Từ Một Tin ‘Tìm Bạn Trăm Năm’ Trở Thành ‘Vợ’ Người

Chương 23: Tôi đã hiểu, tôi biết nên làm thế nào




“Chú nói chú thích Quan Chước?” Mặt Tần Cáp vì khiếp sợ mà hơi vặn vẹo.
“Ừ. Quan Chước rất tốt, tôi muốn ở bên hắn, nếu thích hắn là có thể ở bên hắn chứ?” Vẻ mặt Mộc Tử Duy rất nghiêm túc, chẳng hề giống đang nói đùa.
Tần Cáp đã bắt đầu chóng mắt, xoa ấn huyệt Thái Dương, suy nghĩ thật lâu, hỏi: “Sao chú đột nhiên biến thành như vậy? Anh nhớ trước đây chú chưa từng thích đàn ông mà.”
“Đúng là chưa thích người đàn ông.” Mộc Tử Duy gật đầu, “Chưa thích ai cả, chỉ thích Quan Chước.”
Cậu đã thấy Quan Chước là người tốt nhất trên đời này từ lâu rồi. Cậu không chỉ thấy Quan Chước tốt, còn muốn đối tốt với Quan Chước, ừ, nếu ở bên nhau là tốt nhất.
Muốn làm người nhà của hắn, muốn ngày nào cũng ăn cùng hắn, ngủ cùng hắn, di dạo phố cùng hắn.
Trước đây cậu vẫn không rõ tình cảm này là gì, cũng bởi vì Quan Chước là đàn ông, cho nên tới giờ vẫn không nghĩ tới phương diện ấy. Mãi đến khi thấy Tần Cáp ngày hôm nay mới bỗng nhiên hiểu ra, đây là thích.
“Tôi thích Quan Chước.” Mộc Tử Duy lặp lại lần thứ hai, giọng đã trở nên vững vàng hơn vừa rồi.
“Dừng dừng dừng! Tôi biết chú thích hắn, không cần lặp lại nữa.”
Tần Cáp cảm thấy huyệt Thái Dương gồ lên. “Nhưng mà, hắn thích chú không?”
Mộc Tử Duy ngây ngẩn cả người, ánh mắt mờ mịt: “Tôi không biết…” Ngừng một chút, suy nghĩ, hơi sốt ruột nói: “Nhưng Quan Chước rất tốt với tôi.”
Tần Cáp đảo mắt trắng dã, “Đối tốt với cậu chính là thích à? Anh cũng đối tốt với chú đây, chú nói coi anh thích chú không?”
“… Tôi không biết.”
“…” Tần Cáp thất bại rồi, nhéo mặt Mộc Tử Duy cường điệu: “Người anh thích là Lăng Á, Lăng Á! Nghe rõ chưa?”
“Nghe rõ rồi.” Mộc Tử Duy bị nhéo đau, hỏi: “Nếu như Quan Chước không thích tôi, vậy làm sao bây giờ?”
“Nếu biết có thể làm gì thì hôm nay sao thành như vậy?” Tần Cáp cúi đầu, trên đường cái nói mình là cơ lão gì đó, bây giờ ngẫm lại, thực sự mất mặt chết đi được.
“Còn nữa, sữa đậu,” Tần Cáp hít sâu một hơi, chậm rãi nói, “Chuyện chú thích Quan Chước, chú có suy xét với bố mẹ chú chưa?”
Mộc Tử Duy im lặng, giờ cậu mới hiểu ra, đúng là chưa từng nghĩ nhiều như vậy.
“Bố  mẹ cậu chỉ trông cậu sớm cưới vợ, sớm ẵm cháu đúng không? Nếu cậu nói với bọn họ chuyện này, bọn họ phải nghĩ thế nào?”
“… Tôi không biết.” Mộc Tử Duy cúi đầu, đột nhiên nhớ tới lần trước gọi về nhà cho mẹ, mẹ còn đang sốt ruột vì chuyện tìm vợ cho cậu mà. Nếu biết cậu không thể tìm một người con dâu về cho bố mẹ, bố mẹ nhất định rất khó chịu.
Không chỉ có thế, còn cả quẻ bói của thầy tướng số kia, nói cái gì trong năm nay không kết hôn sẽ đoạn tử tuyệt tôn. Bản thân cậu thì cũng chẳng tin lắm, nhưng bố mẹ tin, đến lúc đó ngoại trừ buồn bã khổ sở ra, nhất định càng lo cho cậu hơn. Còn cậu đã là một người lớn, thế mà cứ luôn khiến họ quan tâm.
Tần Cáp thấy cậu thần sắc ảm đạm, không khỏi cũng nghĩ tới mình. Hắn cũng vì không để người nhà thất vọng, cũng đã giấu diếm tính hướng của hắn lâu như vậy? Thậm chí ngay cả đoạn thầm mến dè dặt với Lăng Á cũng không để ai biết, tâm tình thích một người cũng như kẻ trộm, dù giấu diếm kín đáo đén đâu cũng không thể dấu dưới nền đất tối tăm ngột ngạt được, cũng không thể an tâm nổi. Có lẽ đã đè nén quá lâu, mệt mỏi quá lâu, lần này ngẫu nhiên gặp lại mới như quả bom, thoáng cái đã làm tình cảm của hắn nổ tung ra.
Tần Cáp ngẩng đầu lên, nhìn trần nhà thở dài, nói với Mộc Tử Duy, cũng nói với bản thân mình: “Dù hắn thích chú, dù bố mẹ người thân cũng đồng ý thì chú có nghĩ tới lực cản của xã hội này không? Đồng tính luyến ái vẫn chẳng phải chuyện gì vẻ vang, rất nhiều người coi nó là biến thái, bị tâm thần, có người hận nó, cũng có người chửi mắng nó. Dù chú có thể chịu được những điều ấy, vậy còn hắn? Chú có nhẫn tâm để hắn thừa nhận những điều ấy không?” Nói xong cũng cảm thấy mình đã mang theo cả nỗi lòng bi quan vào, nói hơi nặng lời. Nhất là thấy vẻ ngưng trọng và khổ sở, lòng cũng thấy áy náy. Mộc Tử Duy thiên tính đơn thuần thiện lương, vất vả lắm mới thông suốt cậu thích một người, hắn không nên nói những lời đả kích cậu như thế.
Đang muốn nói gì đó cứu vãn, nhưng thấy con ngươi Mộc Tử Duy ướt sũng, hơi lóng lánh ánh nước.
“Tôi đã hiểu.” Mộc Tử Duy mở miệng. “Tôi biết nên làm thế nào.”
Nói xong, đứng dậy, lấy tay lau mắt.
“Xin lỗi, tôi đi trước.” Sau đó chạy thẳng, Tần Cáp gọi cũng chẳng kịp.
“Sữa đậu, rốt cục cậu hiểu cái gì!” Tần Cấp thầm hò hét trong lòng.
Càng buồn hơn là, vì sao bạn của cơ lão cũng định trước biến thành cỡ lão a!… Thôi được rồi! Cũng không phải bệnh truyền nhiễm!
Quan Tiểu Cẩn dắt Quan Quan mệt mỏi uể oải về nhà.
Trong phòng khách chỉ có anh trai cô, tiểu ngốc thụ không biết đã chạy đi đâu.
“Chú ơi, anh lùn đâu rồi?” Quan Quan ôm chiếc xe lửa đồ chơi hôm nay cô nó mua cho, nhìn khắp nơi, không thấy Mộc Tử Duy, lộ ra vẻ mặt thất vọng rõ ràng. Nó còn muốn chơi đùa với Lùn nữa.
“Cậu ấy có việc, lát nữa sẽ về.” Quan Chước ngẩng đầu nhìn đồng hồ, nhíu mày, tâm tình không hiểu sao thấy nôn nóng. “Còn nữa, Quan Quan, không thể gọi Mộc Tử Duy là Lùn.”
“Dạ.” Quan Quan ngoan ngoãn nghe lời, nhưng ai cũng biết lần sau nó chắc chắn sẽ lại gọi vậy. Quan Chước đã nói rất nhiều lần, Quan Quan cũng chẳng sửa được.
Quan Quan chạy về phòng nó chơi, Quan Tiểu rảnh rỗi đi bộ trong phòng khách, bỗng nhiên tinh mắt thấy cái túi nilon trên bàn trà.
“Đây là cái gì?” Quan Tiểu Cẩn mở túi ra, thấy bên trong là một túi sữa bột đậu to, nhất thời hắc tuyến từ thái dương rớt xuống. (_ __|||)
“Anh… nhà mình có ai uống sữa đậu nành đâu…”
“Ừ.” Quan Chước cực kỳ bình tĩnh, nói, “Anh mua nhầm.”
Quan Tiểu Cẩn có cảm giác chỉ số thông minh bị sỉ nhục, trong túi chỉ có sữa bột đậu, còn có thể mua nhầm sao?
Nhưng mà…. “Duy Duy sữa đậu” gì gì đó, dễ làm người ta nhớ tới Mộc Tử Duy lại là sao?
“Anh…” Lời nghi ngờ Quan Tiểu Cẩn còn chưa nói ra miệng thì chuông cửa kêu rồi.
Quan Chước sải bước ra mở cửa, ngoài cửa, người đang ngẩng đầu ngơ ngác nhìn hắn là Mộc Tử Duy.
Ánh mắt hai người dán vào nhau, đều sững sờ trong nháy mắt, Mộc Tử Duy phục hồi tinh thần thì lại vội vàng cúi đầu.
“Cái kia… tôi đã về.”
“Ừ.” Quan Chước nhìn về phía thứ cậu cầm trong tay, hỏi: “Cậu mua gì đấy?”
“Hạt sen, dùng để nấu cháo.” Dừng một chút, còn nói: “Tim sen lấy ngâm trà, có thể thanh hỏa. Cậu nghĩ dạo này Quan Chước và Quan Tiểu Cẩn hình như đều hỏa vượng nên mới mua cái này.
Thanh hỏa…. Quan Chước như nghĩ tới cái gì đó, hơi quay mặt qua, không thèm nói nữa.
Lột hạt sen là một công việc vặt vãnh, nhất là còn phải moi tim sen ra nữa. Nhưng trên mặt Mộc Tử Duy không thấy chút sốt ruột nào.
“Để tôi giúp cậu.”
Quan Chước ngồi xuống giúp cậu. Ngón tay Quan Chước rất dài, khớp xương rõ ràng, ngay cả móng tay cũng rất đẹp, dù lúc đang làm những việc này cũng thấy rất đẹp.
Lúc lấy hạt sen, đầu ngón tay hai người đều không cẩn thận va chạm một chút, Mộc Tử Duy rụt tay về như phải bỏng, im lặng cúi đầu.
Động tác trên tay Quan Chước cũng dừng lại, “Làm sao thế? Chuyện bạn cậu…”
“Không, không có gì.” Mộc Tử Duy cuống quít lắc đầu, cắn môi dưới, cầm túi và bát tới, nói: “Tôi vào bếp làm, một mình tôi làm được.”
Chờ Mộc Tử Duy đi rồi, Quan Tiểu Cẩn mới ngồi xuống, chọc thắt lưng anh trai.
Quan Chước yên lặng nghiêng đầu nhìn cô.
“Anh.” Quan Tiểu Cẩn thấp giọng, “Tiểu ngốc thụ sao cứ là lạ? Lại cố ý tránh né anh…
“Đừng gọi cậu ấy là tiểu ngốc thụ.” Quan Chước cắt ngang lời của cô, mày khẽ cau, ánh mắt hướng đi đâu đó, không biết đang nghĩ gì.
Quan Tiểu Cẩn cũng nhìn theo ánh mắt anh, bất ngờ lại là túi “Sữa đậu Duy Duy.”
“…”
><><><><

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.