn tự tin mình có thể truyền thụ cho bọn hắn.
"Đạo trưởng, ta nếu muốn học biến đá thành vàng, người cũng có thể truyền thụ?" Bách Lý Cuồng Phong thử thăm dò.
"Đây chỉ là chút tài mọn, có thật ngươi muốn học?" Lão đạo nghe vậy vung tay lên, trong khoảng khắc cả tòa Đông điện kim quang lóng lánh, các cửa sổ với cột trụ, đất ngói gạch đá đều biến thành vàng, ánh mặt trời chiếu rọi vào phản xạ ánh sáng chói loá đến mức sắp mù mắt.
Mọi người tới Vô Lượng sơn phần nhiều là vì hâm mộ các loại pháp thuật pháp môn, nhưng lần này thì bọn họ quả thực là quá chấn kinh rồi. Biến đá thành vàng đã là không dễ, đem cả Đông điện to lớn như vậy biến thành hoàng kim, người này không thể nghi ngờ chính là một vị Thượng tiên.
"Thưa đạo trưởng, ta không học cái này." Bách Lý Cuồng Phong liên tục khoát tay, hắn lại không muốn làm tài chủ, có nhiều hoàng kim như vậy cũng không dùng được.
Lão đạo mỉm cười gật đầu, lại vung tay, Đông điện trở về nguyên trạng, gỗ vẫn là gỗ, đá vẫn là đá.
"Vô Lượng Thiên Tôn, xin hỏi đạo hiệu của chân nhân?" Mạc Vấn đứng dậy chắp tay, người này đã là Tiên Nhân, sẽ không thể xưng hô là đạo trưởng được nữa.
"Thiên Khu Tử, ngươi muốn học loại pháp thuật nào?" Lão đạo hỏi lại.
Mạc Vấn thấy lão đạo không muốn biểu lộ thân phận, tự nhiên không dám hỏi nhiều. Tiên Nhân có nhiều cấm kỵ, không thể vô lễ xúc phạm, nhưng người này có thể truyền thụ cho mọi người pháp thuật là sự thật, chọn học loại pháp thuật nào phải cân nhắc cẩn thận mới được.
"Xin thưa chân nhân, vãn bối muốn học về bùa chú cùng chân ngôn và các loại chỉ quyết tương ứng." Trầm ngâm một lúc, Mạc Vấn mở miệng nói. Bùa chú tuy rằng tiến bộ chậm chạp, nhưng nếu có thể luyện đến mức tận cùng thì thậm chí có thể bao quát vạn tượng.
Lão đạo nghe vậy khẽ nhíu mày, lát sau đưa tay chỉ Mạc Vấn, "Thiên Khu Tử quả là có lòng tham, cũng được, như ngươi mong muốn."
"Tạ ơn chân nhân." Mạc Vấn kinh hỉ vội vàng nói tạ.
"Vãn bối muốn học bí thuật luyện đan." A Cửu không đợi lão đạo đặt câu hỏi liền khom người mở miệng.
Lão đạo nghe vậy gật đầu lần nữa, " Phương pháp luyện Ngoại Đan hợp với âm dương Ngũ Hành, chọn dược luyện đan có thể tế thế cứu người, nếu có thể luyện được Kim Đan thì phi thăng cũng không phải việc khó. Được, như ngươi mong muốn."
A Cửu nghe vậy cũng rất vui mừng, vội vàng chắp tay tạ ơn.
"Thiên Cơ Tử, ngươi muốn học loại pháp thuật nào?" Lão đạo ung dung nhìn về phía Dạ Tiêu Diêu.
"Vãn bối muốn học pháp môn bay lượn." Dạ Tiêu Diêu vô cùng kích động, run rẩy nói ra.
"Đằng vân giá vũ, ngao du Cửu Châu, nhìn xuống nhân gian thiện ác, biết được vạn dân khổ nhọc, được." Lão đạo bình tĩnh gật đầu.
"Vãn bối, vãn bối, vãn bối còn chưa nghĩ ra." Lưu Thiếu Khanh thấy lão đạo nhìn hắn, trong lòng khẩn trương liên tục khoát tay.
"Ngọc Hành Tử, ngươi thì sao?" Lão đạo nhìn về phía Bách Lý Cuồng Phong.
"Xin hỏi chân nhân, có pháp môn nào có thể làm bản thân đao thương bất nhập, sức mạnh vô hạn không?" Bách Lý Cuồng Phong lớn tiếng hỏi.
"Đao thương bất nhập thì có thể, nhưng sức mạnh của con người làm sao có thể vô hạn?" Lão đạo chậm rãi lắc đầu.
"Chỉ cần sức mạnh to lớn là được, không cầu mong lớn vô hạn." Bách Lý Cuồng Phong kích động phát run.
"Được." Lão đạo gật đầu.
"Tạ ơn chân nhân." Bách Lý Cuồng Phong chắp tay nói lời cảm tạ.
"Thiếu niên kia, ngươi muốn luyện thuật gì?" Lão đạo nhìn về phía liễu Sanh.
"Vãn bối muốn học thuật biến hóa, cầu chân nhân thành toàn." Liễu Sanh nhẹ giọng mở miệng.
"Có thể."
"Vãn bối cũng không hy vọng xa vời, chỉ muốn sống lâu thêm một chút." Thiên Tuế cuối cùng mở miệng.
Đổi lại nếu là lúc trước mọi người nhất định sẽ cười nhạo Thiên Tuế, nhưng lúc này bọn họ trong lòng đều đang kích động vô cùng, với lại có Thượng tiên ở đây, nên không có ai cười hắn.
"Có một pháp thuật duyên niên có thể truyền cho ngươi, nếu không có tai họa gì bất ngờ, tuổi thọ có thể tăng thêm ba nghìn năm." Lão đạo chậm rãi gật đầu.
"Tạ ơn chân nhân." Thiên Tuế chắp tay.
"Chân nhân, vãn bối muốn học thuật ẩn thân." Lưu Thiếu Khanh lập tức nói ra.
Mọi người nghe vậy lại một lần nữa suýt cười vang, pháp thuật ẩn thân không có quá nhiều tác dụng, vả lại lén la lén lút thì có chút không quang minh chính đại. Thế nhưng Lưu Thiếu Khanh là người nhát gan sợ phiền phức, pháp thuật này ngược lại có thể bảo vệ hắn an toàn không ngại bất cứ ai.
"Được." Lão đạo gật đầu lần nữa.
Lão đạo nói xong liền nhìn mọi người mà cười. Chốc lát sau tất cả mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc, đồng loạt nhắm mắt. Người khác như thế nào thì Mạc Vấn không biết, nhưng lúc này trong đầu hắn đang vang lên tiếng của lão đạo, không nhanh không chậm, lão đang giảng chính là cách sử dụng phù chú phối hợp với chân ngôn cùng chỉ quyết. Không biết tại sao lúc này, tâm trí hắn bỗng nhiên vượt xa bình thường, lão đạo truyền câu nào hắn liền có thể hiểu được câu đấy. Đến lúc này Mạc Vấn mới hiểu được “Pháp thuật không truyền sáu tai” cũng không phải là trong đêm vắng người hai thầy trò bí mật truyền thụ, mà là giữa ban ngày ban mặt tuyền thụ trước mắt mọi người.
Sau một nén nhang, mọi người đồng loạt mở mắt ra, thần sắc bọn họ tuy không giống nhau, nhưng tất cả đều hiện ra vẻ vui mừng.
Lão đạo tươi cười nhìn mọi người, "Hầu hết những gì bọn ngươi cầu mong chỉ là tiểu thuật, nhất quyết không được bỏ gốc lấy ngọn làm ảnh hưởng việc tu hành. Số mệnh của Bắc Đẩu vốn đã được định trước, nhưng “Càn Khôn chính phản” (ý nói hai mặt đối lập), “âm dương dung biến” (hàm chứa lẫn nhau, biến đổi lẫn nhau). Dù mệnh số đã định nhưng vẫn có thể thay đổi, sau này các ngươi phải siêng năng tu hành, tế thế cứu người, làm nhiều việc thiện, ít làm chuyện xấu hại người. Nếu làm nhiều chuyện xấu, ắt sẽ phải nhận lấy hậu quả"
"Ghi nhớ lời dạy bảo của chân nhân." Mọi người đồng thanh đáp ứng, tuy rằng lão đạo hiền lành khôi hài, nhưng lúc này mọi người đã đoán được lão nếu không phải là Tổ Sư đích thân tới thì cũng là Đại La Kim Tiên hạ phàm, lễ nghi dĩ nhiên lại càng thêm chu toàn.
Lão đạo mỉm cười gật đầu, quay người đi ra ngoài điện, "Dân chúng hiện đang gặp phải thiên tai nhân họa trước nay chưa từng có. Tai họa nếu không ngừng thì dân chúng sẽ phải chịu khổ trăm năm. Nếu không ngăn chặn kịp thời, sau trăm năm nữa sợ là sẽ chẳng còn ai sống sót. Người dừng được đại họa, sẽ được thiên địa đồng thọ. Kẻ ngăn được thiên tai, sẽ được vạn tiên kính ngưỡng."
"Vô Lượng Thiên Tôn, cung tiễn chân nhân!" Mọi người quay người bái tạ.
Lão đạo vừa đi ra ra khỏi cửa điện đã biến mất không thấy đâu, chỉ còn âm thanh vọng lại, "Tuyên đọc pháp chỉ của Thái Thượng đại đạo quân, Thượng Thanh chuẩn đồ đến ngày độ kiếp, thưởng cho Thiên Lôi không gia thân**..."
**Người khi gặp Thiên kiếp sẽ phải chịu Thiên Lôi đánh xuống (gia thân), ý lão nói là khi bảy người độ kiếp sẽ ngay lập tức thông qua luôn không phải chịu Thiên Lôi đánh xuống nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.