Tu La Thiên Đế

Chương 146:




"Ta biết. Không ngờ rằng, vận khí của tên tiểu tử này lại tốt như vậy." Tề Lâm có chút không cam lòng nói.
Con ngươi hồ mị của Hồ Hương Lăng nhìn chằm chằm bóng lưng Tần Thiên, nói: "Bây giờ nhìn lại, dường như hắn cũng không có ghê tởm như vậy."
Nghe nói như vậy, Tề Lâm nhướng mày một cái, không vui nói: "Sao thể? Không phải muội di tình biệt luyến, vừa ý tên tiểu tử kia chứ?"
Hồ Hương Lăng lắc đầu một cái, nói một câu: "Người ưu tú giống như hắn, sao lại không vừa ý muội chứ.”
Nghe vậy, Tề Lâm lại giận đến nỗi sắc mặt xanh mét.
Nói như vậy, ở trong long Hồ Hương Lăng, Tề Lâm hắn thua xa so với Tần Thiên.
Lúc này, Triệu Thiên Phong và Trần Thiến cũng ở đây chú ý Tần Thiên.
"Sư tôn, đối với Tần sư đệ mà nói, đây là một cơ hội thật tốt, chắc hẳn hắn sẽ nắm lấy cơ hội này.” Trần Thiến nói.
Triệu Thiên Phong lại lắc đầu một cái, nói: "Khang trưởng lão này rất đề cao bản thân mình, với thiên phú luyện đan của Tần Thiên, sao có thể bái sư ông ta.”
"Ban đầu, lúc ớ Luyện Đan Đường của võ phủ có mấy người muốn thu nhận Tần Thiên làm đồ đệ. Nhưng mà bọn họ cuối cùng vẫn biết xấu hổ không dám mở miệng.”
“Thiên phú luyện đan của Tần Thiên quá lớn, cao đến nỗi bọn họ không dám thu nhận Tần Thiên làm đồ đệ."
"Bởi vì, hiểu biết kiến thức về luyện đan của Tần Thiên còn cao hơn bọn họ nhiều. Bọn họ có thể hướng dẫn cái gì cho Tần Thiên được.”
Ánh mắt của rất nhiều người đều đang chú ý lên Tần Thiên.
Sau khi Tần Thiên trầm ngâm chốc lát, lắc đầu nói: "Đa tạ Khang trưởng lão nâng đỡ, ta muốn độc lai độc vãng, không muốn bái sư."
Câu trả lời của hắn khiến cho đám người Tả Vạn Tùng vô cùng giật mình.
Cơ hội tốt như vậy, bao nhiêu người muốn còn không được, Tần Thiên lại trực tiếp từ chối.
Ngô Khuê đứng ở bên cạnh Trần Thiến, sau khi nghe lời từ chối của Tần Thiên, nhất thời kích động nói: "Hắn cũng quá ưu tú rồi. Nếu như Trưởng lão của Công hội luyện đan sư ngỏ ý muốn thu nhận ta làm đồ đệ, coi như là ta quang tông diệu tổ, về đến gia tộc, tất cả mọi người đều phải nhìn ta với con mắt khác."
Đối với lần này, Trần Thiến cũng chỉ cười cười, bởi vì không thể tất cả mọi người đều xuất sắc giống như Tần Thiên.
Trên mặt Khang Vực cũng toát ra vẻ thất vọng.
Nhưng mà ông cũng không cưỡng cầu: “Chỉ cần ngươi thông suốt, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm lão phu. Lão phu có thể cho ngươi nhiều tư nguyên hơn, để ngươi có thể đi xa hơn trên con đường luyện đan.”
Tiếp theo, Khang Vực công bố những luyện đan sư thông qua khảo sát, dĩ nhiên là Tần Thiên xếp hạng nhất.
Trong hai mươi người chỉ có tám người từ luyện đan sư nhất phẩm thăng cấp thành công lên luyện đan sư nhị phẩm.
Chỉ có một mình Tần Thiên là từ thân phận người bình thường thăng lên cấp luyện đan sư nhị phẩm. Trong Công hội luyện đan sư, chuyện này cũng rất hiếm thấy.
Tiếp theo, Khang Vực tự mình trao trường bào và huy chương luyện đan sư của Tần Thiên.
Phía trong trường bào luyện đan sư lót màu đen, phía trên thêu kim biên nhìn vô cùng thần bí cao quý.
Đeo huy chương luyện đan sư lên, khí chất toàn thân cũng thay đổi rất nhiều, giống như hạc đứng trong bầy gà vậy.
“Có trang phục và huy hiệu này, sau này ra ngoài sẽ nhận được sự tôn kính của mọi người. Căn bản không ai dám trêu chọc nữa.” Tôn Phú Quý nói.
Bởi vì sau lưng luyện đan sư chính là công hội. Thế lực của công hội tương đối lớn mạnh, có rất nhiều cao thủ võ đạo đồng ý bán mạng cho Công hội luyện đan sư.
Chỉ cần đắc tội với luyện đan sư, thì đồng nghĩa với việc đắc tội với Công hội luyện đan sư sau lưng luyện đan sư.
Chính vì vậy, thực lực của đa số luyện đan sư đều không phải là rất mạnh nhưng cũng không có ai dám động vào.
Sau đó, Tần Thiên đi tới chỗ Tôn Phú Quý hỏi: "Bây giờ ta có thể ghi danh tham gia đại hội luyện đan sư rồi chứ?"
Lúc này, Khang Vực cũng ở bên cạnh, sau khi nghe xong lời Tần Thiên nói, sắc mặt ông ta hơi biến đổi.
"Tôn Phú Quý, có phải ngươi từng làm khó Tần Thiên hay không?" Khang Vực không lòng vòng, trực tiếp hỏi.
“Chuyện này…” Tôn Phú Quý ấp úng, có chút chần chừ.
"Khang trưởng lão, vừa rồi vị Tôn chủ sự này suýt chút nữa đuổi Tần sư đệ ra ngoài. Đúng lúc ngài đến phân xử trắng đen.” Trần Thiến cũng chạy tới đây nói.
Nghe xong những lời này, sắc mặt Khang Vực rất khó coi.
"Tôn Phú Quý, xem ra, ngươi không muốn cái vị trí chủ sự này nữa rồi. Thiên tài luyện sư giống như Tần Thiên cũng bị ngươi đuổi ra ngoài. Vậy sau này, làm gì còn ai đến Công hội luyện đan sư của chúng ta nữa?” Khang Vực nói, trong giọng ông ta xen lẫn lửa giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.