Từ Giả Thành Thật

Chương 48: "Rồng" ngẩng đầu




Thẩm Phức vừa nghĩ, mạng cũng lớn thật đấy, vừa nhanh chóng bò dậy, ngồi nhìn hắn, nhìn nửa ngày.
Lục Ký Minh hữu khí vô lực hỏi: "Sao thế? Chẳng lẽ tôi xấu trai rồi?"
Thẩm Phức thu hồi ánh mắt, xoay người xuống giường, lầu bầu nói: "Đại thiếu gia, anh đã mấy ngày không súc miệng, hôi lắm đó nha, lại còn thổi khí lên mặt người khác......"
Bị nói một câu như vậy, Lục Ký Minh cũng không cảm thấy bực hay quẫn bách xấu hổ gì cả, ngược lại cảm thấy thật sự thoải mái, muốn cười, nhưng khổ nỗi miệng vết thương còn đau, không có sức cười nổi. Trong căn phòng nhỏ ở nơi hoang dã không người này, bản thân nằm trên giường không tiện cử động, ngây ngốc cùng một chỗ với Thẩm Phức không phải địch cũng chẳng phải bạn, thế nhưng hắn lại cảm thấy như trút được gánh nặng, như lữ khách lặn lội đường xa, tìm được một trạm dịch nghỉ ngơi.
Thẩm Phức đổ hết chỗ gạo còn lại vào nồi bắt đầu nấu cháo, theo chuyển động của muỗng gỗ trong tay cậu, khói trắng mang theo mùi cháo thơm ngào ngạt bắt đầu tỏa ra, Lục Ký Minh đói đến mức dạ dày cũng xẹp xuống, nằm đó, nhìn chằm chằm vào động tác trên tay Thẩm Phức, chờ cậu đem cháo lại đây.
Chờ súc miệng ăn cháo xong, Lục Ký Minh cảm giác chính mình sống lại hơn phân nửa, thử chống giường ngồi dậy. Miệng vết thương còn chưa khép lại, Lục Ký Minh trong suốt quá trình đều thật cẩn thận, chẳng qua là đang từ nằm chuyển thành ngồi, mệt đến một thân đầy mồ hôi, Thẩm Phức khoanh tay ở bên cạnh lạnh lùng nhìn.
Lục Ký Minh duỗi tay về hướng cậu, nói: "Đỡ một chút."
Thẩm Phức cảnh giác mà nhìn hắn, nói: "Làm gì?"
"Đi ra ngoài," Lục Ký Minh cười với cậu, "Nếu không thì em mang bô lại đây đi."
Cân nhắc một chút, Thẩm Phức vẫn là không tình nguyện mà đi qua, đặt tay Lục Ký Minh lên vai mình, đỡ hắn đứng lên, dịch chuyển xíu một ra ngoài.
Lục Ký Minh hỏi: "Tôi hôn mê mấy ngày rồi?"
"Hai ngày một đêm."
Lục Ký Minh gật gật đầu, nói: "Vậy Dương Linh chắc cũng sắp trở lại rồi."
Thẩm Phức tuy rằng thon gầy hơn, nhưng sức lực cũng không nhỏ, đỡ hắn đi vài bước như vậy cũng không tính là mệt, vẫn còn có sức lực tranh cãi: "Nếu không trở lại thì sao?"
Lục Ký Minh vân đạm phong khinh mà nói: "Vậy chúng ta đành phải tự đi rồi."
Thẩm Phức chửi thầm nói, đi còn chậm hơn cả ốc sên thế này còn đòi tự đi, có khi mới đi được 50m đã bị người tìm được rồi bắn lủng đầu ấy.
Thật vất vả mới đi tới dưới một cây đại thụ ở ngoài cửa, mấy ngày nay Thẩm Phức đều giải quyết nhu cầu cá nhân ở chỗ này, đưa người tới nơi này, cậu tự nhận là công thành lui thân, nói: "Anh đỡ cây đi, tôi tránh đi một chút."
Lục Ký Minh câu lấy cổ cậu không cho đi, nói: "Đỡ không nổi."
Thẩm Phức đành phải đứng tại chỗ, làm chỗ tựa cho Lục Ký Minh. Lục Ký Minh một tay vòng qua cổ cậu mượn lực đứng vững, một tay cởi quần. Sột sột soạt soạt một vòng, Thẩm Phức cũng chưa nghe được tiếng nước, vội vàng thúc giục nói: "Mau chút."
"Không mau được," Lục Ký Minh vô tội mà nói, "Bây giờ mà buông tay lấy đồ ra thì quần tuột xuống mất."
Cũng đúng thôi, hắn chỉ còn một bàn tay, lại đang giữ quần mất rồi. Thẩm Phức trên mặt lúc xanh lúc đỏ, cũng không thể cứ bắt Lục Ký Minh nghẹn chết như vậy, cậu tự dặn lòng mình đây là đang chiếu cố người bệnh nửa thân bất tiện, nhắm mắt cắn căng duỗi tay tới giúp Lục Ký Minh lấy cái thứ đồ ra.
Tốt xấu gì cuối cùng cũng thuận lợi mà xả nước.
Thấy Thẩm Phức mang vẻ mặt anh dũng hy sinh, Lục Ký Minh nhịn không được mà cảm thấy buồn cười, không nín được muốn trêu chọc cậu: "Trước kia ở bên ngoài uống rượu, mỗi khi uống quá nhiều bọn họ luôn thích tìm kỹ nữ tới nắm lấy, gọi là 'rồng ngẩng đầu'......Ai ui! Nhẹ chút!"
Thẩm Phức ngoài cười nhưng trong không cười: "Lực tay tôi hơi lớn, sợ làm rồng gãy đầu mất á."
Lục Ký Minh lập tức ngậm miệng, đột nhiên từ phía sau bọn họ truyền đến vài tiếng ho nhẹ, Thẩm Phức hoảng sợ, vội vàng quay đầu lại xem, mười bước bên ngoài, Dương Linh vô thanh vô tức mà đứng. Không biết sao, Thẩm Phức từ trên khuôn mặt biểu cảm trước sau như một của y nhìn ra được một tia xấu hổ.
Còn không phải sao, Lục Ký Minh cởi quần, tay Thẩm Phức còn đỡ thứ đồ kia của hắn, nhìn sao cũng thấy giống đang làm chuyện không đứng đắn.
Thấy hai người nhận ra sự tồn tại của mình, Dương Linh lại ho nhẹ hai tiếng giảm bớt một chút xấu hổ, quay đầu vào phòng. Thẩm Phức vội vàng nhét thứ đồ kia của Lục Ký Minh vào trong, Lục Ký Minh muốn cười, nhưng cười một chút là miệng vết thương lại đau, thành ra vừa cười vừa nhíu mày, thoạt nhìn giống mấy người tinh thần có vấn đề, Thẩm Phức trừng hắn một cái, đỡ hắn về phòng.
Bọn họ khẳng định là có chuyện quan trọng muốn nói, Dương Linh nhìn nhìn Thẩm Phức, do dự mà không mở miệng.
Thẩm Phức nhất định không chịu tránh đi chỗ khác, muốn người ta cùng mình rơi vào hiểm cảnh, còn định không cho người ta biết nhiều hơn chút, nào có cái lý đấy. Lục Ký Minh theo ánh mắt Dương Linh nhìn cậu một cái, rồi quay lại, nói: "Nói đi, thế nào."
"Là Nghiêm Nhất Hải." Dương Linh nói.
Lục Ký Minh gật gật đầu, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Chương Chấn Lộ ở Tấn Trung kinh doanh nhiều năm, vốn không đến mức một kích liền bại như vậy, chỉ là gã không dự đoán được động tác của Lục Ký Minh lại nhanh như vậy, khiến cho Lục Trọng Sơn rơi đài đúng lúc gã dẫn binh ra bên ngoài. Gã cùng đường, muốn dựa vào sổ sách thư tín trên tay, cầu cứu Nghiêm Nhất Hải, nghĩ rằng Nghiêm Nhất Hải nể mặt những thứ quan trọng này, tới giúp gã một chủ.
Ai biết Nghiêm Nhất Hải khoan thai tới muộn, tính toán chờ sau khi bọn họ đấu đến lưỡng bại câu thương, mới tới thu hoạch chỗ tốt.
Khi đó động tĩnh địa lôi nổ tung rất lớn, trong quân vốn đã nhân tâm không ổn định, Lục Ký Minh rơi xuống không rõ sống chết, nhóm quân binh vô tâm ham chiến, vừa đánh vừa lui, Nghiêm Nhất Hải không cần tốn nhiều sức liền chiếm được địa bàn.
"Tôi đưa Chương tiểu thư về trong quân, Tần Nhạn trông chừng nàng, hẳn là sẽ không có việc gì. Nghiêm Nhất Hải chiếm địa bàn, rất nhanh sẽ đi tìm ngài."
Lúc ấy ở trên đỉnh núi Chương Yến Hồi cũng nghe không ít cơ mật, nếu không ai trông chừng nàng, đoán chừng sẽ như miếng thịt thơm ngon rơi vào ổ sói, vì bảo đảm tin tức không bị lộ, Lục Ký Minh chắc chắn che chở nàng.
Lục Ký Minh nghĩ nghĩ, hỏi: "Trong quân có người nào ngồi không yên?"
Dương Linh liên tiếp báo lên mấy cái tên, một bộ phận người là cảm thấy hiện giờ rắn mất đầu, còn không bằng khải hoàn trở về, để tránh cùng Nghiêm Nhất Hải chính diện đối đầu, một bộ phận người là thấy phía trên không còn ai, muốn mang binh của mình đi, chiếm núi làm vua, đóng quân ngủ đông. Mỗi người đều có tâm tư riêng, có điều không ai nói muốn đi tìm Lục Ký Minh một chút cả, phảng phất đã nhận định trưởng quan đã chết.
Lục Ký Minh cười lạnh hai tiếng, khinh thường không thèm bình luận gì đối với mấy hạng người kia.
Hắn nói: "Tôi hiện tại hành động có chút không tiện, còn phải lại trốn một đoạn thời gian mới có thể nhích người, anh thay tôi để ý. Đến lúc đó tìm chút quần áo cải trang tới, chúng ta chậm rãi đi."
Dương Linh nói: "Nơi ẩn nấp này, không dễ phát hiện, tôi mang theo chút gạo và mì tới, có thể lại trốn một thời gian."
Hai người lời ít mà ý nhiều, Dương Linh nói xong muốn đi. Trước khi đi, y muốn nói lại thôi, nhìn về phía mặt Lục Ký Minh, nghẹn một hồi lâu mới hàm hồ hỏi: "Đại thiếu, trên mặt ngài, đó là......"
Lục Ký Minh không rõ nguyên do, sờ lên mặt mình, cũng không lấy ra được cái gì. Thẩm Phức nhìn thoáng qua, thiếu chút nữa cười ra tiếng, ngày đó cậu bỗng dưng nổi giận, tát một phát lên mặt Lục Ký Minh, xuống tay tàn nhẫn, dấu tay cư nhiên còn lưu lại trên đó.
"A," Thẩm Phức làm bộ bừng tỉnh đại ngộ, nói, "Trong núi muỗi nhiều, ngày đó thấy có muỗi ngừng ở trên mặt đại thiếu, cho nên tôi đánh đó."
Quá xấu hổ, Dương Linh cũng không hỏi nhiều, xoay người rời đi. Thẩm Phức để mắt tới, định xem y đi hướng nào, làm bộ muốn tiễn người đi, lẽo đẽo theo sau.
Lục Ký Minh tai thính mắt tinh, đương nhiên biết tâm tư của cậu, vội gọi cậu: "A Phức, em tới nhìn đi."
Bị hắn gọi như vậy, Thẩm Phức phân thần quay đầu nhìn lại, lúc nghiêng trở lại xem, Dương Linh đã biến mất trong bụi cây cối xanh um, có thể nói là vô tung vô ảnh, thân thủ cùng tâm tư này, chẳng trách có thể ở mai phục bên người Chương Chấn Lộ lâu như vậy.
Thẩm Phức tức giận hỏi: "Nhìn cái gì?"
Lục Ký Minh cười nói: "Không có gì, nhìn lầm rồi."
Thẩm Phức không muốn cùng hắn nói chuyện, dựa bên cửa sổ, nhìn về phía rừng cây bên ngoài, nhìn ánh mặt trời nhảy nhót trên đầu tán cây, suy nghĩ chuyện của mình.
Lục Ký Minh đột nhiên nói: "Chuyện mà tôi đã nói sẽ giữ lời mà."
Thẩm Phức quay đầu nhìn hắn, một câu nói không đầu không đuôi như vậy, lại đột nhiên gợi lên ăn ý giữa hai người, Thẩm Phức biết hắn đang nói cái gì. Đã nói sẽ không để cậu chết, nói chuyện giữ lời, lần đó cũng đã nói sau chuyến đi lần này sẽ để cậu tự do, tự nhiên cũng sẽ giữ lời.
Nhưng chuyện mà Lục Ký Minh nói không giữ lời quá nhiều, Thẩm Phức nào dám tin hắn, uể oải không vui mà quay đi.
Lục Ký Minh nghiêng người dựa vào gối mềm, tìm vị trí thoải mái xong còn nói thêm: "Tôi thề."
Thẩm Phức quay lưng về phía hắn, híp híp mắt, linh cơ vừa động, nói: "Tôi không tin đâu, anh dám lấy danh nghĩa mẹ anh ra thề không?"
Trong lúc nhất thời, Lục Ký Minh không nói gì nữa, Thẩm Phức cho rằng hắn tức giận rồi, mỗi lần có người nhắc tới mẹ hắn, hắn liền giống như một con mèo gắt gỏng bị người giẫm đuôi, xù lông, thề sẽ cào mặt người ta nở hoa. Ngay vào lúc cậu cho rằng đề tài này kết thúc ở đây, Lục Ký Minh bỗng nói: "Dám."
Thẩm Phức có chút ngoài ý muốn, quay đầu lại, hơi khó tin.
Lục Ký Minh dựa vào gối đầu, biểu tình bình tĩnh nói: "Chờ sau khi an toàn trở lại Bình Châu sẽ để em cùng người nhà rời đi, lấy danh nghĩa của mẹ tôi ra thề, nhất định nói giữ lời."
Thẩm Phức nhẹ nhàng thở ra, lúc này cậu đã thật sự tin, cậu nghĩ nghĩ, lại nói thêm: "Nhưng em trai tôi ở Bình Châu mất tích rồi."
Lục Ký Minh không biết cậu còn em trai nào nữa, nhưng vẫn nói: "Sau khi trở về tôi gọi người giúp em tìm."
Có này một câu, Thẩm Phức trong lòng càng kiên định. Cậu lại nghĩ, rốt cuộc ước nguyện ban đầu của bọn họ là muốn moi chút tiền từ chỗ Lục Ký Minh, hiện giờ không vớt được cái gì, còn tổn thất không ít, rước thêm lo lắng hãi hùng vào người. Vì thế, cậu cân nhắc nói: "Đến lúc đó, lộ phí trên đường......"
Lục Ký Minh hào sảng nói: "Tôi chi."
Quá mức sảng khoái, dưới ánh mặt trời mờ mờ buổi sáng, ở nơi an tĩnh không người, chỗ này ngoại trừ bọn họ không có người khác, Thẩm Phức có loại ảo giác, bản thân mình đưa ra yêu cầu gì đều sẽ được thỏa mãn, ví như muốn trăng mọc ngay giờ cũng được. Nhưng cũng bởi Lục Ký Minh đáp ứng quá dễ dàng, Thẩm Phức lại sinh lòng cảnh giác.
"Sao đột nhiên dễ nói chuyện thế?"
"Quá mệt mỏi." Lục Ký Minh thật cẩn thận mà thay đổi tư thế, nhẹ nhàng thở ra, sợ động đến miệng vết thương, "Mỗi ngày đấu tâm nhãn quá mệt mỏi, chi bằng nói thẳng ra cho thống khoái."
Thẩm Phức chớp chớp mắt, cảnh giác cùng hoài nghi trong mắt vẫn chưa hoàn toàn biến mất, Lục Ký Minh nhìn bộ dáng của cậu, cảm giác cậu thật giống thú nhỏ vừa mới bị thuần dưỡng, chưa quen lắm với lòng tốt của con người.
"A Phức, tôi muốn ăn thịt thỏ, ngày đó em nướng rất thơm." Lục Ký Minh nhẹ nhàng mà nói.
_____________________________
28/1/2023

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.