Từ Một Tin ‘Tìm Bạn Trăm Năm’ Trở Thành ‘Vợ’ Người

Chương 93: Pn




PN 2 (4)|
Trong khoảng thời gian này, mấy người bọn họ gần như đi khắp các chùa miếu to nhỏ của thành phố, hoặc tới các đạo quán trên núi. Họ đã thắp hương bái Phật, cầu thần linh phù hộ, đi tìm hòa thượng chủ trì đức cao vọng trọng, họ cũng từng tìm thầy coi bói. Nhưng tất cả đều vô ích.
“Uống bao nhiêu nước mà vẫn vô ích, chúng ta có cần thiết phải hấp tấp vậy không?” Lăng Á méo cả miệng.
“Đây là nước chú Trần mang đến từ Tây Tạng, dân tộc Tạng tin cái này lắm, nói là nước thần, có thể loại bỏ tai họa.”
Quan Chước giải thích, rót một chén cho Mộc Tử Duy. “Là nước suối, không bẩn.”
Mộc Tử Duy không hề nghĩ ngợi gì đã uống luôn.
Lăng Á cực kỳ ghét mấy thứ không rõ nguồn gốc này nên bất kể thế nào cũng không chịu uống.
Tần Cáp thấy thế liền uống trước một ngụm rồi mới đưa cho Lăng Á, tha thiết nói: “Mát lắm, còn hơi ngọt nữa. Cậu uống thử xem, dù không có ích lợi gì thì nó cũng chỉ là một ngụm nước thôi mà.”
Bị nài nỉ với ánh mắt mong ngóng như vậy, Lăng Á không còn cách nào khác, tuy không tình nguyện nhưng vẫn uống. Y khó chịu với cảnh này, có trời mới biết, chính bởi ánh mắt này nên lần trước y đã ma xui quỷ khiến thế nào mà uống hết bát nước hòa với tro của lá bùa. Mùi vị ấy cả đời này y cũng không muốn lặp lại.
Không có gì bất ngờ xảy ra, một chén nước thần cũng không hề có chút tác dụng nào, Mộc Tử Duy và Lăng Á vẫn không hoán đổi lại.
Vì thất vọng quá nhiều nên mọi người cũng không mong đợi lắm.
“Không sao không sao, nói không chừng lần sau sẽ thành công chăng.” Tần Cáp cố gắng cười an ủi mọi người.
“Ngu ngốc.” Lăng Á cầm lấy tay Tần Cáp, giật người hắn xuống khom khom rồi lấy nhéo mặt hắn một cái, đứng dậy nói: “Chúng tôi đi trước đây, mai rồi lại tới.”
Tần Cáp bị nhéo má nên hơi đau, nhưng vẫn cười vui vẻ đi theo sau.
“Anh Tần vui tươi hơn rồi.” Mộc Tử Duy cảm thán, mấy hôm trước nhắc tới Lăng Á là Tần Cáp cứ khẩn trương không yên. “Có thể là do nhìn mặt em nên anh ấy không thấy áp lực.”
Quan Chước: “Ừ, dù sao cũng là chuyện tốt.”
“Vậy còn anh?” Mộc Tử Duy nhìn anh. “Bây giờ em không còn thấp lùn như trước nữa, anh có thích em không?”
Quan Chước không ngờ Mộc Tử Duy lại hỏi vậy, cau mày đáp: “Anh thích em, bất kể em như thế nào cũng vậy. Hơn nữa, em sẽ trở lại hình dáng cũ thôi, đừng lo lắng được không?”
Mộc Tử Duy: “Vậy nếu mãi mãi em cũng không thể quay trở lại thì sao?” Nói xong, cậu cũng cảm thấy mình ngang bướng liền cúi đầu nhỏ giọng nói “Xin lỗi.”
Quan Chước im lặng, cánh tay còn lẳng lặng khoác lên vai cậu, mím chặt môi. Anh cũng biết là một vài biểu hiện bình thường của anh tạo ảo giác cho Mộc Tử Duy nên cậu mới thiếu cảm giác an toàn như thế. Nhưng anh không biết, rốt cuộc phải làm cách nào mới có thể làm Mộc Tử Duy tin, để cậu yên tâm?
Hai ngày sau, đoàn người định đi núi Ba.
Quan Tiểu Cẩn nghe được từ chỗ cô bạn Hiểu Huyên rằng trên một ngọn núi của thành phố bên có một ngôi miếu rất linh, trong miếu có một thầy xem tướng đến đi như gió.
Vốn dĩ họ cũng không tin chùa miếu hay thầy tướng số lắm, nhưng không chịu nổi bị người ta nài nỉ. Thế là chắc mẩm thôi thà rằng tin còn hơn là không, họ liền cùng đi.
Là một người môi giới tiêu chuẩn, Hiểu Huyên cũng đi theo, đi cùng còn có Quan Tiểu Cẩn.
“Nói trước nhé, thần toán không phải lúc nào cũng bày sạp đâu, cũng không có địa điểm cố định, nếu không gặp được cũng đừng trách em.” Hiểu Huyên đi đằng trước dẫn đường. “Tuy em không biết các anh gặp phải vấn đề khó khăn gì, nhưng xe đến trước núi ắt có đường, phong cảnh trên ngọn núi này khá đẹp, dù không gặp được cao nhân thì đi ngắm cảnh cũng không tệ.”
Đúng như lời cô nói, ngọn núi này phong cảnh đẹp, cây cối khắp núi xanh um tươi tốt, rừng núi sau cơn mưa loang loáng những ánh nước long lanh, như thể chặn lại con đường đằng trước.
Đường núi trơn trượt dốc ngược, Quan Chước lo lắng đi đằng sau Mộc Tử Duy, thấy cậu mấy lần suýt ngã, lo lắng không yên, nhưng vẫn nhẫn nhịn không lên đỡ.
Đi đến lưng chừng núi, Quan Tiểu Cẩn không đủ sức để theo nữa, nói gì cũng không chịu đi tiếp.
Hiểu Huyên bảo họ cứ đi dọc theo con đường đá là được, sau đó liền ở lại cùng với Quan Tiểu Cẩn.
Người tiếp theo đi không nổi chính là Lăng Á.
Tần Cáp đề nghị cõng y, Lăng Á thở hổn hển trợn trừng nhìn hắn.
Tần Cáp: “Con người nơi đây thưa thớt lại còn không có ai nhìn thấy, chỉ còn một quãng đường nữa là tới rồi, tớ cõng cậu đi một lúc, cậu nghỉ xong rồi lại đi tự đi tiếp được không?”
Lăng Á không nói gì, nhìn về phía Mộc Tử Duy: “Thể lực cậu kém vậy sao?”
Mộc Tử Duy thấy không vui, tuy đúng là thể chất cậu không tốt, nhưng bị người ta vạch trần như vậy thật là mất mặt.
Tần Cáp thấy sắc mặt cậu sầm xuống liền bảo: “Có khỏe không, sơn đạo khó đi như vậy, thực ra tôi cũng đang cố gắng đây.”
“Thế mà cậu còn định cõng tôi?” Lăng Á càng khó chịu hơn, cau mày chỉ Mộc Tử Duy, “Có cõng cũng phải là cậu ta cõng?”
“Lăng Á.” Tần Cáp kéo tay áo y, nhỏ giọng khuyên nhủ.
“Làm sao? Đó là cơ thể của tớ, tớ muốn dùng như thế nào cậu có ý kiến sao?” Bệnh công chúa phát tác, Lăng Á bắt đầu phát huy bản tính cố tình gây sự.
Mộc Tử Duy nghĩ dù sao cũng là do thể lực mình kém nên mới làm chậm chân mọi người, thế là cũng rầu rĩ ngồi xuống định đưa lưng cõng Lăng Á.
Nhưng có người còn hành động nhanh hơn cậu, vắt người Lăng Á lên vai.
Mộc Tử Duy ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn khuôn mặt giấu kín kia.
“Vô liêm sỉ! Thả tôi xuống.” Lăng Á chưa từng bị đối xử như thế, mặt đỏ bừng lên, ra sức giãy dụa.
Quan Chước căn bản không để ý tới y, khiêng người tiếp tục đi lên trên.
“Tôi cũng đâu có bắt anh cõng, anh lo lắm chuyện thế!” Tư thế treo lơ lửng này làm Lăng Á cảm thấy cực kỳ mất mặt, hơn nữa vai Quan Chước chọc vào bụng cậu, rất là khó chịu.
“Chuyện của Mộc Tử Duy chính là chuyện của tôi.” Quan Chước mặt bình tĩnh đi về phía trước.
Mộc Tử Duy lết cơ thể uể oải nhìn con đường không thấy đích đến phía trước, lòng chua xót, nhưng một nơi nào đó lại được lấp đầy.
Vận may của bốn người bọn họ không tệ, lúc lên núi đã thấy một vòng người không biết đang vây quanh thứ gì, chen vào nhìn thì thấy đó là một ông lão râu bạc đeo kính râm mặt mày xấu xí.
Bên cạnh ông không có một chiếc bàn, cũng không có viết băng rôn “xem bói” hay gì khác, chỉ đứng xem tướng tay cho một người đàn ông trung niên.
Ông trầm ngâm một lúc, nói: “Mạng ông không tệ, gia đình mọi sự hòa thuận, sự nghiệp đang trên đà phát triển, nhưng gần đây chọc phải một tiểu nhân. Đúng rồi, chỗ vành tai cậu có phải có một cái nốt ruồi không?”
Ông lão mặc áo đạo sĩ, tóc bạc râu trắng, ngoại trừ cặp kính râm trên mặt trông hết sức nổi bật gì thì đúng là dáng dấp tiên phong đạo cốt.
Có điều, Mộc Tử Duy nghe giọng ông lão cứ thấy là lạ.
Người trung niên mở to hai mắt nhìn: “Sao đại sư lại biết?”
“Nốt ruồi trên vành tai chủ tài vận, nhưng gần đây da ông bị nẻ phải không?”
Người trung niên càng kinh ngạc hơn: “Cái này mà ngài cũng biết?”
“Điều này có gì mà không nhìn ra được. Vành tai có nốt ruồi vốn là có tài vận, nhưng ông bị nẻ da nên tổn hại đến. Tôi đã tính vận thế cho ông, gần đây ông dây vào tiểu nhân, có lẽ tiểu nhân đó đã chặn đường tiền tài của ông đấy.”
“Vậy có cách gì để phá giải không?”
“Phá giải sao… Nói khó thì cũng khó mà nói dễ thì cũng dễ thôi, chỗ tôi có một lá bùa…” Ông lão đắc ý nói, một người đột nhiên tiến lên giật râu ông, kéo nhẹ một cái, chòm râu bạc bay bay đã bị đứt, lộ ra cái cằm trơn bóng.
Lăng Á ném chòm râu trong tay xuống, nhìn vào đôi mắt trợn trừng của Tần Cáp, thản nhiên nói: “Tớ nhìn thấy trên mặt ông ấy có keo dán.”
“Đệt mợ! Hóa ra là lừa đảo!”
“Lừa đảo mà còn giả làm đại tiên! Bố mày còn vừa trả tiền rồi nữa chứ!”
“Không cần phải nói! Phang cho lão một trận!”
Tình cảnh hoàn toàn rối loạn.
Bốn người chen ra khỏi vòng người, nhìn cảnh ấy, cảm giác càng gay go, nhìn ngôi miếu trước mặt cũng không còn lòng dạ nào nữa, mọi người nhìn nhau một cái rồi xoay người xuống núi.
Xuống núi thì không mệt như khi đi lên, nhưng đường núi trơn trượt, càng phải chú ý hơn nữa.
Mấy người đi được nửa đường thì từ trong rừng cây bên đường đột nhiên ló ra một người.
Áo đạo sĩ bay bay, quần áo mất trật tự, chính là tên lừa đảo trên đỉnh núi vừa nãy.
Trên mặt người này không còn bị râu bạc che nữa, kính râm cũng được gỡ xuống, trông chỉ là một thiếu niên.
Tần Cáp chặn đằng trước Lăng Á, trợn mắt nhìn: “Thế nào? Bị vạch trần mánh khóe lừa người ta nên định báo thù chắc?”
“Ai là lừa đảo?” Thiếu niên không giả giọng ông già nữa, nghe có vẻ cũng giòn giã. “Những lời tôi nói với họ đều là thật hết.”
Tần Cáp: “Lời của kẻ lừa đảo mà là thật?”
“Các ngươi tin hay không thì tùy!” Thiếu niên thở phì phì, chỉ vào Mộc Tử Duy và Lăng Á. “Nếu không tin, hai người không thể hoán đổi lại cũng đừng trách tôi!”
Bốn người đều ngây ngẩn cả người. Họ tìm nhiều vị cao nhân như vậy, cũng không một ai có thể nhìn ra được chuyện trao đổi linh hồn giữa Mộc Tử Duy và Lăng Á.
Hết PN 2 (4)
><><><

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.