" Cấp Báo, Cấp Báo…"
Một tên binh sĩ lúc này chạy vào doanh trướng, sắc mặt trông rất khẩn trương, Liên minh Nam Địa Khu lúc này gồm 22 Lãnh Chúa đều đang tập hợp ở đây để bàn kế sách đánh Tà Giáo.
Roy Bá Tước ngồi ở chủ vị thấy có cấp báo hắn lên tiếng hỏi
" Chuyện gì?"
Binh sĩ giọng nói khẩn trương vang lên
" Các vị đại nhân không xong rồi, Baldwin Thành thất thủ, Garrick Thành cũng bị công hảm bởi Tà Giáo "
Vài tên Quý Tộc lúc này đứng bật lên, khuôn mặt tái mét
" Cái gì?"
Những người khác cũng lộ ra thần sắc không hoang mang tột độ, Roy Bá tước thấy vậy cũng cố gắng trấn định mọi người
" Mọi người bình tĩnh lại, nói đi rốt cuộc chuyện này là sao?"
Hai vị Quý Tộc biết được tin thành trì mình bị công hàm cũng lên tiếng chất vấn binh sĩ
" Điều này là sao có thể, Lãnh Địa chúng ta bị công hãm tại sao bây giờ ta chưa nhận được bất kỳ tin báo nào, có phải người là gian kế bên kia hay không "
" Đúng vậy, chuyện này thật hoang đường "
Binh sĩ nghe thế liền kêu oan
" Oan quá các vị Đại Nhân, Đô Đốc chúng ta vừa mới nhận được tin này vì thế nhanh chóng phái thuộc hạ đến cấp báo, những binh lính truyền tin có thể đả bị bọn chúng chặn giết rồi vì thế bây giờ chúng ta mới nhận được tình báo"
2 tên con cháu quý tộc không chịu được mà ngã gục xuống tuyệt vọng, những người còn lại trong hai Lãnh Địa bị công phá điều hướng mắt nhìn bá tước cầu cứu
" Đại nhân nhất định phải cứu chúng ta a"
" Đại Nhân…
Hai vị lãnh chúa lúc này tuyệt vọng cầu xin, bọn hắn bây giờ cảm thấy rất hối hận tại sao phải tham gia chiến dịch này làm gì dẫn đến rút đi rất nhiều binh sĩ trấn giữ Tường Thành để cho mấy tên Tà Giáo kia dễ dàng công phá như thế.
Những tên quý tộc còn lại sắc mặt cũng đều rất lo lắng cho lãnh địa của mình, bọn hắn cũng sợ lãnh địa của bọn hắn sẽ rơi vào tình cảnh như thế, lòng người lúc này đang dần bất ổn.
Bá tước hắn cũng cảm nhận được tình hình bây giờ rất không tốt, bản thân cần phải kết thúc cuộc chiến này mau lên mới được nếu không sẽ lại có rất nhiều Lãnh Địa bị công phá.
Hắn lúc này hạ quyết tâm làm ra chỉ thị
" Tất cả động viên lực lượng, toàn lực tiến công "
Harvey Thống lĩnh lúc này thấy thế can ngăn, dựa vào lịch duyệt chiến trường lâu năm của mình hắn cảm nhận được việc làm này là rất ngu ngốc.
" Đại nhân không thể, đội quân nhu của chúng ta vẫn chưa đến, nếu không thể đánh nhanh thắng nhanh mà bị kéo vào một cuộc chiến lâu dài chúng ta sẽ gặp bất lợi lớn "
Lão Thống lĩnh già nghĩ thế nhưng những người khác cũng không nghĩ vậy
" Này thống lĩnh người không tự tin vào đội quân của chúng ta hay sao?"
" Đúng đấy 3 vạn quân phun nước bọt cũng đủ giết chết bọn chúng rồi "
" Đúng là tên hèn nhát, tinh thần Kỵ Sĩ ngươi đâu "
" Ngươi tưởng lính của chúng ta đều là những tên ô hợp hay sao, hừ "
…
Đám quý tộc lúc này không ngừng chỉ trích Harvey Thống Lĩnh, tuy bọn họ nói là đẹp như thế nhưng trong lòng ai cũng muốn nhanh chóng kết thúc cuộc chiến này càng sớm càng tốt để tránh cho lãnh địa của mình là con mồi tiếp theo của Tà Giáo.
Đương nhiên Bá Tước cũng biết việc này, vì thế hắn phớt lờ nói của Thống Lĩnh Harvey mà vẫn kiên quyết lựa chọn tấn công, hắn vẫn rất tin tưởng vào quân đội của mình.
" Lão Harvey ngươi già rồi, nhiệt huyết bao năm đả không còn, chuyện này cứ để cho những người trẻ chúng ta lo, không cần nói nhiều chuyện này ta đã quyết "
Đối với Roy Bá Tước mà nói Harvey chỉ là một ông già 80 tuổi lẩm cẩm, suốt ngày cứ bảo hắn làm cái này làm cái kia hắn đã sớm rất khó chịu
Nếu không phải ông già này lúc còn trẻ từng đi theo cha của hắn lăn lộn qua chiến trường, lập được nhiều chiến công thì bây giờ hắn đã sớm cắt chức cho người khác lên thay.
Vị thống lĩnh già nghe thế cực kỳ tức giận, nhưng giận cũng không phải là vì lời nói của Roy Bá Tước mà là vì sự bồng bột của hắn, tấn công trực diện không có kế hoạch như vậy dù có thắng cũng sẽ là thắng thảm
Bởi vì hắn biết trên chiến trường không chỉ so về quân số mà còn về sức quan sát nhạy bén của nhà cầm quân từ đó đưa ra quyết định chính xác nhất
Hắn lúc này nắm đắm nắm chặt, nhưng vẫn không chịu từ bỏ
" Roy à suy nghĩ lại đi, chúng ta không thể làm như vậy được "
" Người đâu đưa Harvey Thống Lĩnh trở về thành trì đi, ngài ấy đã mệt rồi "
" Vâng "
Hai tên Đô Đốc lúc này đi lên
" Thống Lĩnh, mời…"
Harvey lúc này bất lực chỉ thẳng mặt hai người
" Các ngươi…"
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Roy Bá Tước một hồi lâu miệng hắn thở dài, hai tay chấp sau lưng thân ảnh cô đơn từ từ đi ra khỏi doanh trướng biến mất khỏi tầm mắt của đám người.
Đi ra bên ngoài hắn tìm một cái gốc không ai thấy, nước mắt chảy dàn dụa khuôn mặt có vết nhắn và vết tích của năm tháng, miệng lẫm bẩm
" Đại nhân, ta có lỗi với ngài, ta không thể trông chừng tiểu Roy được nữa rồi "
Lý do hắn bất lực như vậy nguyên nhân phần lớn đến từ thực lực của hắn bây giờ, hắn đã 80 tuổi rồi khí huyết đả suy bại.
Tuy đã là một tên Bạch Ngân Trung Cấp Kỵ Sĩ nhưng thực lực bây giờ chỉ còn lại là Thanh Đồng Đỉnh Cấp, hầu như là không thể chiến đấu được nửa.
Nếu cưỡng ép chiến đấu thì khí huyết sẽ càng suy bại nhanh hơn, nếu xét bình thường một tên Bạch Ngân Kỵ Sĩ lý tưởng có thể sống được tới 150 tuổi.
Nhưng hắn thì khác, lúc còn trẻ súc sức ở trên chiến trường phong cách chiến đấu của hắn liều mạng xong lên làm cho bây giờ hắn ám thương đầy rẫy, có thể kéo dài cái mạng đến hơn 100 tuổi đã là tốt lắm rồi.
" Ngài Thống Lĩnh…"
Đột nhiên một tiếng gọi từ sau lưng làm hắn giật mình, nhanh chóng lấy tay lau lau nước mắt rồi quay đầu sang.
" Các ngươi, tại sao?.."
" Thống lĩnh à chúng ta cũng đã già rồi nên nghỉ hưu thôi, Bá Tước đã đồng ý cho chúng ta từ chức rồi, việc còn lại giao cho tuổi trẻ bọn nó đi "
Hơn 30 người có cả một tên Đô Đốc và 2 vị Đại Đội Trưởng lúc này đứng trước mặt Harvey lộ ra vẽ mặt cay đắng, người nói câu này là tên Đô Đốc duy nhất kia.
Bọn họ đều là lão tướng phục vụ trong quân đội đã rất nhiều năm, người thấp nhất bây giờ cũng đã 60 tuổi, Harvey thấy thế cũng thở dài
" Hơiiiiiiii, chúng ta trở về Thành Trì thôi"
Hết Chương.