Tử Dương

Chương 65: Đến xương cốt cũng chẳng còn




Dịch giả: Lốp Xe Non
"Lão gia, nếu như cậu cảm thấy không nên thả nó, thì chúng ta lập tức trả lại vật này cho nó." Lão Ngũ lách mình quan sát Mạc Vấn lắc đầu cười gượng.
"Thả nó thì không có gì đáng ngại, nếu như nó thực sự gây tội ác tày trời thì năm đó Triệu chân nhân sẽ không chỉ giam mà không giết." Mạc Vấn lắc đầu nói ra. Phàm là dám nhận quà tặng của người khác thì đều tự lượng sức mình có thể giúp được đối phương. Mạc Vấn cũng là như vậy, hắn dám nhận cây linh chi hồi sinh này là vì hắn cho rằng việc thả con rắn xám là đúng đắn. Con rắn này từng mượn miệng Cao tiểu thư nói rằng nó bị vây khốn ở nơi này bụng ăn không no, nhưng nó cũng không cắn nuốt người thủ lăng lúc hắn tới đây lấy nước. Ngoài ra lúc con rắn màu xám trồi lên mặt nước thì từ đầu đến cuối đều cúi đầu thấp hơn hắn nửa thước. Điều này chứng tỏ con rắn xám có lòng phục tùng. Điểm trọng yếu nhất, cũng là điểm hơi khó giải thích một chút là con cự xà màu xám này bị vây khốn ở đây đã một trăm năm. Một trăm năm là một cái thời hạn được người trong Đạo môn hay dùng, nói cách khác, kiếp nạn của con rắn màu xám đến ngày hôm nay cũng nên kết thúc.
"Thế sao cậu còn lo lắng, hay là không nắm chắc có cách phá trận?" Lão Ngũ đang cẩn thận ôm khối trầm hương để tránh bụi gai hai bên đường làm hư hại cây linh chi ngũ sắc xinh xắn kia.
Trận pháp này do chính Triệu chân nhân bày ra, mà Triệu chân có ân dạy nghệ với ta, dùng hai chữ phá trận là quá bất kính. Lần này ta thả nó rời đi chẳng qua là thay Triệu chân nhân hoàn thành nốt công việc còn dang dở. Điều ta lo lắng là tu vi linh khí của ta quá thấp, chỉ sợ bùa chú vẽ ra không thể mở được phong ấn." Mạc Vấn lắc đầu nói.
"Lão gia, ta có một chuyện vẫn chưa rõ, cũng không biết có nên hỏi hay không?" Lão Ngũ muốn nói lại dừng.
"Chuyện gì?" Mạc Vấn nhìn về phía Lão Ngũ lách người mà đi.
"Các cậu đều cùng một sự phụ dạy dỗ, vì sao cậu không có linh khí còn mấy vị lão gia kia đều rất lợi hại." Lão Ngũ thử thăm dò nói ra.
Mạc Vấn nghe vậy mỉm cười gật đầu. "Sáu người bọn họ đều ăn vào Linh tinh mà Triệu chân nhân để lại, Linh tinh đó vốn do linh khí ngưng kết thành, ăn vào có thể nhanh chóng làm cho linh khí tăng lên."
"Vì sao cậu không ăn?" Lão Ngũ ngạc nhiên hỏi. Hắn chỉ là tạp dịch ở Vô Lượng Sơn, Ngoài lúc đưa cơm thi thoảng sẽ đi tới bên ngoài Đông điện, còn ngày thường rất ít khi đi qua, vì vậy có một số sự việc cũng không biết rõ.
"Thật ra thì sáu quả Linh tinh của Triệu chân nhân là để lại cho ta, ta đã được Thánh vật họa phù Thiên Lang Hào, làm sao có thể độc chiếm Linh tinh nữa?" Mạc Vấn cười đáp.
"Thứ tốt như vậy, sao cậu có thể tùy tiện tặng cho người khác?" Lão Ngũ rất không đồng ý.
Mạc Vấn nghe vậy không tiếp lời nữa, mà đứng lại triền núi nhíu mày nhìn về phía Tây. Lúc này trên con đường nhỏ dẫn ra khỏi núi đi về phía Tây có người đang chạy như điên về hướng đó. Trong lúc bỏ chạy gã liên tục quay đầu nhìn về phía Đông, biểu lộ trên mặt rất vặn vẹo, vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ.
"Tên gia hỏa này làm sao mà giống như vừa gặp quỷ vậy?" Lão Ngũ nghi hoặc nhìn gã nam nhân áo vải đang cong đít chạy về phía Tây.
"Giữa thanh thiên bạch nhật ở đâu ra quỷ, người này hẳn là người thủ lăng kia." Mạc Vấn thu hồi ánh mắt rồi chuyển sang nhìn về căn nhà tranh phía Bắc và đầm nước bên dưới núi. Người này chắc hẳn là vô tình nhìn thấy cự xà trong đầm, sau đó vì sợ hãi mới hoảng hốt chạy trốn khỏi nơi này.
"Gia hỏa này khẳng định là đi mật báo tin tức rồi, có truy đuổi hay không?" Lão Ngũ hỏi.
Mạc Vấn nghe vậy xua tay. Người này chắc chắn là nhìn thấy cự xà còn có nhìn thấy hai người hay không thì không biết được. Ngoài ra dù có đuổi được thì có thể như thế nào, chung quy cũng không thể học kẻ xấu mà giết người diệt khẩu.
Nửa đường phát sinh biến cố lại càng không thể lề mề, Mạc Vấn hái xuống cây chi thảo rồi đặt vào trong ngực, còn lão Ngũ thu lấy gỗ trầm hương. Hai người thi xuất thân pháp lướt về phía ngọn núi phía Bắc.
Ở trong núi thi triển thân pháp không dễ dàng, bởi vì trong núi nhiều bụi gai mà cây cối lại ít, hai người không có chỗ đặt chân, sau mấy lần đạp không chỉ có thể đi trên mặt đất. Hai người đến được đỉnh núi ước chừng mất nửa canh giờ.
Sau khi lên đến đỉnh núi, Mạc Vấn nhìn ra xa xung quanh. Giữa ba ngọn núi này có ba chỗ hổng, thế nhưng sương mù lại chỉ tràn ra ngoài từ chỗ hổng phía Tây. Chỗ hổng phía Tây có sương mù tràn ra chứng tỏ uy lực trận pháp ở phía Tây kém hơn. Trận pháp vẫn có hiệu quả nhưng uy lực phía Tây kém hơn, dẫn tới tình trạng này chỉ có thể là vị trí trận phù giấu trong lòng đất của ngọn núi cao nhất có chỗ lệch, lệch phải một chút.
Nghĩ đến đây, Mạc Vấn lập tức tiến hành tìm kiếm từ đỉnh núi, nhưng trong núi có nhiều cỏ dại, bụi gai mà trận phù được viết kia cũng không phải đặt ở nơi cao nhất, cho dù đã biết khu vực cơ bản thì cũng rất khó tìm kiếm.
Chốc lát sau Mạc Vấn dừng lại, cứ tìm kiếm thế này không phải là biện pháp, phải tìm cách khác.
Trầm ngâm một lát, Mạc Vấn chuyển sang nhìn lão Ngũ trong bụi cỏ đang đẩy cỏ, lật đá, "Lấy cho ta đồ dùng họa phù ta được tặng lúc rời Vô Lượng Sơn."
Lão Ngũ nghe vậy nhún vai tháo xuống bao hành lý, từ trong bao hành lý tìm ra những dụng cụ họa phù bình thường kia. Mạc Vấn dùng sương làm nước, mài cây mực than trong nghiên mực.
"Lão gia, vì sao cậu không dùng bộ cậu cất ở trong ngực?" Lão Ngũ nhận lấy nghiên mực giúp Mạc Vấn mài mực.
"Ta muốn vẽ một đạo Âm phù, vẽ Âm phù không thể dùng chu sa, chỉ có thể dùng mực đen." Mạc Vấn mở miệng giải thích.
"Âm phù có tác dụng gì?" Lão Ngũ tò mò hỏi.
"Con rắn màu xám kia là âm vật, vây khốn nó cần dùng dương phù để triệt tiêu âm khí của nó, vì vậy trận phù ở chỗ này chắc chắn là Dương phù để trấn tà. Nếu ta mang theo âm phù nhất định không ra ngoài được, chỗ bị dừng bước chính là chỗ trận phù." Mạc Vấn vân vê sợi lông của bút lông. Vô Lượng Sơn tặng mọi người là loại bút lông trúc ti (làm từ ống trúc và dây tơ), trước khi sử dụng phải vuốt xuôi.
Chốc lát sau mực nước đậm đặc, Mạc Vấn lấy ra phù chỉ bắt đầu đặt bút họa phù, sau khi họa phù xong thì đóng pháp ấn lên, ngay sau đó cầm trong tay bước về phía Tây. Đi được hơn mười bước thì bỗng bị ngăn lại, phù chỉ đột nhiên bốc khói rồi bùng cháy. Mạc Vấn vung tay ném đi tàn phù, lập tức lông mày nhíu chặt.
"Lão gia, làm sao vậy?" Lão Ngũ thấy vẻ mặt Mạc Vấn khác thường, chạy tới phía trước mở miệng hỏi.
Mạc Vấn nghe thấy nhưng không trả lời, trở lại nơi xa lại vẽ một đạo âm phù, cầm ở trong tay trực tiếp đi ngược lên trên, đi được một trăm thước lại bị ngăn trở, phù chỉ tiếp tục bị thiêu rụi.
Cứ như vậy thử qua năm lần, cuối cùng Mạc Vấn cũng tìm được vị trí của trận phù, ở tại mặt sau của tảng đá lớn trên đỉnh núi có vẽ một đạo phù chú màu đỏ sậm. Phù chú là Trấn tà phù thường dùng của Thượng Thanh Tông, dùng núi đá làm giấy, tế thiên khởi trận.
Mạc Vấn ban đầu tưởng rằng phù chú sẽ được giấu ở chỗ bí mật, không ngờ vị trí vẽ phù chú này cũng không bị ẩn giấu, làm cho hai người khổ công tìm kiếm nãy giờ.
"Lão gia, cái phù chú vẽ trên tảng đá vì sao không bị phai màu?" Lão Ngũ tò mò quan sát đạo phù chú kia ở mặt sau cự thạch.
"Linh khí gây nên, do đó được như vậy." Mạc Vấn nhíu mày trả lời.
"Làm sao không có ấn chương?" Lão Ngũ lại hỏi.
"Ấn chương chỉ dùng để bẩm thiên (thưa bẩm với trời), trận pháp đã thành, phù chỉ lập tức ẩn đi vô hình. Lúc này cho dù ngươi có lột bỏ đạo phù chú này, trận pháp vẫn không thể mở ra." Mạc Vấn nhắm mắt mở miệng.
"Vậy làm sao phá?" Lão Ngũ có chút căng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc của Mạc Vấn chứng tỏ sự việc này rất nan giải. Nhưng hai người đã nhận lễ vật của người ta, dù củ khoai có phỏng tay đến mấy cũng không được phép buông tay.
" Phù chỉ được phân thành năm màu hoàng, hồng, lam, tử, kim. Phù chú được vẽ ở trên sự vật thì khác, không chịu sự giới hạn này. Loại phù chú này thì uy lực lớn hay nhỏ có liên quan với tu vi linh khí người của người thi triển. Lúc họa phù bố trận thì Triệu chân nhân đã độ qua thiên kiếp, tu vi linh khí đã cực kỳ tinh thâm." Mạc Vấn thở dài sau đó lại nói thêm. "Nét bút của đạo phù chú này so với phù vẽ bằng bút thường tinh tế hơn, là dùng Thiên Lang Hào vẽ ra, uy lực vượt xa dự đoán của ta lúc đầu."
Lão Ngũ nghe xong thì há hốc mồm. "Lão gia, ý của cậu là không phá được?"
"Ta có Thiên Lang Hào trong tay, cưỡng ép mở phong ấn cũng không phải là không thể, chỉ là một khi mở phong ấn, tất sẽ phát ra tiếng nổ lớn." Mạc Vấn gác tay bước đi. Trận pháp ở chỗ này là do Triệu chân nhân khi còn sống họa phù khởi trận, năm tháng thay đổi, nhật nguyệt biến thiên, lúc này khí tức bên trong và bên ngoài trận pháp đã vô cùng khác biệt. Nếu như phá bỏ trói buộc, hai cỗ khí tức bất đồng sẽ xảy ra va chạm dữ dội.
"Nổ thì nổ, lão gia, thời gian không còn sớm nữa, làm xong sớm đi sớm một chút, đỡ phải đêm dài lắm mộng." Lão Ngũ thúc giục.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu. "Ngươi đi xuống núi đợi ta, chốc lát nữa mở phong ấn, ta và người mau chóng dời khỏi nơi này."
"Cậu vẽ xong phù, ta tới phá, ta chạy nhanh." Lão Ngũ không đồng ý dời khỏi.
"Cứ để ta tới thôi." Mạc Vấn thấy vậy cũng không không cưỡng bách hắn rời đi nữa, mà cất bước đi ra khu vực trận pháp, đưa tay vào ngực lấy ra chiếc hộp màu đen, nhấc Thiên Lang Hào lên vẽ một đạo phù chú mở phong ấn. Phù này cũng là Thuần dương phù, phá bỏ trận pháp của người khác đều dùng phù này, bởi vì chỉ là Địa sát Tiểu phù, nên cũng không cần phụ thêm chân ngôn khẩu quyết.
Sau khi vẽ xong phù chú, Mạc Vấn quay lại nhìn lão Ngũ. "Có thể sẽ có tiếng nổ lớn, mau bịt lỗ tai vào."
Lão Ngũ nghe vậy đưa tay bịt lỗ tai lại. Mạc Vấn cầm trong tay phù chỉ lăng không tiếp cận bức tường vô hình do đạo phù chú kia tạo lên.
"Ầm!" Mạc Vấn đoán không sai, phù chỉ sau khi đụng phải bức tường vô hình phát sinh một tiếng nổ rung trời. Mặc dù hắn dự đoán được sẽ có tiếng nổ lớn nhưng không ngờ sẽ có sóng chấn động kèm theo, sóng lớn đột nhiên xuất hiện xô vào hắn với lão Ngũ đang bịt lỗ tai. Luồng chấn động này vô cùng mãnh liệt, hai người bất ngờ không kịp đề phòng nên bị hất văng lên không, bay ngược trở ra.
Tuy bị hất văng nhưng thần thức của Mạc Vấn vẫn tỉnh táo. Trong lúc bay ngược về phía Tây, hắn có thể thấy rõ ràng ngọn núi đang lắc lư dữ dội. Mảng lớn núi đá quay về phía mặt trời do trước đây xây dựng mộ phần bị khơi rộng ra, ở dưới chấn động mạnh đã hoàn toàn sụp đổ. Từng tảng đá lớn lăn xuống đầm nước, con rắn màu xám khổng lồ đương nhiên sẽ không ở lại trong nước chịu đòn, hốt hoảng từ trong nước thoát ra rồi chạy vào trong cánh rừng phía Đông Nam.
Hai người mặc dù có học khing công nhưng học nghệ chưa tinh nên sau khi bị hất văng ra không cách nào điều chỉnh thân hình, cuối cùng song song rơi xuống trong rừng. Mạc Vấn thầm kêu may mắn là chỗ hai người rơi xuống không có bụi gai mọc mà chỉ rơi vào đám lá cây trong rừng.
Lão Ngũ da dày thịt béo, sau khi rơi xuống lập tức bò dậy, chạy tới trước đỡ Mạc Vấn. "Lão gia, cậu không có chuyện gì chứ."
"Ta chưa từng dùng qua loại phù chú này, không nghĩ tới có thể như vậy." Mạc Vấn xoay người lướt về phía đỉnh núi, đến được phụ cận cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy vách núi bên cạnh đều đã sụp xuống dưới. Da không còn lông lấy chỗ nào phụ thuộc (*), mộ phần được xây dựng trên vách núi đá kia đương nhiên cũng không thể may mắn thoát khỏi.
(*) Ý nói sự vật đã mất đi trụ cột sinh tồn thì không thể tồn tại.
"Lão gia, có vẻ cậu đã gây hoạ lớn rồi." Lão Ngũ nhìn xuống sau đó trợn mắt nhếch miệng.
Mạc Vấn sững sờ gật đầu, hắn sở dĩ mở phong ấn thả cự xà đi là bởi không muốn đào mồ quật mả thi thể, bây giờ thì hay rồi, ngay cả xương cốt cũng chẳng còn.
"Lão gia, bây giờ tính nào?" Lão Ngũ hỏi.
"Để ta suy nghĩ đã." Mạc Vấn cũng không có chủ ý.
"Còn nghĩ cái gì nữa, mau chạy thôi...."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.