Tử Dương

Chương 81: Người thủ lĩnh




Dịch giả: argetlam7420
Mạc Vấn đến, toàn bộ trại ồn ào sôi nổi hẳn lên, ngay cả mấy gã người Miêu lúc trước bị đánh bầm tím mặt mũi cũng không thù dai, hô lớn hoan nghênh hắn đến. Mạc Vấn vốn có thành kiến với những người Miêu định cướp đoạt Vương Nguyên Dung này, mà nay lại thấy thông cảm cho họ. Lập gia đình là chuyện đại sự không thể thiếu, những người đàn ông này một năm chỉ có mấy ngày được gần gũi phụ nữ, khao khát bị đè nén trong lòng quá lâu, phải đi cướp đoạt phụ nữ cũng là chuyện dễ hiểu.
Người Miêu vốn hiếu khách, Mạc Vấn vừa đến, trong trại đã ngay lập tức làm thịt dê chuẩn bị tiệc rượu. Long Hàm Tu triệu tập tất cả trai tráng trong trại lại một nơi, tổng số phải đến mấy trăm. Long Hàm Tu đứng trên đài, nói thẳng vào vấn đề, "Mạc tiên sinh là cao nhân đạo hạnh thâm sâu, bây giờ hắn là bằng hữu của chúng ta, lần này vào núi là để hái thuốc luyện đan, cả trại chúng ta phải đồng tâm hiệp lực trợ giúp hắn. Hôm nay chúng ta trợ giúp Mạc tiên sinh, đến khi quân lính tới bao vây trại Mạc tiên sinh mới có thể bảo vệ chúng ta an toàn."
Long Hàm Tu làm trại chủ vô cùng uy nghiêm, lời vừa nói ra, tất cả người Miêu dưới đài đồng thanh hét lớn ủng hộ.
"Mạc tiên sinh, ngươi cần dược thảo gì cứ việc nói ra, chúng ta sẽ tận lực đi tìm." Long Hàm Tu nói với Mạc Vấn đang đứng bên phải đài.
Mạc Vấn không quen nói trước mặt nhiều người, cũng không thích ra lệnh, nhưng nếu Long Hàm Tu đã mời hắn nói thì đương nhiên cũng phải nói gì đó, hắn trầm ngâm một lát rồi lên tiếng, "Dược liệu ta cần không phải là ít, bất cứ thứ gì quý hiếm đều được."
Mạc Vấn nói xong, dưới đài bỗng chốc yên lặng như tờ. Bởi mặc dù trong núi có nhiều loại dược thảo, nhưng ít có linh vật quý giá. Ngoài ra linh vật quý giá thường không rẻ chút nào, dù có người biết chúng mọc ở đâu cũng sẽ không dễ dàng giao cho Mạc Vấn.
"Trợ giúp Mạc tiên sinh cũng chính là giúp chúng ta. Nếu như quân binh đánh tới, các ngươi ai có thể chống cự được hả? Chỉ là dược liệu thôi, có gì mà không bỏ được?" Long Hàm Tu thấy không có ai đáp lại liền cao giọng trách cứ.
Long Hàm Tu nói xong, dưới đài mọi người bắt đầu xì xầm bàn tán với nhau. Bởi họ đều nói Miêu ngữ nên Mạc Vấn không nghe được, nhưng nhìn vẻ mặt mọi người dường như không ai biết có linh vật sinh trưởng.
"Im miệng, các ngươi ngày nào cũng lên núi săn thú, sao có thể không biết chỗ nào có dược thảo trân quý. Nói hết tất cả cho ta, không ai được giấu giếm." Long Hàm Tu tức giận trừng mắt quát, đại phát nữ quyền.
Những người Miêu kia thấy Long Hàm Tu nổi giận, tất cả đều lộ vẻ sợ sệt, có điều vẫn không ai lên tiếng, xem ra bọn họ thật sự không biết chỗ nào có linh vật.
"Long cô nương, không nên làm khó tộc nhân của quý tộc, có lẽ bọn họ thật sự không biết." Mạc Vấn không đành lòng thấy bọn họ bị mắng, liền tiến đến nói chuyện.
"Bọn họ ai cũng biết chỗ có linh vật, chẳng qua là không bỏ được thôi, chỉ muốn mang đến Quỷ Thị đổi lấy tiền uống rượu." Long Hàm Tu quét mắt nhìn tất cả mọi người.
Mọi người thấy vậy sợ hãi không dám ngầng đầu.
"Long cô nương, ta cũng tích góp được chút tiền, nếu ai có linh vật dị thảo, ta có thể dùng ngân lượng mua lại." mặc dù Mạc Vấn đang nói với Long Hàm Tu, nhưng hắn cố tình nói rất to, làm như vậy là để người Miêu dưới đài nghe được.
Mạc Vấn vốn muốn khuyên giải, không ngờ Long Hàm Tu nghe vậy lửa giận càng tăng lên, cao giọng hét lên mấy câu Miêu ngữ. Đám người dưới đài nghe thấy lại bàn tán xôn xao, sau đó bắt đầu có người bỏ đi. Người Miêu rời đi càng ngày càng nhiều, lát sau hầu như là giải tán toàn bộ, rồi rít ra khỏi trại chạy vào trong núi.
"Long cô nương, ngươi nói gì với bọn họ thế?" Mạc Vấn đảo mắt nhìn thôn trại, lúc này trong trại chỉ còn lại người già trẻ nhỏ với người bệnh tật, ngay cả mấy gã vác thịt dê nướng cũng bỏ thịt chạy lên núi, mà củi để nướng thịt thì bị mọi người lấy sạch làm cây đuốc.
"Ngươi đoán xem." Long Hàm Tu đắc ý nói.
"Ta làm sao đoán được." Mạc Vấn lắc đầu.
"Đi thôi, trở về trại lớn nghỉ ngơi, sáng mai đảm bảo ngươi sẽ phải chọn đến mờ mắt cho coi." Long Hàm Tu bước tới chỗ ngựa.
Mạc Vấn cực kỳ nghi ngờ, làm gì còn tâm tư đùa bỡn với Long Hàm Tu. Đã không muốn nói cho hắn biết thì hắn cũng chẳng hỏi nữa, tránh bị nàng trêu chọc.
"Chỉ có một con ngựa, ngươi có muốn cùng cưỡi với ta không?" Long Hàm Tu cầm dây cương ngựa hỏi.
Mạc Vấn nhíu mày nhìn Long Hàm Tu một cái, xoay người đi về phía đường mòn phía tây thôn trại. Long Hàm Tu cưỡi ngựa đuổi kịp hô lên, "Nơi này cách trại lớn đến hơn 180 dặm, ngươi định đi đến khi nào?"
"Ngươi đi trước dẫn đường, ta đuổi theo." Mạc Vấn tức giận trả lời, cô gái Miêu này thỉnh thoảng lại trêu chọc hắn, làm hắn rất không vui nhưng chẳng thể làm gì được.
"Thật chứ?" Long Hàm Tu cười hỏi.
Mạc Vấn không thèm trả lời nàng. Long Hàm Tu thấy Mạc Vấn cố chấp bèn giục ngựa đi tới trước, Mạc Vấn thi triển thân pháp đuổi theo phía sau. Truy Phong Quỷ Bộ vô cùng huyền diệu, con ngựa này lại không phải con tuấn mã công chúa người Hồ từng cưỡi, cho nên hắn rất ung dung đuổi theo.
Long Hàm Tu thấy Mạc Vấn rung lắc loạn xạ lại có thể đuổi kịp ngựa phi, không kìm được vừa kinh hãi vừa vui mừng. Kinh hãi là bởi không ngờ Mạc Vấn lại có thần thông bực này, vui mừng chính là đã mời được Mạc Vấn tương trợ, sau này người Miêu của nàng có thể sống yên ổn rồi.
Ngạc nhiên mừng rỡ xong, Long Hàm Tu hối hả giục ngựa phi nhanh hòng dò xét bản lĩnh Mạc Vấn. Mạc Vấn biết ý đồ của nàng, hừ lạnh một cái lập tức tăng tốc bám sát.
Đi về phía Tây mười mấy dặm, sắc trời dần tối, Long Hàm Tu phi ngựa chậm lại.
"Đi xa như vậy, Mạc tiên sinh chắc hẳn cũng mệt rồi, chúng ta đi chậm một chút nghỉ ngơi." Long Hàm Tu đem túi nước bên người đưa cho Mạc Vấn.
"Đa tạ Long cô nương quan tâm, hay là đi đến trại lớn rồi hãy nghỉ." Mạc Vấn không nhận lấy túi nước của Long Hàm Tu. Bình sinh có rất nhiều chuyện hắn không thích, một trong số đó là có người rõ ràng hành động vì bản thân nhưng cứ làm như đang giúp đỡ người khác, hành động này của Long Hàm Tu đã phạm vào điều kiêng kỵ của hắn.
"Hay cứ chậm lại một chút đi." Long Hàm Tu mở nắp túi ra ngửa đầu uống nước.
"Long cô nương, ta không mệt, mời cô nương đi trước dẫn đường, chúng ta mau tới trại lớn." Mạc Vấn đợi nàng uống nước xong lại lên tiếng thúc giục.
Long Hàm Tu bất đắc dĩ đành phải giục ngựa đi, chẳng qua tốc độ chậm hơn rất nhiều. Mạc Vấn thi triển thân pháp ung dung đi theo, đi thêm mười dặm nữa thì trời đã tối mịt, Long Hàm Tu lại đi chậm lại, "Trời tối quá, ngựa không thấy rõ đường, nếu như phi quá nhanh có thể đụng phải núi đá cây cối."
Mạc Vấn thấy Long Hàm Tu rốt cuộc đã nói ra lý do thực sự, hừ lạnh một cái không thúc giục nữa.
Ngựa vào ban đêm chỉ có thể nhìn được đại khái đường xá, chạy chậm vẫn còn được. Long Hàm Tu cưỡi ngựa đi phía trước, Mạc Vấn bước theo phía sau. Do chuyện lúc trước nên Mạc Vấn vẫn còn hơi bất mãn với nàng, hắn im lặng không nói gì, cắm đầu mà đi.
Long Hàm Tu giữa đêm tối không thấy được mặt Mạc Vấn, gợi chuyện mấy câu thấy hắn không đáp lại nàng cũng chẳng lên tiếng nữa. Đến canh hai Mạc Vấn nghe được phía trước có tiếng nước chảy, đến gần phát hiện đó là một con sông chảy theo hướng Tây Bắc - Đông Nam. Ven bờ sông có một đỉnh núi bị vát mất một nửa, phía Bắc cùng phía Tây đỉnh núi giáp với sông lớn, Đông Nam địa thế tương đối bằng phẳng, có một sơn trại rất lớn xây ở dưới chân núi. Sơn trại có chu vi năm dặm, nhà gỗ mái lá chiếm đa số, trên núi còn có rất nhiều sơn động, chắc hẳn cũng để cho người ở.
Chung quanh trại lớn có hàng rào dựng thẳng, trên đường tiến vào trại có xây cửa sổ, khi tới cửa trại Long Hàm Tu kêu người ra mở cửa, dẫn Mạc Vấn vào trại.
Sau khi đi vào sơn trại, Mạc Vấn bỗng ngửi thấy mùi thơm nồng đậm, cùng lúc đó lại cảm thấy chút lạnh lẽo. Cảm giác lạnh lẽo này không phải do gió đêm đang thổi mạnh, mà phát ra từ tận tâm can. Mạc Vấn hít một hơi thật sâu, trong lòng càng lạnh lẽo hơn, tâm niệm vừa động linh khí liền vận chuyển một chu thiên thì lạnh lẽo mới giảm đi.
"Có khách quý đến nhà, mau nhanh vào lấy túi thơm." Long Hàm Tu nói với một phụ nữ Miêu đang tiến lên đón.
Người phụ nữ nghe vậy nâng cây đuốc lên quan sát tỉ mỉ Mạc Vấn, lát sau sững sờ đứng trân trối ngay tại chỗ.
"Nhìn cái gì vậy, mau buộc ngựa cho cẩn thận." Long Hàm Tu đưa dây cương ngựa cho Miêu nữ kia rồi xoay người đi đến một gian nhà gần đó, chốc lát lại quay về, đưa cho Mạc Vấn một cái túi thơm, "Đeo cái này lên."
"Bên trong là thứ gì?" Mạc Vấn không cầm túi thơm, hỏi lại.
"Là mấy mẩu xương, nếu như không có túi thơm này, đàn ông không thể vào trại được đâu." Long Hàm Tu lên tiếng giải thích.
"Cất nó đi, ta không cần." Mạc Vấn khoát tay, lúc trước hắn cảm giác lạnh lẽo, chứng tỏ ở khu vực trại này có độc khí chỉ đàn ông mới bị nhiễm, túi thơm hẳn có công hiệu áp chế loại độc tính này.
"Khu vực son trại này có vẻ quái dị, đàn bà ở chỗ này không bị nhiễm, đàn ông nếu ở nơi này thì chỉ một khắc đồng hồ sau cả người sẽ mềm nhũn ra, nên phải đeo cái túi thơm này." Long Hàm Tu giơ tay lại đưa.
"Ta đã bách độc bất xâm, không cần những thứ này." Mạc Vấn nhíu mày lắc đầu, đường đường là nam nhi, trước ngực đeo một túi thơm thì còn ra thể thống gì.
"Ngươi nói nơi này của chúng ta có độc?" Long Hàm Tu nghe vậy rất kinh ngạc.
Mạc Vấn chậm rãi gật đầu, xem vẻ mặt Long Hàm Tu thì có vẻ nàng cũng không biết trong trại lớn có độc khí.
Trong lúc hai người nói chuyện, các cô gái vốn đã ngủ trong trại hối hả ra khỏi cửa phòng ngắm nhìn khách tới. Người ở trại này đều là đàn bà, ngủ dậy vội vàng nên mặc rất ít quần áo, Mạc Vấn thấy vậy vội nghiêng đầu không dám nhìn, Long Hàm Tu thì lớn tiếng quát tháo đuổi các nàng về nhà.
Long Hàm Tu cũng không ở trong trại, mà là ở tại sơn động trên núi. Tới được sườn núi Mạc Vấn nhận ra nơi này không có độc khí, độc khí chẳng qua chỉ tồn tại ở khu vực dưới chân núi.
"Mạc tiên sinh, nơi này ở trên cao, rất khô ráo sạch sẽ, ngươi tối nay ở lại đây đi." Long Hàm Tu vừa nói vừa thắp ngọn đèn dầu trong sơn động. Người Miêu không dùng dầu mè để thắp đèn, mà dùng một loại mỡ động vật, đèn dầu rất to, so với đèn đuốc bình thường thì sáng hơn nhiều.
"Nơi này là khuê phòng của Long cô nương, ta xin được tìm nơi khác để ở." Mạc Vấn lắc đầu nói, trong sơn động có một cái giường gỗ cùng một ít đồ dùng phụ nữ. Người Miêu đeo khá nhiều đồ trang sức, bên phải sơn động đa số là các loại quần áo xanh đỏ cùng vàng bạc trang sức.
"Ngươi cứ ở đây đi, ta sẽ xuống núi." Long Hàm Tu nói xong, không đợi Mạc Vấn mở miệng đã rời đi luôn. Mạc Vấn vội vã đuổi theo, Long Hàm Tu quay đầu nhíu mày với hắn, Mạc Vấn cảm giác mình có phần quá bảo thủ bèn không nói gì nữa. Long Hàm Tu bĩu môi cười một tiếng, xoay người rời đi.
Mặc dù nơi này bố trí khá đơn giản, nhưng rốt cuộc vẫn là phòng phụ nữ, ngủ ở chỗ này là trái lễ phép, cho nên Mạc Vấn không thể nào ngủ yên được, bất đắc dĩ đành phải ngồi xếp bằng suốt một đêm.
Qua canh năm, Mạc Vấn mơ hồ nghe được dưới núi có tiếng huyên náo liền đứng dậy ra khỏi sơn động. Chỉ thấy bên ngoài trại đã có rất nhiều đàn ông, mà Long Hàm Tu lúc này đang đi từ dưới núi lên sơn động.
"Mạc tiên sinh, xuống núi chọn dược liệu thôi." Long Hàm Tu thấy Mạc Vấn ra khỏi sơn động liền dừng bước ngoắc tay về phía chân núi.
Mạc Vấn bước nhanh xuống, tới bên cạnh Long Hàm Tu lên tiếng hỏi, "Hôm qua ngươi nói gì với những người đàn ông đó vậy, sao trông bọn họ nhiệt tình thế?"
Long Hàm Tu nghe vậy cười ha ha, cười xong đắc ý nói, "Ta nói cho bọn hắn biết, nếu tìm được linh vật hợp ý ngươi, bọn hắn có thể ở trong trại lớn thêm bảy ngày..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.