Từ Sao Hỏa Đến La Mã

Chương 38: Không có người con gái kiên cường, chỉ có ý chí kiên định




Kể từ sau khi chiếc bánh sinh nhật được đặt trước của Địch Nam xuất hiện, cả người Mộ Lạc Lạc luôn trong trạng thái vui mừng cực điểm, nhảy nhót trong phòng khách, ngay cả khi đọc sách cũng cười. Hàn Tư Viễn đành thở dài.
Hàn Tư Viễn “tặc tâm bất tử”, lặng lẽ đặt cánh tay lên vai của cô, các ngón tay vuốt ve lên xương quai xanh của cô.
Mộ Lạc Lạc gạt tay anh ra, lật mặt còn nhanh hơn lật sách: “Dù sao đi nữa tôi cũng là chị dâu của anh, hãy tỏ ra tôn trọng một chút!”
Hàn Tư Viễn chế giễu, tay chỉ về phía tủ lạnh: “Chỉ vì một chiếc bánh mà Địch Nam ra lệch cho thư kí gọi điện đường dài đặt mua mà chốc lát em có thể quên mất anh tốt với em thế nào sao? Anh nói cho em biết, Mộ Lạc Lạc, em cũng thật không có lương tâm vậy sao?”
Mộ Lạc Lạc giật mình, thư kí… Tống Nhụy? Chị Tống luôn quan tâm chăm sóc cô, bất kể ngày lễ lớn nhỏ đều không quên chúc phúc cô, nhưng ngày sinh nhật có thể xem là ngày lễ lớn đối với Mộ Lạc Lạc, bên phía Tống Nhụy lại không có động tĩnh gì. Nghe Hàn Tư Viễn phân tích như vậy, cũng rất có thể Tống Nhụy nghĩ thay ông chủ, vì vậy mới đặt một chiếc bánh sinh nhật, vì muốn cô vui nên cố ý viết lên trên đó tên của ông chủ.
“Cộp…” Mộ Lạc Lạc đánh rơi cuốn sách: “Thật quá đáng! Thật là quá đáng!”
Hàn Tư Viễn từ từ ngước mắt lên: “Ai quá đáng?”
“Chị Tống! Nhất định là chị Tống! Chị ấy, chị ấy, chị ấy… lừa trái tim mong manh dễ vỡ của em, hại em uổng công vui mừng, thật đáng ghét!” Mộ Lạc Lạc tức giận mở máy tính, mặc dù Tống Nhụy có ý tốt, nhưng cô lại có cảm giác khó chịu vì bị trêu đùa.
Hàn Tư Viễn thấy cô tức giận đến nỗi cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên liền nói: “Chỉ là anh đoán vậy thôi, anh không hề nói…”
“Nhất định là chị ấy, em luôn than phiền với chị ấy, nói ông chủ của chị ấy không quan tâm đến em, lần nào chị ấy cũng mập mờ nói không đâu, chỉ vì quá bận! Địch Nam có bận đến mức thế không? Anh nói xem liệu anh ấy bận tới mức email cũng không thể gửi không?! Được rồi, nếu bận tới mức ấy thì làm sao có thể nhớ sinh nhật của em?” Mộ Lạc Lạc giận dữ giậm chân xuống đất. “Tức chết đi được, tức chết đi được, kết quả đã rành rành như thế, chị Tống không nên để em tưởng bở thế chứ!”
“Em cứ bình tĩnh lại đã…”
“Em không bình tĩnh được, em bị trêu đùa, bây giờ em rất giận!” Mộ Lạc Lạc giận dữ đăng nhập QQ, phát hiện chị Tống không online, thế là cô lao vào phòng ngủ lấy di động, cước phí gọi quốc tế đường dài rất đắt, nhưng cô không thể đợi được nữa rồi.
Hàn Tư Viễn khóc không được mà cười cũng chẳng xong, nhưng nói một câu thực lòng, tâm trạng của anh rất vui.
Mộ Lạc Lạc cầm điện thoại, ngồi trên mép giường, bấm số điện thoại của Tống Nhụy, vẫn đang trong quá trình kết nối, cô sốt ruột đợi, ngày hôm nay nhất định phải hỏi cho rõ.
“Alo, alo. Có phải chị Tống không? Chị đang ở đâu thế?” Mộ Lạc Lạc lấy hơi, đang định nói một tràng dài. Nhưng chỉ nghe trong điện thoại vọng lại tiếng tạp âm khô khốc.
Tống Nhụy vừa trách nhân viên trang trí về màu giấy dán tường bị sai lệch., vừa che một bên tai trả lời: “Alo, có phải cô Mộ không? Xin hãy đợi một lát, tôi đang xử lý một số vấn đề rắc rối, nửa giờ nữa tôi sẽ gọi lại cho cô. Tạm biệt.”
Cuộc gọi lập tức bị ngắt, Mộ Lạc Lạc còn chưa nói được từ nào.
Còn Tống Nhụy thông minh, vừa nhận ra giọng nói không vui của Mộ Lạc Lạc, cô gác máy xong liền lập tức gọi vào di dộng của Địch Nam.
Vé máy bay là do Tống Nhụy đặt vì vậy hành tung của ông chủ cô nắm rõ như trong lòng bàn tay.
Tống Nhụy: “Chủ tịch, anh vẫn chưa gặp cô Mộ sao?”
Địch Nam: “Chưa, sao thế?”
Tống Nhụy: “Tôi cũng không rõ lắm, vì vậy mới hỏi anh trước, bởi vì một phút trước cô Mộ gọi điện cho tôi, anh cũng biết, vì tiết kiệm phí điện thoại, cô ấy hầu như không liên hệ bằng điện thoại với tôi.”
Ý mà Tống Nhụy muốn nói rất rõ ràng, Mộ Lạc Lạc có việc gấp.
Địch Nam ngừng lại một lát: “Tôi biết rồi, tôi sẽ tới giải quyết.”

Ở chỗ khác, Mộ Lạc Lạc đang ngồi trong phòng ngủ xoay đi xoay lại chiếc điện thoại. Hàn Tư Viễn lịch sự gõ cửa, sau đó từ từ bước vào.
Anh cầm lấy chiếc điện thoại từ tay Mộ Lạc Lạc, tiện thể tháo pin ra. Mộ Lạc Lạc cố giành lại. Hàn Tư Viễn mỉm cười lấy chân giẫm lên chiếc điện thoại. Anh thong thả nói: “Có một số chuyện không cần phải nói rõ, nói rõ rồi chỉ làm hai bên khó nhìn nhau hơn. Tâm trạng của em anh có thể hiểu, nhưng Tống Nhụy chẳng qua chỉ làm công ăn lương, em đã từng nghĩ nếu gọi cuộc điện thoại này thì đối phương sẽ rất khó xử chưa?”
Mộ Lạc Lạc ngừng kích động, ngồi xuống mép giường, nghe ra rất có lý, Tống Nhụy có làm phiền ai đâu, quan tâm đến cô lại còn bị chất vấn, chỉ tại cô suy nghĩ vấn đề chưa toàn diện. Xin lỗi chị Tống, may mà chị bận, làm phiền chị rồi, vô cùng xin lỗi.
Hàn Tư Viễn thấy tâm trạng cô dần dần ổn định trở lại, vòng tay ôm cô từ đằng sau, một tay ghì cô vào lòng.
“?!” Lưng Mộ Lạc Lạc cứng ngắc, hơi xoay người chống lại.
Hàn Tư Viễn ôm chặt lấy cô, cúi đầu hôn lên tai cô, tai là bộ phận khá mẫn cảm đối với hầu hết phái nữ.
“Á… Hàn Tư Viễn, đừng, đừng, đừng…” Mộ Lạc Lạc đẩy trán anh ra, nhưng anh vẫn không ngừng lại, mà ngược lại, bờ môi anh di chuyển trên cổ cô, dùng nụ hôn nhẹ nhàng chọc ghẹo điểm nhạy cảm của cô.
Mộ Lạc Lạc bị nụ hôn say đắm của anh làm cho đê mê, cô vốn định ngăn chặn động tác của anh nhưng anh đã nhanh hơn một bước, lật người đè cô xuống giường.
Mộ Lạc Lạc nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu đen láy của anh, ánh mắt chứa đầy dục vọng này rất quen thuộc, cô đã từng nhìn thấy trong ánh mắt Địch Nam.
Nhưng hình ảnh của hai người họ mãi mãi không thể nào trùng lặp được, cô lại càng không nhầm lẫn đối tượng.
Lại một lần nữa Mộ Lạc Lạc rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Không phải Hàn Tư Viễn không tốt, chỉ là vấn đề từ phía cô, từ bỏ, không để ý gì đến một Hàn Tư Viễn cuồng nhiệt như lửa để chọn bước vào hầm băng chịu lạnh. Có lúc cô cũng có suy nghĩ, đối với một Địch Nam thỏa hiệp, cầu toàn thì rốt cuộc cô được cái gì. Nhưng đó luôn là ý nghĩ thoáng qua, tính lạc quan luôn hướng về phía trước của cô, luôn tự an ủi mình, cô chưa từng cố gắng, lại càng chưa từng mang đến niềm vui cho Địch Nam, làm sao có thể nói từ bỏ là từ bỏ được? Thế là cứ như vậy, cô kiên quyết duy trì cuộc hôn nhân này, cho dù cuối cùng có một ngày cô và anh li hôn thì ít nhất cô cũng có thể đường đường nói to với Địch Nam rằng: cô – Mộ Lạc Lạc! Chưa từng đi quá giới hạn!
Nghĩ đến đây, Mộ Lạc Lạc cố hết sức đẩy Hàn Tư Viễn ra, nét mặt không chút biểu lộ cảm xúc, lần đầu tiên đối diện với Hàn Tư Viễn bằng thái độ nghiêm khắc: “Đợi đến khi em chính thức li hôn với Địch Nam, em sẽ có câu trả lời cho anh.”
Lúc này, Hàn Tư Viễn đột nhiên phát hiện ra Mộ Lạc Lạc đã trưởng thành. Cô không né tránh, mà rất tự chủ.
Hàn Tư Viễn nghi hoặc nhìn cô hồi lâu, mỉm cười: “Anh có thể đợi, chỉ có điều em đừng bắt anh đợi quá lâu.”
Mộ Lạc Lạc cụp mắt xuống, do dự một lát, lắc đầu: “Bố em nói đúng, kết hôn không phải là mua bán, tất cả là do em không biết nghe lời, biết rõ thầy Địch không yêu mình mà vẫn muốn kết hôn, nhưng đây là lựa chọn của em, em phải chịu trách nhiệm tới cùng. Chỉ cần một ngày chưa li hôn, em vẫn là vợ của Địch Nam, phải làm đúng bổn phận của một người vợ…” Mộ Lạc Lạc cắn môi, cố kìm nén, tiếp tục nói: “Đợi khi về nước, nếu anh ấy vẫn quyết định li hôn… em sẽ không chút do dự kí đơn li hôn.”
“Em… sẽ rất đau lòng phải không?” Hàn Tư Viễn nhíu mày.
Mộ Lạc Lạc sụt sịt, mắt ngấn lệ, cố cười nói: “Đương nhiên là có một chút, nhưng từ đầu đến cuối đều là em tình nguyện, chỉ tại em suy nghĩ quá đơn giản, cho rằng chỉ cần ở bên em thì nhất định anh ấy có niềm vui, lại còn hi vọng anh ấy trở thành một con người vui vẻ như em. Nhưng em không thể nào đạt được kết quả như mong muốn, ngược lại còn làm cho anh ấy khó xử mọi bề, cuối cùng ép anh ấy đến mức phải gửi em ra nước ngoài du học, từ trước đến nay em vẫn hiểu, em không ngốc đến thế đâu…”
Hàn Tư Viễn buồn rầu, từ từ lau nước mắt trên má cô, cười dịu dàng: “Tình yêu không nói đến bình đẳng, điểm đáng yêu nhất của em chính là không tính toán được mất, chỉ dựa vào điểm này của em cũng khiến anh khó mà không yêu em.”
Mộ Lạc Lạc lúng túng cắn môi, kéo tay anh đặt vào giữa hai tay mình, nghiêng đầu cười lớn: “Nếu anh không chê em là người đã từng li hôn thì em đồng ý thử đón nhận anh. Nhưng vẫn câu nói đó, hãy cho em chút thời gian…”
Hàn Tư Viễn cam kết sẽ kiên nhẫn chờ đợi bằng một nụ cười.
“Vì em, anh có thể từ bỏ mọi thứ, nêu sau khi li hôn em vẫn không chọn anh thì đừng trách anh cưỡng ép em.”
Mộ Lạc Lạc bị biểu hiện kì quặc của anh chọc vui, bịt miệng cười ngốc nghếch: “Phụ nữ ly dị anh cũng coi là bảo bối, không chọn anh mới là ngốc đấy…”
“A ha, xem ra em có con mắt nhìn đấy.” Hàn Tư Viễn cốc nhẹ vào trán cô.
“Ái! Sao anh cốc mạnh như vậy…” Mộ Lạc Lạc xoa trán, xòe móng tay giơ về phía Hàn Tư Viễn.
Khi tình yêu đích thực đến, cao thủ tình trường cũng trở nên mất lí trí, chính vì quá yêu cô, sợ mất cô nên anh mới khiến bản thân thận trọng quá mức. Nhưng có việc nằm ngoài dự liệu của Hàn Tư Viễn, thì ra khi đã nói ra rồi, lúc trò chuyện lại đột nhiên trở thành rõ ràng quá.
Bên ngoài phòng ngủ…
Li hôn, li hôn, lựa chọn sau li hôn và những tiếng cười vui vẻ truyền ra từ phòng ngủ liên tục đập vào tai Địch Nam. Trên bàn ăn còn bày một chiếc bánh sinh nhật khác đã ăn hết hơn một nửa… Anh tự cười mỉa mai, âm thầm tháo chiếc nhẫn trên ngón vô danh ra.
Anh ngập ngừng quay người lại, đi ra đến cửa, tiện tay khép cửa chính lại. Anh rất hối hận, anh không nên cho rằng đây là phòng của vợ mình thì có thể không mời mà tự vào, càng không nên làm ra cái gì gọi là… nhẫn cưới lãng mạn.
Anh không hề hận Hàn Tư Viễn, cũng không cho rằng đó là lỗi của Mộ Lạc Lạc. Cô đơn, không ai chịu được. Có lúc anh cũng từng như vậy.
***
Một tuần sau.
Mộ Lạc Lạc chính thức nhận được đơn li hôn, cô nhìn vào phần cuối đơn, chữ kí của Địch Nam… Cô vốn nghĩ rằng mình sẽ thấy nhẹ nhõm, nhưng cô lại ôm tờ đơn đó khóc suốt một đêm.
Sáu giờ sáng theo giờ Mĩ, sáu giờ chiều theo giờ Trung Quốc.
Cuối cùng Mộ Lạc Lạc cũng lấy hết can đảm gọi cho Địch Nam.
“Tại sao đột nhiên anh lại đề nghị li hôn?...”
Giọng khàn khàn của cô như một lưỡi dao cứa vào tâm trạng của cả hai người.
Địch Nam trầm ngâm một lát, bao nhiêu lời muốn nói ra bỗng chỉ gói gọn trong mấy chữ lạnh lùng.
“Không phải đột nhiên, chỉ là đưa ra trước thôi.”
“Anh nóng lòng muốn li hôn như vậy sao?” Mộ Lạc Lạc cố kìm tiếng khóc, nhưng không sao ngăn được nước mắt.
Nghe thấy tiếng nức nở cố kìm nén của cô, trái tim Địch Nam thổn thức, nhưng anh đã tự mình chứng thực tất cả, dường như không cần phải giải thích nhiều nữa.
“Trước khi em ra nước ngoài tôi đã quyết định rồi, tôi chưa chính thức thể hiện rõ thái độ chủ yếu là sợ ảnh hưởng đến việc học tập của em.”
“Bây giờ anh không sợ nữa sao? Hay là… anh đã thích người con gái khác? Vì vậy không màng tới tâm trạng của em nữa?”
“Lạc Lạc…”
“Trả lời em đi.” Giọng của Mộ Lạc Lạc rõ ràng đã xác định suy nghĩ của mình.
“Tôi đang họp, lát nữa…”
“Nếu anh không trả lời, em sẽ bỏ học về nước ngay lập tức!”
Địch Nam nghe thấy tiếng sách rơi, chứng tỏ lúc này Mộ Lạc Lạc đang mất bình tĩnh.
Địch Nam nghĩ tới cảnh cô và Hàn Tư Viễn ở cùng nhau, tâm trạng hơi dao động, anh không cho rằng Mộ Lạc Lạc có lí do để chỉ trích mình.
“Bỏ học là điều bất lợi cho em, nếu em cố chấp bỏ học thì tôi cũng không có bất cứ ý kiến gì. Tôi chỉ hi vọng em nhanh chóng kí tên vào đơn li hôn, tôi không có thời gian lãng phí với em, cứ như vậy đi.”
Lời chưa dứt, Địch Nam đã tắt máy, một tay đặt lên trán, trầm ngâm không nói gì.
Lúc đó, Địch Nam thực sự quên mất mình đang tham gia cuộc họp, tất cả các nhân viên trong công ty nhìn nhau. Một ông chủ gặp bất kì chuyện gì đều không kinh ngạc, hoảng hốt giờ lại cãi nhau với vợ? Đợi đã, ông chủ kết hôn khi nào vậy?!
Tống Nhụy phản ứng rất nhanh, đưa tay ra hiệu cho các nhân viên trật tự ra ngoài, đợi đến khi mọi người ra hết, cô là người cuối cùng bước ra khỏi cửa phòng họp, muốn nói gì đó song lại thôi, cô lặng lẽ khép cửa lại.
Tống Nhụy lo lắng bước trên dãy hành lang. Mộ Lạc Lạc làm ông chủ cô lần đầu tiên để lộ cảm xúc trước mặt người khác, nhưng cô gái giản đơn đó lại không hề biết tầm quan trọng của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.