Tù Nhân

Chương 7:




Tiệt Thiên Lưu vẫn duy trì tư thế bất động, nhưng chỉ khác là lúc trước nơi đó Bách Hoa phu nhân nằm, còn hiện tại thì trống không.
“Lại đây.”
Không cần hắn gọi, Lạc Khả Khả liền lao đến ngồi vào vị trí đó, y tiến vào trong lòng Tiệt Thiên Lưu, nâng đầu lên, Tiệt Thiên Lưu cúi đầu liền cuồng dã hôn lên đôi môi hồng nhuận thơm ngát của y, bộ dáng so với vẻ buồn ngủ lúc nãy căn bản là thiên nhưỡng chi biệt (một trời một vực), mà Lạc Khả Khả cũng khẩn cấp dâng lên đôi môi của mình.
“Ân a… Ân…” Lạc Khả Khả nâng tay ôm lấy cổ Tiệt Thiên Lưu.
Nụ hôn của Tiệt Thiên Lưu dã tính vô cùng, tựa như chưa bao giờ hôn qua người, dã man khuấy đảo khắp khoang miệng của Lạc Khả Khả.
Lạc Khả Khả phát ra tiếng rên rỉ, bàn tay nhỏ bé nóng ấm di chuyển trên tấm lưng trần trụi của Tiệt Thiên Lưu, cơ thể cường kiện kia làm cho y yêu thích không muốn buông tay, thầm nghĩ cứ vuốt ve như thế mãi mãi.
“Nữ nhân kia đụng đến chỗ nào của ngươi, ta cũng muốn đụng chỗ ấy.”
Toàn thân Lạc Khả Khả dấy lên đố kị, y nâng lên con ngươi đen, ngữ khí tra hỏi tràn ngập vị dấm chua.
“Ta không nhớ kỹ…”
Hai bàn tay Tiệt Thiên Lưu nâng đầu y lên, ngón tay lướt qua mái tóc của y, trên tóc y phát ra mùi thơm ngát không giống vị dong chi tục phấn của nữ tử, làm cho hắn tiếp tục nụ hôn thứ hai.
“Có ngươi ở đây, ai sẽ nhớ mãi việc nhỏ kia?”
Lạc Khả Khả nở nụ cười, dường như vô cùng hài lòng với câu trả lời của hắn, y chủ động đưa môi lên, để Tiệt Thiên Lưu tiếp tục hôn y, hôn một hồi, Lạc Khả Khả mới nhẹ nhàng dứt khỏi môi Tiệt Thiên Lưu.
“Khả Khả? Thế nào?”
Lạc Khả Khả cởi y kết của mình, “Ta không muốn ngươi chỉ hôn miệng của ta, trên người cũng muốn…”
Nghe ngữ khí của y không có chút thẹn thùng, Tiệt Thiên Lưu cười to ra tiếng, mà hai bàn tay hắn đã bắt đầu giúp người yêu cởi xuống y kết, không lâu sau, toàn bộ quần áo của Lạc Khả Khả đã rơi trên giường.
“Đổi ta cởi của ngươi.”
Lạc Khả Khả cởi hết quần áo của mình còn ngại không đủ, hai bàn tay lập tức hướng đến khố kết của Tiệt Thiên Lưu, kéo xuống: Tiệt Thiên Lưu cũng vô cùng phối hợp nâng mông lên, để cho y cởi sạch mình.
Nhìn phân thân đứng thẳng dưới thân của Tiệt Thiên Lưu, Lạc Khả Khả cảm giác nước bọt đã dâng đến cổ họng, y nhịn không được muốn sờ nó.
“Của ngươi thoạt nhìn thật lớn, không nhỏ như của ta.”
Tiệt Thiên Lưu nghe y khen ngợi rồi lại tự ti, thiếu chút nữa cười đến đứt khí, nhưng Lạc Khả Khả rất nhanh nhẹ sờ làm cho hắn cười không nổi, hắn nín thở, Lạc Khả Khả nhẹ nhàng vuốt ve làm cho toàn thân hắn nóng lên.
“Oa, ngươi, ngươi… Ngươi lại to ra.”
Đột nhiên Tiệt Thiên Lưu xoay người, đè y xuống dưới, lần thứ hai hôn môi y, che lại kinh hô của y.
Hai bàn tay của Lạc Khả Khả xoa khắp ngực hắn, dần dần học cách hôn lưỡi, tiến vào miệng Tiệt Thiên Lưu hôn nồng nhiệt.
Hôn đến không thở được, Lạc Khả Khả liên tục hít thở, nhưng y không quên một sự kiện vô cùng trọng yếu, y cần nhắc nhở Tiệt Thiên Lưu một chút.
“Đại vương, ngươi đã nói, lần sau sẽ cho ta ở trên.”
Nghe xong, Tiệt Thiên Lưu ngẩn ra.
Lạc Khả Khả cười vô cùng gian trá. Hắc hắc, lần này tuyệt đối không có khả năng là ta đau.
“Đại vương, ta có chứng cứ, không phải ngươi muốn đổi ý đấy chứ?”
Tiệt Thiên Lưu lại hạ xuống một nụ hôn, giống như muốn che cái miệng của y lại; Lạc Khả Khả bắt đầu vùng vẫy, y tuyệt đối không muốn lại đau như lần trước.
“Đại vương, nếu ngươi không nằm dưới, ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi động đến ta.”
“Được rồi.”
Nghe y kiên trì như thế, Tiệt Thiên Lưu đảo cặp mắt trắng dã, thở dài, cuối cùng hắn nhận mệnh nằm ở trên giường, ôm lấy Lạc Khả Khả thấp hơn hắn một cái đầu đặt ở trên người.
Lấy được quyền chủ động, làm cho Lạc Khả Khả cười đến mức miệng cũng sắp lệch, y vui vẻ hôn thân thể Tiệt Thiên Lưu, chính là cái hôn nhỏ nhặt thế này, căn bản không thỏa mãn được ham muốn của Tiệt Thiên Lưu.
“Thấp người xuống một chút, Khả Khả.”
“Không cần? Ta chơi rất vui vẻ.”
“Mau một chút.”
Tiệt Thiên Lưu rất có uy nghiêm, thế là Lạc Khả Khả tâm không cam lòng không nguyện hạ thấp người xuống.
Y vừa mới hạ người, môi Tiệt Thiên Lưu lập tức đi lên nhẹ cắn nhũ tiêm của y.
Khoái cảm lần này tựa hồ còn cường liệt hơn so với lần trước, Lạc Khả Khả dùng hai tay chống đỡ thân thể run rẩy của mình, đôi môi khép mở phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều.
Bàn tay to của Tiệt Thiên Lưu cũng không nhàn rỗi, hắn vuốt ve tấm lưng bóng loáng của Lạc Khả Khả, thuận theo lưng đi đến giữa hai mông của y, không ngừng vuốt ve hai cánh mông trắng nõn của y, đưa đến từng trận từng trận khoái cảm đánh ập vào thân thể Lạc Khả Khả.
“Ta… Ta không được… Đại vương…”
Lạc Khả Khả chịu không nổi duyện hôn vuốt ve của hắn, nâng lên một đầu tóc tơ tán loạn, hai má đỏ hồng, dục vọng của y đã dựng thẳng, tràn đầy mật dịch.
“Ngô a… A… A… Ngươi làm gì?”
Y đang muốn nâng người lên, ngón tay Tiệt Thiên Lưu thuận thế sát nhập vào dũng đạo chật hẹp của y, làm cho thân thể y vừa nhấc lên liền rơi xuống, ngón tay của hắn càng tiến càng sâu, lúc sâu đến điểm mẫn cảm thì nhẹ gãi, làm cho thân mình y run rẩy.
“Ta đã nói lần này ta ở trên, ngươi sờ chỗ đó của ta làm gì?” Lạc Khả Khả bất mãn chu miệng.
Tiệt Thiên Lưu cười nói: “Dù sao ngươi cũng rất thoải mái a, có gì không tốt chứ?”
Ân, nói như vậy cũng không sai, đích xác y thoải mái tới cực điểm, nhất là mỗi lần Tiệt Thiên Lưu trừu động ngón tay, đều làm cho thân thể y tê dại, nửa người dưới lại chịu không nổi muốn đứng thẳng.
Nếu thoải mái, sẽ không cần quan tâm quá nhiều.
Quá lười biếng, Lạc Khả Khả quyết định không để ý đến việc nhỏ, chuyên tâm để ý đến vuốt ve của Tiệt Thiên Lưu trên cơ thể, cũng để cho tay Tiệt Thiên Lưu xoa vuốt thân thể y.
Chính là ngón tay Tiệt Thiên Lưu càng động càng nhanh, cái mông của y cũng theo đó đong đưa nhanh hơn, màu đỏ dần dần lan khắp toàn thân y, tựa như trong người có nham thạch nóng bỏng lưu động, ngón tay đã sắp thỏa mãn không được y.
“Đại vương, đừng… Đừng xoa nữa, ta hình như là lạ.”
Y giống như mèo cái đến thời kì phát xuân, mông lay động càng nhanh, hồng nhũ trước ngực bị Tiệt Thiên Lưu cắn mút vừa hồng vừa sưng, y cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái, nhưng như thế dường như không đủ, y vẫn cảm thấy hư không.
“Không phải ngươi cảm thấy thực thoải mái sao?”
“Ân… Ân a… A a… A…”
Ngón tay tham nhập của Tiệt Thiên Lưu đã không phải chỉ một ngón, y bị hắn vuốt ve đến mức thần hồn điên đảo, còn muốn càng nhiều, càng nhiều…
“Đại vương, ta thật sự là lạ, đừng… Đừng sờ nữa… Ân… A a…”
“Được rồi, như ý của ngươi.”
Tiệt Thiên Lưu rút ngón tay ra, thân thể Lạc Khả Khả liền co chặt lại, cảm giác hư không lập tức ập đến, làm cho y cảm thấy khó chịu hơn lúc nãy.
“Đại vương, như thế ta cảm thấy càng khổ sở hơn…”
Y cắn lấy môi dưới, mông dao động nhanh hơn, hơn nữa thỉnh thoảng ma xát phân thân cương cứng của Tiệt Thiên Lưu, nhất là chỗ tư mật của y, vừa đụng đến phân thân nóng rực của Tiệt Thiên Lưu thì, lập tức kịch liệt co rút, làm cho y gần như phải cắn răng mới có thể thừa nhận.
Kỳ quái, hôm nay y giống như ăn phải xuân dược, thân thể còn kỳ quái hơn so với lần ăn xuân dược trước.
“Rốt cuộc ngươi muốn cái gì?”
Tiệt Thiên Lưu hỏi, làm cho Lạc Khả Khả cũng không biết trả lời thế nào, y khổ sở nhăn mặt: luận về kinh nghiệm, y chỉ mới làm có một lần, y làm sao biết?
“Ta cũng không biết.”
Lạc Khả Khả thành thật làm cho Tiệt Thiên Lưu nở nụ cười, hắn nâng cái mông của y, eo đẩy lên trên. “Vậy để cho ta quyết định đi.”
Lập tức Lạc Khả Khả kêu to một tiếng, trái tim như muốn nhảy ra khỏi miệng.
Cảm giác giống như đau lại giống như tê… Lại càng giống sảng khoái làm cho toàn thân y run rẩy.
Tiệt Thiên Lưu chậm rãi tiến nhập huyệt khẩu chật chội của y, trải qua quá trình vuốt ve chuẩn bị của hắn lúc trước, việc tiến nhập không có tạo cho Lạc Khả Khả đau đớn quá lớn, nhưng cảm giác cổ quái kia, làm cho Lạc Khả Khả há hốc mồm, lại không nói ra một lời.
Tiệt Thiên Lưu chậm rãi đong đưa eo, Lạc Khả Khả nhẹ nhàng rên rỉ ra tiếng.
“Rõ ràng chúng ta đã thỏa thuận, không phải như vậy…”
Y vừa thở dốc vừa kháng nghị, nhưng động tác của Tiệt Thiên Lưu càng lúc càng kịch liệt, hại tiếng kháng nghị của y cũng hóa thành tiếng rên rỉ trầm khàn.
“Ân… Ngươi… Ngươi lừa người… Ngươi… Là Đại vương… Còn lừa… Lừa người…”
“Ngươi ở trên, ta ở dưới, ta lúc nào lừa qua ngươi, trên giấy không phải viết như thế sao?”
Mặc dù Tiệt Thiên Lưu trả lời rất nhẹ nhàng, nhưng trên trán thấm đầy mồ hôi, thể hiện việc tiến vào nội bích của Lạc Khả Khả mang đến cho hắn nhiều khoái cảm.
“Ngươi… A a… A… A…”
Lạc Khả Khả muốn mắng hắn, Tiệt Thiên Lưu lại ra sức đâm lên, làm cho Lạc Khả Khả rên rỉ, y ngẩng đầu, cái mông ngồi xuống, làm cho phân thân của Tiệt Thiên Lưu tiến vào chỗ sâu nhất, hai người đồng thời chiếm được khoái cảm lớn nhất.
Cảm giác tê đau xuyên qua thân thể Lạc Khả Khả, chính là một cảm giác sảng khoái khác cũng theo đó mà đến.
“Rất kích thích đúng không? Khả Khả.”
Tiệt Thiên Lưu nở một nụ cười gian xảo, hắn để cho Lạc Khả Khả ngồi trên người hắn, một chút tiện nghi cũng không có, chỉ có thể há miệng rên rỉ.
Cuối cùng Lạc Khả Khả biết, vì cái gì lúc viết giấy Tiệt Thiên Lưu lại khí định thần nhàn như vậy, nguyên lại hắn đã sớm nghĩ được một chiêu này.
Đáng giận! Y lại bởi vì kinh nghiệm ở phương diện này không đủ nên bị lừa, lần sau y nhất định phải thay mình đòi về một công đạo.
~~o0o~~
Mồ hôi khắp người vô cùng ướt dính, sau khi làm tình, Lạc Khả Khả lười tới cực điểm, y nâng mắt, nhìn thân mình tráng kiện của Tiệt Thiên Lưu.
Tiệt Thiên Lưu trước khi đứng dậy, còn không quên cho Lạc Khả Khả một nụ hôn.
Tiệt Thiên Lưu đuổi cung nhân, tự mình mặc quần áo, dáng người thạc kiện kia, làm cho Lạc Khả Khả thấy không chớp mắt, mực dù thân y vẫn đau, nhưng vẫn còn tốt hơn lần trước nhiều lắm.
Có lẽ một đêm vui vẻ làm cho y vô cùng hài lòng, ít nhất Tiệt Thiên Lưu không bị Bách Hoa phu nhân lừa đi.
Cho nên Lạc Khả Khả quyết định buổi sáng hôm sau nếu thân thể vẫn đau, đến lúc đó lại mắng chửi Tiệt Thiên Lưu; nhưng hiện tại, tâm tình của y rất tốt, tuyệt đối không muốn mắng người.
Lạc Khả Khả ngoắc ngoắc ngón tay nhỏ nhắn, Tiệt Thiên Lưu lập tức ngồi vào bên giường, y cố gắng đứng dậy, hôn lên má Tiệt Thiên Lưu.
“Làm việc đừng quá muộn, hôm nay đừng quá mệt mỏi, ăn sáng xong về nghỉ ngơi đi.”
“Ân, ngươi cũng ngủ đi, ta gọi cung nhân đỡ ngươi trở về cung điện của mình nghỉ ngơi.”
Lạc Khả Khả ngáp một cái, mặc kệ Tiệt Thiên Lưu nói gì đều tốt, hiện tại y vô cùng buồn ngủ, xem ra là tối hôm qua tiêu hao thể lực quá nhiều, mà Tiệt Thiên Lưu thật sự là một nam tử hán, thoạt nhìn hắn tuyệt đối không mệt, hơn nữa tinh thần còn vô cùng tốt làm cho y hâm mộ.
“Đại vương…”
Thanh âm của y mơ hồ không rõ, gọi một tiếng, Tiệt Thiên Lưu quay lại một lần nữa.
Lạc Khả Khả khép mắt, lẩm bẩm: “Đừng quá mệt mỏi, sớm trở về nghỉ ngơi…”
Quan tâm của Lạc Khả Khả làm cho ngực Tiệt Thiên Lưu chảy qua một dòng nước ấm, hắn cúi đầu nhẹ hôn môi y, lúc này mới đóng cửa đi, trước khi đi phân phó cung nhân đưa Lạc Khả Khả trở lại cung điện của y.
Cung điện này ngập đầy mùi dã diễm, mà cái mùi này hoàn toàn tương phản với Lạc Khả Khả.
~~o0o~~
“Ai u, ai u…”
Lúc tỉnh giấc, Lạc Khả Khả đã ở cung điện của mình, có thể là cung nhân nhẹ nhàng nâng y trở về, cho nên y mới không cảm thấy đi? Nhưng là tỉnh lại xong, đùi thắt lưng, giữa hai đùi, nhất là nơi bị Tiệt Thiên Lưu “bắt nạt” lần nữa, thật là đau đến không chịu nổi, làm cho y oán thán không ngừng.
Mặc dù còn kém cái lần đau đến muốn khóc kia rất nhiều, nhưng không thoải mái chính là không thoải mái, làm cho y hận chết sự ngu xuẩn của mình, viết cam đoan thì làm sao, còn không phải lại bị “ăn”.
Y ai thán một buổi sáng, hối hận không ngừng.
Tới buổi chiều, Tiệt Thiên Lưu lại qua, dáng vẻ già dặn bế y lên chân hắn, thân thể ấm áp của hắn làm cho Lạc Khả Khả dễ chịu, mà ngón tay hắn lại khéo léo vuốt ve huyệt đạo của Lạc Khả Khả, làm cho đau đớn của y chậm rãi bay đi.
Đúng là hắn đã làm nhiều chuyện như thế, nhưng Lạc Khả Khả lại như lần trước nhảy xuống giường, lấy giấy bút mang lên giường.
Mặc kệ thế nào, y không bao giờ… muốn đau như thế nữa!
“Đại vương, giấy cam đoan này nhất định phải viết thật tốt, mơ tưởng ta tái phạm lỗi lần trước.” Y nâng lên ánh mắt hừng hực lửa giận nhìn Tiệt Thiên Lưu.
Tiệt Thiên Lưu giống như muốn thở dài, lại giống như muốn cười to, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lạc Khả Khả, hắn lại nhịn xuống.
“Ngươi muốn viết như thế nào?”
Lạc Khả Khả lia bút trên giấy, lớn tiếng đọc ra: “Lần này bất luận trên dưới, đều phải từ ta tiến vào, ngươi nhận mới được.”
“Được.”
Tiệt Thiên Lưu đáp ứng thật sự sảng khoái, hắn lấy bút đề tên lên văn tự, đề xong lập tức ôm lấy Lạc Khả Khả. “Kỳ thật ngươi biết chữ mà!”
Lạc Khả Khả sợ run một chút, ôm đầu kêu thảm thiết.
Đúng a, y đã quên mình đều nói với người ngoài y không biết chữ, mà y liên tục hai lần viết chữ, biết y biết chữ trừ bỏ mình lại thêm một Tiệt Thiên Lưu.
“Oa, sao ta lại làm thế, ở trước mặt ngươi lại không giả trang? Ta xong rồi, này… Này là bảo mệnh phù của ta a, ta đồ ngu ngốc này!”
Lạc Khả Khả tức đến mức rất muốn bóp chết mình.
Tiệt Thiên Lưu nhìn thấy phản ứng thành thật của y, cười đến thiếu chút nữa không dựng được thắt lưng.
“Để người khác biết ngươi biết chữ có thê thảm như thế không?”
Lạc Khả Khả nằm trong ***g ngực Tiệt Thiên Lưu, thở dài một hơi, tức mình cũng không kịp, dù sao tất cả đều bị Tiệt Thiên Lưu nhìn thấu.
“Đại vương, ngươi không hiểu được, ta giả trang ngốc từ nhỏ chính là vì tị họa.”
“Tị cái gì họa?”
Tiệt Thiên Lưu sớm đoán được y từ nhỏ liền giả bộ ngốc, cho nên lúc gặp nhau không bao giờ hỏi, không thể tưởng được hiện tại Lạc Khả Khả lại thừa nhận dự đoán của hắn là thật.
Lạc Khả Khả áp má vào ***g ngực của Tiệt Thiên Lưu, êm tai nói ra chuyện tình của mình ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.