Mộc Tử Duy bị tiếng gõ cửa đánh thức. Cậu dụi con mắt nhập nhèm còn buồn ngủ, vơ lấy chiếc áo phông bên giường tròng vào, xuống giường, đi mở cửa.
Khoan đã, mặc ngược áo rồi.
Mộc Tử Duy đứng trước cửa lộn áo lại, sau đó mở cửa. Ngoài cửa là bà chủ cho thuê nhà.
“A! Xin lỗi, cháu lại quên!”
Mộc Tử Duy chạy nhanh về phòng, lấy tiền ra đếm đủ, rồi quay ra cửa.
“Bà, cháu xin lỗi, cứ quên nộp tiền thuê nhà hoài….”
“Không sao không sao.”
Bà chủ cho thuê nhà cười ha hả xua tay, “Bà biết ngay Tiểu Mộc cháu hay quên nên tới báo một tiếng.
Kiểm kê tiền trong tay thêm lần nữa, lại lấy ra một tờ: “Tiểu Mộc, cháu đưa thừa này. Đây, trả lại cho cháu.”
“Vâng ạ.” Mộc Tử Duy ngoan ngoãn lấy lại tiền.
Bà chủ cho thuê nhà: “Tiểu Mộc à, không phải bà nói cháu đâu, thanh niên đừng có hôm nào cũng ở nhà, đi tìm việc làm sớm đi. Dù là một chốc một lát không tìm thấy, cũng đừng ngày nào cũng ngồi rúc trong nhà, đi ra ngoài nhiều vào, chạy bộ, khiêu vũ…. Nói đến đây, cháu còn chẳng bằng bà già như bà đây. Bà nói cho cháu biết nhé, Tiểu Lý nhà bên cạnh kia…”.
Mộc Tử Duy chỉ có thể vừa nghe vừa ‘Vâng vâng’ gật đầu.
Đối với sự nhiệt tình của bà chủ cho thuê nhà, Mộc Tử Duy đã tập thành thói quen. Lúc vừa mới đến đây, bà ấy nhìn một cái đã nhận định đứa trẻ tầm tuổi 15,16 như cậu nên đi học cấp 2 mới đúng, nên cứ tới hỏi suốt “Tiểu Mộc à, có phải cháu cãi nhau với bố mẹ không”, “Có mâu thuẫn gì thì bàn bạc rồi giải quyết, mắc gì rời nhà trốn đi làm người lớn lo lắng chứ”, “Thằng bé nhỏ như vậy, một mình ở bên ngoài nguy hiểm biết bao” ….
Mộc Tử Duy đành lấy chứng nhận đầu bếp ra, bà ấy mới thôi không còn lải nhải khuyên cậu về nhà nữa. Nhưng chuyện lải nhải biến thành những tranh cãi về chuyện nhà chuyện cửa và hàng xóm láng giềng.
Theo lời bà ấy nói: “Thằng bé Tiểu Mộc này đáng yêu biết bao, ngoan ngoãn khéo léo, nói với nó cái gì nó cũng nghe, chẳng bao giờ chê bà già tôi lải nhải đâu nhé.”
“Ấy chết, sao bà lại nói nhiều như vậy. Tiểu Mộc, bà đi trước đây. Trưa nay nhà bà làm vằn thắn, làm xong bà sẽ mang sang cho cháu một ít.” Có lẽ do đứng cũng lâu rồi nên hơi mệt, bà ấy cuối cùng cũng dừng câu chuyện.
“Vâng, cháu cảm ơn bà, tạm biệt.” Mộc Tử Duy nhìn chằm chằm vào bóng lưng run lẩy bẩy của bà chủ cho thuê nhà khuất dần sau góc cầu thang, thầm thấy may: cuối cùng cũng nói xong rồi.
Đóng cửa lại, nắm chặt tờ tiền một trăm đồng, Mộc Tử Duy bắt đầu lẩm nhẩm: “Vậy là chỉ còn có ba trăm đồng.” Nhưng sống kiểu gì với ba trăm đồng này đây? Đừng nói tới tiền thuê nhà tháng tới, ngay cả phí sinh hoạt tháng này cũng không đủ.
Chẳng lẽ gọi điện về nhà xin? Nhưng cậu thấy, vừa mới tốt nghiệp ra xã hội còn gọi điện về nhà xin tiền đúng là chuyện không nên làm.
Nếu có thể tìm được việc làm thì tốt rồi.
Nhưng chính Mộc Tử Duy cũng biết hi vọng tìm được công việc mù mịt cỡ nào. Dù tới nhà hàng nào ứng tuyển, bản thân mình nếu không bị người cạnh tranh đẩy xuống, thì cũng vì cậu không giỏi ăn nói nên chẳng được việc. Đi nhiều lần quá, cậu chẳng còn lòng tin nào với chuyện tìm công việc nữa.
Mà hôm nay, tiền cũng sắp dùng hết rồi….
Lẽ nào phải tới công trường dọn gạch? Nhưng chắc thấy chiều cao và thể hình của cậu rồi, người ta cũng không nhận đâu.
Mộc Tử Duy uể oải lắm.
Nếu như cậu có thể cao hơn chút nữa thì tốt rồi. Nếu như lúc ấy cậu không rời nhà tới Tân Đông Phương này vì học món cay Tứ Xuyên thì tốt rồi. Nếu như lúc thi đại học cậu không tô nhầm OCR (*) dẫn đến Tiếng Anh không đủ điểm vào trường thì tốt rồi.
(*) OCR: kỹ thuật nhận dạng ký tự bằng quang học, kỹ thuật này ứng dụng trong việc chấm thi trắc nghiệm, nhận dạng các ô tròn chúng ta khoanh trong bài thi trắc nghiệm để tính kết quả đó.
Nhưng Mộc Tử Duy cũng rõ, ‘nếu như’ và ‘nếu như’ vĩnh viễn cũng không thể biến thành sự thực. Bực tức gì gì đấy, xả ra là được rồi, không cần thiết phải để trong lòng.
Lúc Mộc Tử Duy phấn khởi trở lại, bật máy tính xem các kiểu tin tuyển dụng thì di động reo vang.
Hửm? Số lạ? Không phải quảng cáo, lừa gạt các kiểu đấy chứ?
Mộc Tử Duy chần chờ ấn phím nghe.
“Alô? Mộc Tử Duy phải không?”
Đầu kia điện thoại không ngờ là một giọng nói xa lạ trong trẻo, còn là giọng nữ.
“Ừ, là tôi. Xin hỏi cô là…”
“Anh trai là tổng công đại nhân.”
“Hả?”
“Chắc anh không nhớ ID của tôi rồi. Tôi thấy anh đăng tin ‘tìm bạn trăm năm’ trong tieba nên gọi điện tới tìm anh.”
“Hả? À!” Mộc Tử Duy khẩn trương đến mức tay bắt đầu đổ mồ hôi, cậu đổi tay cầm di động, tiếp tục nói: “Vậy cô hỏi đi.”
Tin ‘tìm bạn trăm năm’ và tieba kia làm cậu thấy gì đó kỳ quái, cậu vẫn đang muốn quên nó đi. Kết quả, vốn không ôm hy vọng gì với tin ‘tìm bạn trăm năm’ nữa thì có người tìm tới.
Mộc Tử Duy bắt đầu rầu rĩ, nếu phải gặp mặt, có nên mua giày tăng chiều cao trước không nhỉ?
“Tôi đã xem qua tư liệu cá nhân trong baidu của anh, anh bây giờ đang ở Thành Đô phải không?”
“Ừ.”
“Bây giờ vẫn chưa tìm được công việc?”
“Chưa. Nhưng tôi đang cố tìm đây.” Chỉ là cố cũng không tìm được.
“Ây chà, vậy sao? Vậy là tốt rồi. Chỗ tôi vừa vặn có một công việc, anh có muốn thử xem không?”
“Hả?” Thì ra không phải tới tìm bạn trăm năm? Nhưng có công việc dù sao cũng tốt. “Cái đó… Công việc gì vậy?”
Giọng điệu ngốc manh nơm nớp lo sợ lại lộ ý chờ mong ấy suýt thì hại Quan Tiểu Cẩn thốt ra “giặt quần áo làm cơm + làm ấm giường”, nhưng cô vẫn cố nhịn xuống.
Tuy rằng ngốc manh thụ làm ấm giường là không sai, nhưng anh trai mình là thẳng nam, ngốc manh thụ cũng thẳng nam, thẳng nam bẻ cong gì đấy cũng chỉ tồn tại trong tiểu thuyết….
“Là thế này, anh tôi cần một đầu bếp gia đình, ngày làm ba bữa cơm là được, tiền lương chắc cũng không tệ lắm…”
“Được!”
“Ack… Vậy coi như cậu nhận lời rồi nhé.”
“Ừ, bao giờ thì bắt đầu?”
“Ngày mai, 9h sáng gặp ở cửa công viên XX, tôi mang anh tới nhà anh tôi.”
“À, vậy…” Mộc Tử Duy còn muốn hỏi thêm mấy thứ khác, nhưng trong điện thoại chỉ còn tiếng ‘Tít ── tít ──”
“Tuy không tìm được bạn trăm năm, nhưng tốt xấu gì cũng có công việc.” Mộc Tử Duy hơi vui, nhưng trong lòng còn đang rối rắm: ngày mai rốt cục có nên đi giày tăng chiều cao không nhỉ?”
Cuối cùng, ngày hôm sau, lúc ra khỏi nhà, Mộc Tử Duy vẫn chỉ đi đôi giày thể thao có đế hơi dày một chút. Thứ nhất là giày tăng chiều cao hơi đắt, mua giày cũng chẳng có cơm mà xơi. Thứ hai là cậu thấy lừa người ta không tốt lắm, hơn nữa dù lúc gặp mặt cô gái ấy có thiện cảm với cậu thì cậu cũng chẳng lừa người ta cả đời được.
Nói cách khác, tuy cô gái ấy chỉ gọi tới giới thiệu công việc, nhưng Mộc Tử Duy vẫn mang vài phần hi vọng.
Nhưng hi vọng ấy khi gặp cô gái kia đã vỡ tan….
Ghế dài bên ngoài công viên, một cô em vóc người cao gầy đang gặm bánh nướng vừa nhìn thấy cậu thì đứng lên, kinh ngạc hô: “Tứ Nương!!!” (*)
(*) Tứ Nương là từ chỉ nhà văn Quách Kính Minh, còn gọi là Tứ Tỷ’. Nhà văn này giỏi, cũng dính mấy vụ ‘đạo văn’ nhưng thái độ không hề ăn năn mà vẫn cho mình là đúng. Có lẽ hình tượng Mộc Tử Duy lấy từ Quách Kính Minh vì anh này cũng chỉ có 1,55m, nặng > 40 kg, mặt baby ciu tèo.
Mộc Tử Duy hơi ngẩng đầu, nhìn cô gái cao độ 1m7 này, hỏi: “Tứ Nương là cái gì?”
“Không có gì không có gì.”
Quan Tiểu Cẩn cười gượng, “Tứ Nương chính là một loại thán từ, ý biểu đạt vui vẻ. Mộc Tử Duy phải không? Tôi nhìn thấy anh thì rất vui. Ack…. anh hình như…” Trông không vui lắm.
“Không có gì.” Chỉ là hi vọng tan tành. Chiều cao gì gì đấy… Cảm giác hoàn toàn chán đời!
“Không có gì là tốt rồi. Được rồi…”
Quan Tiểu Cẩn tìm trên người mãi, lấy ra một tờ giấy. “Hôm nay tôi có chút việc, không thể đi với anh, đây là địa chỉ.”
“Ừa.” Mộc Tử Duy nhận lấy nhìn một cái, sau đó ném vào trong túi.
“Này, nếu anh không tìm ra được thì tôi cho anh tiền xe.”
“Không cần, tôi tìm được.”
“Ui, đúng không? Vậy là tốt rồi.” Quan Tiểu Cẩn cười ha hả, cười xong, nhỏ giọng nói thầm: rõ ràng mặt mũi như kiểu mù đường.
“Tôi sẽ không lạc đường.” Mộc Tử Duy thản nhiên nói, “Còn nữa, tiếng cô nói thầm to quá.”
“Ack…” Quan Tiểu Cẩn nghẹn họng, cũng may lúc này di động cô vang lên.
“Kia đó, bạn tôi giục tôi rồi, tôi đi đây.”
Mộc Tử Duy nhìn bóng lưng cô, nghĩ thầm: quả nhiên là một cô gái kỳ lạ. Nhưng cũng khó trách, hình như mọi người trong tieba kia đều rất kỳ lạ.
Địa chỉ trên tờ giấy cô gái đưa cho cậu, Mộc Tử Duy đã từng đi ngang qua.
Dựa vào ký ức, cậu tìm tới chỗ ấy, đi vào tiểu khu thoạt trông rất xa hoa kia, lượn một vòng mới tìm thấy tòa nhà ấy.
Một, hai, ba, bốn, năm.
Leo lên tầng 5, Mộc Tử Duy ấn chuông cửa.
Chỉ nghe ‘leng keng’ một tiếng, cửa đã mở ra. Mộc Tử Duy ngẩng đầu như phản xạ có điều kiện, chống lại tầm nhìn của người kia.
“Ack… cao thế…”
“Ừm… lùn vậy…”
Hai người đồng thời cảm khái.
—
Lời tác giả: Rồi cũng sẽ có một ngày, đối thoại của hai người sẽ trở thành:
“Ack, lớn quá…”
“Ừm… chặt ghê.”
><><><><