Sau khoảng nửa nén hương, Tần Thiên nói: “Ta đã biết tên những viên đan dược này.”
Nghe vậy, những luyện đan sư khác kinh ngạc liếc nhìn Tần Thiên, đây không phải là nhanh quá rồi sao?
"Được rồi, vì ngươi đã xác định được các tên của đan dược, vậy hãy viết tên các viên đan dược theo thứ tự đi.” Một bà lão cười lạnh, chế nhạo nói.
Bà không tin Tần Thiên nhanh như vậy đã có thể biết được hết tên của các loại đan dược.
Lúc này, ba người Mạc Linh Linh vẫn đang căng thẳng theo dõi.
Biểu ca của cô thì vò đầu bứt tai, bởi vì Mạc Hải Sinh vừa mới trở thành đồ đệ của một luyện đan sư, vẫn còn rất nhiều đan dược hắn ta vẫn chưa nhớ hết.
Bây giờ bảo hắn ta nhận điện đan dược, quả thực là một việc khó khăn.
Về phần Tống Quang Trình, hắn ta so với Mạc Hải Sinh thì giỏi hơn rất nhiều, nhưng trên trán cũng có lấm tấm không ít mồ hôi.
Việc có thể phân biệt hơn ba mươi viên đan dược khác nhau trong một thời gian ngắn cũng không phải dễ dàng.
Chỉ có Mạc Linh Linh đã phân biệt được hai mươi viên đan dược, nhưng tốc độ của cô ta vẫn không thể so sánh với Tần Thiên.
“Hừ, chỉ là phô trương thanh thế mà thôi, theo ta thấy, một viên hắn cũng không phân biệt được. Sở dĩ hắn nói như vậy là để làm nhiễu loạn tâm trí của chúng ta. Chỉ sợ rằng, trong lòng hắn đã hoàn toàn từ bỏ rồi!” Tống Quang Trình nói.
Đối với lời nói của hắn, Mạc Linh Linh cũng âm thầm đồng ý.
Cô không tin Tần Thiên có thể nhận ra hơn ba mươi viên đan dược nhanh như vậy.
Lại qua nửa nén hương, Mạc Linh Linh cũng thông báo việc xác định đan dược đã hoàn tất, cô ta cũng bắt đầu viết tên của của đan dược lên giấy.
Chờ cho mọi người đều kết thúc, bà lão kia đem tờ giấy của mọi người thu lại.
Mỗi người đều có một nét bút riêng, bên trên còn ghi tên của họ, vì thế không thể có sai sót.
Kế tiếp, vài người lặng lẽ đứng đó, chờ bà lão thông báo kết quả.
“Cái này... Tần Thiên... Cái này đều là do ngươi viết?” Bà lão kinh ngạc nói với vẻ khó tin sau khi nhìn thấy chữ viết tay của Tần Thiên.
Bởi vì ba mươi lăm loại đan dược, Tần Thiên đều viết đúng!
Mà Mạc Linh Linh, chỉ đúng ba mươi loại, Tống Quang Trình viết được hai mươi sáu loại, còn Mạc Hải Sinh chỉ viết được hai loại.
“Lẽ nào còn có người viết hộ ta sao?” Tần Thiên hùng hổ hỏi.
Bà lão thực sự quá ngạc nhiên nên mới hỏi ra câu hỏi vô lý như vậy.
Trong phòng có rất nhiều các bậc tiền bối luyện đan sư đang nhìn chằm chằm, Tần Thiên căn bản không có cơ hội gian lận.
“Sư tôn, có chuyện gì sao? Có phải hắn viết không đúng cái nào không?” Mạc Linh Linh bước lên phía trước hỏi.
Bà lão đưa tờ giấy mà Tần Thiên viết cho Mạc Linh Linh.
Sau khi đọc nó, phản ứng của Mạc Linh Linh cũng giống như sư tôn của cô vậy, khiếp sợ vô cùng.
Bởi vì ba mươi loại đan dược đầu tiên, Tần Thiên viết giống hệt của cô, năm loại cuối cùng cũng không phải loại thường thấy, cho nên Mạc Linh Linh cũng không nhận ra.
Nhưng sau khi đọc câu trả lời của Tần Thiên, Mạc Linh Linh đột nhiên tỉnh ngộ.
Lúc này, Triệu Thiên Phong mở miệng hỏi: “Vòng nhận diện đan dược này, ai đã thắng vậy?”
“Tần Thiên đều nhận diện chính xác ba mươi lăm loại đan dược.” Bà lão nói.
Nghe xong, khuôn mặt xinh đẹp của Trần Thiến tức khắc lộ ra vẻ vui mừng, nàng nói với Triệu Thiên Phong: “Sư tôn, con nói rồi mà, Tần Thiên quả thật là một luyện đan sư tài ba!”
Triệu Thiên Phong cũng rất là vui mừng, lần này, Trần Thiến không có nhìn lầm người.
“Vừa rồi có người nói biểu ca của cô là thiên tài trong số các thiên tài, tại sao bây giờ cô không tiếp tục nói nữa đi?” Trần Thiến nhìn chằm chằm Mạc Linh Linh, đem sự tức giận vừa nãy trả lại cho Mạc Linh Linh.
Mạc Linh Linh nhất thời tức giận đến mức nói: “Có gì mà đắc ý hả, Tần Thiên chỉ là mèo mù gặp chuột chết, cho nên hắn ta mới đoán đúng. Khảo thí tiếp theo sẽ càng khó hơn, để ta xem hắn ta còn giả vờ đến khi nào.”
“Không tồi, nhận diện đan dược chỉ là vòng khởi đầu mà thôi, trò hay còn ở phía sau.” Tống Quang Trình cũng không phục nói.
Hắn ta thua Tần Thiên trong việc nhận diện đan dược nên hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ, hắn muốn lấy lại thể diện ngay lập tức.
Hắn ta nói với sư phụ của Mạc Linh Linh: “Tiền bối, mau chóng bắt đầu vòng hai cuộc khảo nghiệm đi.”