Dịch giả: Lốp Xe Non
Giờ Mùi chiều hôm ấy hai người rời khỏi huyện Tây Dương, hướng về thượng du đạp lên mặt băng vài dặm để qua sông.
"Lão gia, cậu có biết nguyên quán của Triệu Chân nhân ở nơi nào không?" Lão Ngũ lưng đeo túi đi phía sau Mạc Vấn.
"Ta chỉ biết nơi đó là huyện Hán Xuyên, quận Kinh Châu thôi." Đi trên băng làm Mạc Vấn trước sau có cảm giác không yên tâm, hiểm cảnh lúc trước đã làm trong tâm hắn sinh ra ám ảnh.
"Như vậy thì không dễ tìm rồi." Lão Ngũ thấy Mạc Vấn bước đi chậm chạp liền chạy đến phía trước dò đường cho hắn.
"Đã nhận ủy thác của người khác phải tận lực hoàn thành, không dễ tìm cũng phải tìm." Mạc Vấn thò tay kéo lão Ngũ về phía sau mình. Hắn cũng không biết huyện Hán Xuyên rộng lớn chừng nào nhưng chắc chắn là nơi này cũng không nhỏ. Còn có điều khó khăn nhất là Triệu Chân nhân là người 100 năm trước, bây giờ đã qua 100 năm muốn đi tìm về nhà của gã quả thực là việc không dễ dàng.
"Chẳng lẽ chúng ta phải đi hỏi từng nhà sao?" Lão Ngũ nhếch miệng đặt câu hỏi.
Mạc Vấn nghe vậy lắc đầu. "Chúng ta không cần phải làm như vậy, Triệu Chân nhân có tro cốt lưu lại, đến lúc đó ta có thể khởi đàn làm phép để truy tông tìm tổ."
"Lão gia, ta cũng muốn học cách làm phép." Lão Ngũ cười nói. Trước kia Mạc Vấn sử dụng hoả phù quả thực là kỳ diệu làm cho hắn rất thích.
"Làm phép cần dùng phù chú, chân ngôn và chỉ quyết, mà ngươi không có pháp ấn, không vẽ được phù thì làm phép kiểu gì." Mặc Vấn lắc đầu nói.
"Có thể tìm người khắc cho ta một cái." Lão Ngũ nói.
Mạc Vấn nghe vậy thì bật cười. Hắn là chính tông thụ lục Thượng Thanh đạo sĩ, đạo hiệu thiên đình chuẩn sắc cho nên đóng dấu pháp ấn lên phù chú mới có hiệu quả. Lão Ngũ chưa từng thụ lục, cho dù có khắc được pháp ấn thì cũng chẳng có hiệu quả.
"Ngươi chưa từng thụ lục không thể vẽ bùa, huống hồ ngươi cũng không biết chữ làm sao vẽ nổi?"
"Cũng đúng." Lão Ngũ nghe vậy cũng không chán nản bởi vì hắn vốn là ham thích điều lạ chứ không phải thực lòng muốn học. Sau khi qua sông hắn nhìn thấy thỏ liền đuổi theo. Nơi đây hiếm có người đến nên thỏ rừng có không ít. Với thân pháp của lão Ngũ thì dư sức đuổi kịp thỏ nên chỉ không lâu sau lưng đã đeo một xâu thỏ rừng.
"Lão gia, sao vậy?" Lão Ngũ thấy Mạc Vấn cau mày nhìn hắn, nghi hoặc hỏi.
"Đủ ăn thì dừng tay, không cần giết nhiều." Mạc Vấn mở miệng nói.
Lão Ngũ gật đầu đồng ý rồi sau đó đổi chủ đề. "Lão gia, chúng ta sau này tìm chỗ nào ổn định cuộc sống?"
Mạc Vấn nghe vậy không trả lời ngay. Lúc này trong lòng hắn rất thanh thản nhưng cũng rất mờ mịt, thanh thản bởi đại thù đã báo được, mờ mịt vì không biết nơi nào để đi. Nếu truy cầu tu vi tăng nhanh thì tốt nhất vào núi sâu rừng rậm bởi nơi đó xa rời trần thế, lại thanh tịnh có thể yên tâm luyện khí, ngoài ra trong núi có nhiều thiên tài địa bảo có thể dùng để luyện chế đan được, nâng cao tu vi. Hắn lựa chọn học phù chú chi thuật đại xảo nhược chuyết (một câu của Lão Tử, ý nói về người, tương tự câu đại trí giả ngu), nhật cửu kiến công (lâu ngày mới thành), làm phép cần lấy Linh khí làm cơ sở, tu vi Linh khí càng cao thì uy lực pháp thuật phù chú lại càng lớn.
"Tốt nhất chúng ta nên tìm một xa rời trần thế nhưng cũng không phải là đi ở ẩn, nơi đó không cần sầm uất nhưng phải yên tĩnh." Mạc Vấn trầm ngâm hồi lâu rồi mới mở miệng nói. Tính cách hắn thích yên tĩnh, không ưa huyên náo nhưng nếu hoàn toàn ở ẩn thì lại sợ lão Ngũ không chịu nổi cảnh cô quạnh.
"Lão gia, mấy vị đại gia kia mỗi người đều đã học được một hảo bản lĩnh nhưng sao cậu thì lại không?" Đang lúc lão Ngũ nói chuyện thì từ bụi cỏ bên cạnh lại nhảy ra một con thỏ rừng nên hắn định tiến lên đuổi theo nhưng nghĩ tới lời nói ban nãy của Mạc Vấn lại thôi.
Mạc Vấn nghe vậy nhìn lão Ngũ một cái. Lúc trước những lời mọi người nói lúc ở tửu quán lão Ngũ chắc chắn đều đã nghe được, nếu không hắn sẽ không đặt câu hỏi như thế.
"Ta và ngươi tình như thủ túc nên có vài chuyện nói cho ngươi biết cũng không ngại. Sở học của ta là phù chú pháp thuật, thoạt nhìn thì tầm thường, không có gì lạ nhưng thực ra bao hàm toàn diện không gì không làm được. Chuyện bọn họ có thể làm được thì sau này ta cũng đều làm được." Mạc Vấn ngước mắt nhìn về phía xa, cách đó không xa chính là nơi ngày đó hắn và lão Ngũ từ hầm băng thoát hiểm mà tạm lánh đến thôn trang đổ nát này.
"Sau này là khi nào?" Lão Ngũ cũng mới có 17 tuổi, tính tình thiếu niên nghe vậy thì vô cùng hưng phấn.
Bản tính Mạc Vấn điềm tĩnh, không thích nói lời ngông cuồng thế nên nói khá thận trọng. "Nhanh thì 3 năm, chậm thì 5 năm sẽ tiểu thành."
"Tiểu thành thì có bản lĩnh gì?" Lão Ngũ tò mò nên tiếp tục truy vấn.
Mạc Vấn vốn không thích tán gẫu vặt vãnh nhưng hai người đi đường mà không nói chuyện thì sẽ cực kỳ buồn tẻ, thế nên hắn kiễn nhẫn giải thích. "Những điều sáu vị tôn trưởng truyền thụ cũng không tương liên (hiểu được thứ này thì hiểu thứ khác sẽ dễ hơn) với nhau nên cần có thời gian thông hiểu đạo lý. Lúc này trong đầu ta có rất nhiều pháp thuật nhưng lại không thể dễ dàng vận dụng. Đợi đến thời điểm quán thông được một phần, đạt đến tiểu thành thì bệnh tật có thể trị, yêu quỷ có thể hàng, dù có gặp phải cự ma dị thú cũng có thể tự bảo vệ mình."
"Thế còn đại thành, đại thành rồi thì có bản lĩnh gì?" Lão Ngũ vui vẻ đi theo phía sau Mạc Vấn.
"Lăng không phi độ, họa phù thành hổ, hô mưa gọi gió, di sơn đoạn thủy, rất nhiều điều huyền diệu không thể kể hết." Mạc Vấn ngoặt vào vào đường rẽ, hắn muốn nhìn lại căn nhà thủng mà ngày lánh nạn.
"Thực sự là rất lợi hại." Lão Ngũ đi theo Mạc Vấn đi đến ngã rẽ. "Ông trời có mắt, may mà ta học được Truy Phong Bộ bằng không thì sau này không thể theo kịp bước chân của cậu rồi."
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu một cái. Có những việc dường như đã được số phận sớm an bài. Truy Phong Quỷ Bộ của Tư Mã Phong có lẽ sinh ra là để cho lão Ngũ sử dụng.
Chốc lát sau hai người tới được căn nhà hỏng mà ngày trước lánh nạn. Hơn một năm gió thổi dầm mưa đã làm cho nó sụp đổ hoàn toàn. Mạc Vấn dừng lại một lúc rồi xoay người rời đi.
Lúc chạng vạng tối, hai người thấy được khói bếp bay qua lưng chừng núi, phát hiện phía trước trong vòng 12 dặm có ba ngọn núi. Có tường thành được xây dựng xung quanh ngọn núi, chỗ bằng phẳng có doanh trại đóng quân. Căn cứ vào kích thước của phố núi và số lượng doanh trại thì không thể nghi ngờ tại đây có trọng binh đóng quân, hiển nhiên là để phòng thủ nước Triệu ở phương bắc.
"Lão gia, làm sao bây giờ? Có phải đi vòng qua không?" Lão Ngũ nhìn doanh trại trùng điệp phía trước có chút sợ hãi.
"Chúng ta là con dân nước Tấn, cũng không phải là mật thám nước Triệu, cần gì phải đi vòng. Nếu như đi vòng mà bị binh lính phát hiện trái lại càng không ổn." Mạc Vấn không do dự mà trực tiếp cất bước về phía trước.
Lão Ngũ nghe vậy thì gật đầu đi theo. Khu vực đóng quân này trải dài không thấy đầu không thấy cuối, nếu muốn đi vòng qua thì không biết phải đến lúc nào mới xong.
Ở bên ngoài doanh trại và phố núi có dựng hàng rào chống kỵ binh cao gần ba thước chạy dài từ đông sang tây, chính giữa chếch bắc có một cửa trại chắc hẳn là lối đi của thám mã ra ngoài thám thính tin tức. Mạc Vấn mang theo lão Ngũ đi tới chỗ cửa trại đang mở phía bắc.
Để phòng ngừa bị quân địch đánh lén nên cây cỏ xung quanh đều bị cắt đi. Khi đến nơi còn cách cửa trại ba dặm Mạc Vấn đột nhiên dừng lại.
Hắn dừng không phải do bị quân Tấn bên trong doanh trại phát hiện ra mà là vì phát hiện bên trong hố đất bên đường có mấy thi thể của nữ tử bị ai đó ném vào. Đặc biệt là những thi thể này đều là áo quần không đủ che thân, bởi vì thời gian vứt xác chưa lâu cộng thêm mùa đông lạnh giá nên hình dáng nữ thi còn có thể nhận rõ. Chỉ nhìn gương mặt lập tức có thể biết là nữ tử người Hồ.
Cách đó không xa chính là binh doanh của người Hán nên việc những nữ thi xuất hiện tại đây đương nhiên cùng với những binh sĩ người Hán trấn thủ biên cương có liên quan. Nếu xuất hiện Hồ binh bị bêu đầu thì Mạc Vấn cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ, thế nhưng những người này đều là nữ tử. Mặt khác những nữ thi này phần lớn hạ thân trần trụi, chỉ có một hai xác có quần váy nhưng chỉ là mặc qua loa sơ sài, thấp thoáng có thể thấy phía trong không có quần lót.
"Lão gia, đừng nhìn nữa. Các nàng là người Hồ." Lão Ngũ thấy Mạc Vấn lông mày cau chặt liền mở miệng trấn an.
"Các nàng đúng là người Hồ nhưng họ đều là nữ tử, hành vi của quân Tấn như thế có khác gì quân Hồ?" Mạc Vấn nổi giận. Những cô gái này lúc còn sống gặp phải chuyện gì không khó đoán ra, ngoài ra khuôn mặt và trên người các nàng vết thương chồng chất, cái này cho thấy ngoài việc bị làm nhục các nàng còn bị đánh đập tàn nhẫn.
"Quân Tấn còn tốt hơn quân Hồ nhiều, ít nhất bọn họ không ăn thịt người." Lão Ngũ kéo Mạc Vấn đi thẳng về phía trước. "Lão gia, cậu cũng đừng vì những chuyện như thế mà tức giận không đâu. Nữ nhân người Hồ thì cũng là người Hồ, bị giết cũng không oan."
"Nếu như muốn giết tại sao còn muốn xx (ấy ấy:v) các nàng, đường đường là nam nhi làm sao có thể ức hiếp phụ nữ tay không tấc sắt? Mạc Vấn tức giận mở miệng.
"Nói có lý, lát nữa tiến vào doanh trại cậu phải giảng cho những binh tướng đó một bài học." Lão Ngũ cười đùa nói.
Mạc Vấn liếc lão Ngũ một cái không nói gì thêm. Cổ ngữ có nói đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, đi ra bên ngoài hắn đã thấy nhiều đau khổ và xấu xa trong nhân thế. Trước đó hắn chỉ cho rằng người Hồ hung dữ tàn ác nhưng bây giờ nhìn đến người Hán cũng chẳng tốt đẹp gì, ít nhất những binh sĩ trấn thủ biên cương này không phải là người tốt. Nếu là anh hùng dũng cảm thì có thể đi chém giết đám quân Hồ cao to đen hôi kia chứ ức hiếp nữ tử trói gà không chặt thì là anh hùng cái gì?
Những binh sĩ trấn thủ biên cương này không hề cảnh giác, chỉ khi hai người đi đến cách cửa trại hơn trăm bước mới phát hiện ra, từ cửa trên lầu binh sĩ cao giọng quát hỏi hai người đến từ nơi nào.
"Vô Lượng Thiên Tôn, trả lời câu hỏi của trưởng quan, chúng ta vốn là người huyện Tây Dương, sau khi thành bị phá thì phiêu bạt bên ngoài cho đến ngày hôm nay mới đạp băng trở về." Mạc Vấn chắp tay nói.
Khiến cho Mạc Vấn không nghĩ tới là binh sĩ ở cửa trên lâu không tiếp tục truy hỏi mà lập tức cho phép hai người đi vào. Mạc Vấn thấy vậy thì trong lòng ấm áp, dù sao thì mặc cho bọn họ đối xử với người Hồ ra sao nhưng với người Hán thì vô cùng bao dung.
Sau khi hai người tiến vào doanh trại, lập tức có vài tên lính tiến đến lục soát túi đồ của hai người, khi thấy trong túi đồ chỉ có đồ vật đạo môn và tro cốt thì không khỏi thất vọng chửi to.
"Tiểu đạo sĩ, để lại tiền bạc cho quân gia mua rượu." Một binh sĩ trẻ tuổi rút đao chỉ vào Mạc Vấn. Mạc Vấn lúc này một chút ấm áp trong lòng đã biến thành hàn khí, hóa ra binh lính để hai người đi vào là muốn cướp đoạt tiền bạc, hắn vì nén giận mà nói không lên lời.
"Đừng làm chuyện ngu ngốc, chúng nó lấy đâu ra ngân lượng? Hiện tại người người đều là cúng Phật, người nào sẽ bỏ tiền cho lỗ mũi trâu (chỉ đạo sĩ)?” Mạc Vấn tức giận tới cực điểm, bên cạnh một binh sĩ trung niên lấy tay nắm lấy xâu thỏ ở sau lưng lão Ngũ. "Cút đi".
Lão Ngũ thấy thế không cam lòng mà quay đầu nhìn về phía Mạc Vấn. Mạc Vấn sau khi đảo mắt nhìn xung quanh thì lấy tay kéo lão Ngũ bước nhanh rời đi.
“Đồ chó hoang dám đoạt thức ăn của chúng ta, còn không sợ bị chết nghẹn sao." Lúc lão Ngũ đi về phía trước tức giận quay đầu lại, hai người lúc này đã mất lương khô, con thỏ đã bị người cướp đi thì cơm tối sẽ không còn chỗ dựa rồi.
"Không sao, ngân lượng vẫn còn, chúng ta đi về thôn trấn phía trước mua một chút cơm canh." Mạc Vấn lắc đầu thở dài. Hắn tuy trong lòng tức giận nhưng không thể động thủ, một khi động thủ chắn sẽ bị coi là gian tế nước Triệu.
"Lão gia, cậu nếu như trong lòng còn uất ức thì ta lập tức quay lại cướp về, dù sao bọn chúng cũng không đuổi kịp ta." Lão Ngũ nói ra.
Mạc Vấn nghe vậy chậm rãi lắc đầu. Hắn sở dĩ thở dài không phải là bởi vì bị quân Tấn cướp đồ mà vì Dạ Tiêu Diêu đã từng nói với hắn rằng Hoàng đế nước Tấn và Vương công hậu duệ quý tộc đều thờ phụng Phật giáo, lời nói của binh sĩ trung niên lúc nãy cũng xác nhận điểm này.
Ở quốc gia mà cả nước thờ phụng Phật giáo thì cuộc sống của đệ tử Đạo môn ắt sẽ không dễ chịu...