Từ Sao Hỏa Đến La Mã

Chương 39: Không chết trong cô đơn mà biến thái trong cô đơn




Tình yêu sẽ làm cho người con gái thông minh trở nên ngây thơ, nhưng tuyệt đối không biến người con gái ngây thơ trở nên thông minh, mà chỉ có thể biến cô ta trở thành một người “biến thái”.
Biến thái có rất nhiều loại, có một số là hành vi biến thái, một số là ngôn ngữ biến thái, số khác là tâm lý biến thái, còn Mộ Lạc Lạc nằm ở giữa ba loại đó, bệnh cũng không được coi là nặng, chỉ có điều ngôn ngữ cổ quái, tâm lí méo mó.
Kể từ sau khi Địch Nam vô tình tắt máy điện thoại, cô kí vào đơn li hôn ngay tại chỗ, thậm chí khi công ty chuyển phát nhanh quốc tế còn chưa làm việc, cô đã một mình đứng ở cổng công ty vận chuyển, đứng từ sáu giờ sáng cho đến chín giờ, lần đầu tiên cô gửi chuyển phát nhanh đặc biệt.
Đợi saU khi trở về kí túc, cô thu hết tất cả quần áo, mũ, giầy có in hình hoạt hình và các loại túi, trang sức, sau đó lấy từ nóc tủ ra đôi giày da còn mới, một đôi giày cao gót cao sáu phân màu đen, một đôi bốt đen dài quá gối. Cô mở tủ quần áo, lấy ra chiếc váy ngắn Scottish Wind, một chiếc T-shirt hở nửa vai ôm sát. Tiện tay cô ném cả lên đầu giường, đi vào phòng tắm.
Hôm qua Chu Bội Doanh vừa đi du lịch cùng bạn trai người Đức trở về, bầu trời của người con gái đang yêu luôn đầy màu sắc rực rỡ, nói trắng ra là không nhìn ra hành vi bất thường của những người con gái khác. Cô lười nhác vặn eo, mở tủ lạnh ra, vốn định uống sữa, nhưng lại nhìn thấy hộp bánh sinh nhật trong đó.
Chu Bội Doanh chép chép miệng, gõ cửa phòng tắm, nhẹ nhàng hỏi: “Lạc Lạc, bánh gì đấy?...”
“Cậu thích thì lấy ăn đi, ăn không hết thì cứ vứt luôn đi. Nhưng để trong tủ lạnh suốt một tuần, không rõ có bị biến chất không.” Mộ Lạc Lạc lập tức trả lời. Cũng tốt, mắt không nhìn thấy thì lòng sẽ không thấy buồn nữa.
“Được, mình lấy ra đây.” Chu Bội Doanh thử một miếng nhỏ, sau khi xác định bánh vẫn có thể ăn được liền ôm chiếc bánh và sữa về phòng mình.
Người châu Âu đa phần quen ăn sáng trên giường, Chu Bội Doanh đương nhiên không phải ngoại lệ, cô vừa gọi bạn trai dậy, vừa kéo chiếc bàn ăn sáng lại cắt bánh…
Khi cô cắt bánh bỗng phát hiện bên trong chiếc bánh có vẻ ngoài bình thường này còn có một vật kì lạ khác. Ở giữa chiếc bánh có một chiếc hộp thủy tinh, trong chiếc hộp tinh tế bày ra một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.
Đúng như con người Địch Nam, vừa tinh tế vừa đầy hàm ý.
“Chúa ơi, là Tiffany…” Chu Bội Doanh cẩn thận mở chiếc hộp đựng nhẫn ra, qua thiết kế đặc biệt và biểu tượng ở mặt trong chiếc nhẫn, cô có thể khẳng định đây là chiếc nhẫn kim cương kiểu dáng mới hiệu Tiffany(1).
(1). Một trong một trăm nhãn hiệu lớn nhất thế giới.
Chu Bội Doanh lập tức ghép những từ tiếng Trung Quốc trên chiếc bánh, người gửi là Địch Nam. Đương nhiên cô biết Địch Nam là chồng Mộ Lạc Lạc, cô không kìm được cảm xúc, xúc động thay Mộ Lạc Lạc.
Cô đeo thử chiếc nhẫn vào ngón tay vô danh ngắm, nhưng đây nhất định không phải cỡ của cô, cô cong môi lên, đoán nhất định Mộ Lạc Lạc không ngờ rằng chồng mình lại lãng mạn như vậy. Cô đứng dậy, định đợi khi Mộ Lạc Lạc ra khỏi phòng tắm sẽ dành cho cô một niềm vui bất ngờ. Nhưng khi cô vừa mở cửa phòng, tiếng gọi dịu dàng như có lực hút của anh bạn trai người Đức kéo bước chân cô lại.
Thế là sau màn ôm hôn thắm thiết, hai người quấn lấy nhau, còn chiếc nhẫn kim cương đeo trên ngón tay Chu Bội Doanh rơi xuống đất, lăn mấy vòng, không biết đã lăn đi đâu mất.
Còn Mộ Lạc Lạc sớm đã ăn mặc gọn gàng rời khỏi kí túc xá.
Chu Bội Doanh ngồi cạnh giường, quỳ xuống dưới sàn vội vàng tìm chiếc nhẫn, nhưng tìm mãi cũng không thấy tăm tích đâu, không biết làm thế nào, cô quyết định đợi sau khi Mộ Lạc Lạc tan học sẽ thú nhận “tội tình” với cô.
***
Đại học Harvard cho phép sinh viên tốt nghiệp trước thời hạn, nhưng trước hết phải hoàn thành tất cả các học phần mới có thể nộp luận văn tốt nghiệp và tác phẩm tốt nghiệp, về mặt lí thuyết thì khá khó khăn, nhưng chỉ cần dốc hết sức thì chuyện tốt nghiệp trước thời gian không phải là không được.
Mục tiêu của Mộ Lạc Lạc chia làm ba bước.
Bước thứ nhất, điên cuồng lao vào học tiếng Anh, do đó thuận lợi vượt qua kì thi nói.
Bước thứ hai, trong vòng một năm lấy được bằng tốt nghiệp khoa thiết kế.
Bước thứ ba, trở về nước, để trả hết học phí cô sẽ đầu quân cho công ty Địch Nam, anh không phải là không muốn gặp cô đấy chứ?
Vậy cô sẽ xuất hiện trước mắt anh trong trạng thái tốt nhất và với thái độ của một nhân viên ưu tú, xem xem anh có thấy phiền không? Phiền thì tốt!
Với trái tim tràn đầy hoài bão, Mộ Lạc Lạc quỳ trên thảm cỏ lớn, nước mắt hòa lẫn với những hạt sương trên cỏ thấm xuống đất. Cô giơ hai tay lên, ngẩng mặt nhìn trời, hét lớn: “Li hôn cho thỏa lòng anh! Nhưng em phải bắt anh hiểu hai từ “hối hận” viết như thế nào!”
Không ai có thể thấy trước được trạng thái của mình sau khi thất tình, có một số người trở nên suy đồi, một số người cảm thấy đó là sự giải thoát, một số người đau khổ không muốn sống nữa, một số người lại không quan tâm đến. Mộ Lạc Lạc cho rằng mình cũng sẽ nằm ở một trong số đó, nhưng đều không phải.
Cô quyết định thay đổi triệt để, trên đời không có người phụ nữ xấu, chỉ có người phụ nữ lười thay đổi cách ăn mặc, học cách trang điểm, bỏ món sôcôla cô thích nhất, thay đổi cách nghĩ ngờ nghệch và cách nói chuyện.
Bắt đầu từ hôm nay, cô phải trở thành người con gái vừa đẹp vừa tự tin.
Cô siết chặt nắm tay, mệt mỏi ngồi trên thảm cỏ… Con người không chết trong cô đơn mà biến thái trong cô đơn. Khi cô đã thấy rõ mình yêu ai thì cô đã không có cách nào ngăn mình không hận.
Địch Nam, cảm ơn anh đã tùy tiện lấy em rồi lại chối bỏ em; cảm ơn anh đã cho em trong đau khổ hiểu ra rằng tính người là vô thường, cảm ơn anh đã làm tổn thương em sâu sắc thế này!
Cũng giống như lúc đầu Mộ Lạc Lạc khăng khăng đòi lấy Địch Nam, cô không cho phép mình nuốt lời. Cũng giống như cô yêu anh mà không cần lí do, cô đang đặt chân lên con đường báo thù.
***
Chín giờ tối, Chu Bội Doanh vẫn chưa thấy Mộ Lạc Lạc quay về kí túc xá, “tội nhân” làm mất nhẫn là cô không biết có nên tham gia bữa tiệc hay không. Vì vậy, đầu tiên cô gọi điện cho Mộ Lạc Lạc.
“Cưng ơi, cậu ở đâu thế?”
“Thư viện, tối nay mình không về, cậu ngủ trước đi.” Mộ Lạc Lạc tắt điện thoại, cô cần yên tĩnh tuyệt đối, cần nhiều thời gian hơn để thực hiện mục tiêu.
Chu Bội Doanh cầm điện thoại do dự, cuối cùng cô quyết định đến thư viện tìm Mộ Lạc Lạc xin lỗi. Nhưng khi cô sắp đi thì lại gặp người bạn học lâu năm không gặp, nói chính xác ra là đối tượng cô đã từng yêu thầm. Bạn thân gặp nhau không tránh khỏi những cái ôm nồng nhiệt, anh chàng lại hẹn cô đi uống cà phê ôn lại chuyện cũ. Cô gái đa tình Chu Bội Doanh cùng anh chàng đẹp trai hẹn hò.
Cô tự an ủi mình, thứ nhất là Mộ Lạc Lạc rất bận, hai là cô tìm lại lần nữa cũng được, có thể là chiếc nhẫn sẽ tự xuất hiện cũng nên.

Cách nghĩ không tồi, chỉ là Chu Bội Doanh không ngờ mình đã rơi vào một mối tình mới nhanh như vậy, Mộ Lạc Lạc lại dường như ngày ngày chỉ ở trong thư viện, cứ kéo dài như thế thì thực sự sẽ quên mất.
***
Một ngày hơn nửa năm sau, khung cảnh vẫn là ở thư viện.
Hàn Tư Viễn tựa khuỷu tay lên bàn nhìn Mộ Lạc Lạc đang chúi đầu tra tài liệu.
Anh không biết Mộ Lạc Lạc sao rồi, còn nhớ hôm sinh nhật tâm trạng vẫn tốt, trong một đêm dường như đã biến thành một người khác, làm mới từ đầu tới chân. Cô không còn xấu hổ khi khoe đường cong, khi ra ngoài không những ăn mặc rất gợi cảm mà còn không quên trang điểm, làm tóc xoăn, mỗi lời nói cử chỉ cũng không còn tinh nghịch nữa, toàn thân thơm hương làm mê hoặc lòng người.
Hàn Tư Viễn thừa nhận, không có người đàn ông nào thích phụ nữ ăn mặc cẩu thả, Mộ Lạc Lạc sau khi trang điểm cẩn thận thực sự rất cuốn hút, chỉ có điều những người theo đuổi cô ngày một nhiều, hại anh lúc nào cũng lo lắng.
Anh hỏi Mộ Lạc Lạc tại sao lại đột nhiên thay đổi như vậy, Mộ Lạc Lạc chỉ nửa đùa nửa thật trả lời: cây mà không có vỏ thì ắt sẽ chết, người da mặt dày thiên hạ vô địch.
Anh truy hỏi nguyên nhân, Mộ Lạc Lạc lại cười, nói thêm: con người phải trưởng thành, một khi muốn thử, phát hiện đi đến bước này không hề khó.

“Lạc Lạc, em dành thời gian nhìn anh một lần được không?” Hàn Tư Viễn đã ở thư viện đợi cô suốt cả tiếng đồng hồ.
Mộ Lạc Lạc cúi đầu trả lời rồi lại tiếp tục ghi chép gì đó vào cuốn nhật kí.
“Đúng rồi, đạo cụ mà em cần đã chuẩn bị xong chưa?” Cô hỏi.
“Ây! Nhưng tại sao em không để anh làm nhân vật chính?”
“Anh đẹp trai quá, em cần người xấu trai.” Mộ Lạc Lạc đưa cốc cà phê của mình cho anh.
Hàn Tư Viễn hớp một ngụm cà phê, thở dài một tiếng. Anh không biết tác phẩm tốt nghiệp mà Mộ Lạc Lạc chuẩn bị thuộc loại hình gì, chỉ biết rằng tác phẩm tốt nghiệp khoa thiết kế phân loại rất phức tạp, khoa thiết kế vốn không có phương thức cố định mà yêu cầu sinh viên phải tự sáng tạo. Chuyên ngành của Mộ Lạc Lạc là về thiết kế tĩnh như các sản phẩm doanh nghiệp, các trang bìa, áp phích, hình quảng cáo công cộng. Điều càng làm Hàn Tư Viễn khó mà tưởng tượng nổi đó là cô quyết định liền một lúc nộp cho giáo sư cả tác phẩm và luận văn.
“Em thay đổi rồi, em không lén dùng doping đấy chứ?...” Hàn Tư Viễn sờ lên môi cô.
“Em chỉ muốn kết thúc chương trình học bên này sớm hơn một chút, em nhớ nhà, nhớ bố mẹ.” Từ sau khi Mộ Lạc Lạc quyết chí tốt nghiệp trong vòng một năm, cuộc gọi cuối cùng mà cô gọi đi là cho bố mẹ, thông báo với bố mẹ tạm thời không liên lạc nữa, cũng sẽ không lên mạng nói chuyện, cô cần chuyên tâm vào chuyện học hành, hàng tuần cô sẽ gửi tin nhắn cho bố mẹ báo mình vẫn bình an.
Cắt đứt sợi dây ràng buộc gia đình là điều kiện tiên quyết trở thành động vật máu lạnh.
Tất cả mọi chuyện đã được chuẩn bị, hiện giờ người duy nhất mà Mộ Lạc Lạc thấy có lỗi là Hàn Tư Viễn, bởi vì anh vẫn không biết Địch Nam đã đề nghị li hôn và chuyện cô đã kí vào đơn li hôn.
Đương nhiên cô càng không ngờ rằng Hàn Tư Viễn lại có thể kiên trì đến tận hôm nay.
“Em luôn không hiểu sao anh lại thông minh đến vậy, không thấy anh học hành gì mà vẫn lấy được tấm bằng thạc sĩ, em đố kị với anh…” Mộ Lạc Lạc nói.
Nhắc đến vấn đề bằng cấp, Hàn Tư Viễn không hề cảm thấy tự hào, hai mươi sáu tuổi Địch Nam đã là tiến sĩ, bố luôn lấy chuyện này để gây áp lực cho anh, sự hơn thua đối với đàn ông mà nói vô cùng quan trọng, khiến cho anh càng ghét Địch Nam.
Nhưng cũng có chuyện làm anh vui, nửa năm trở lại đây, Mộ Lạc Lạc tuyệt nhiên không nhắc tới Địch Nam.
Tin xấu là, quan hệ giữa anh và Mộ Lạc Lạc vẫn giậm chân tại chỗ.
***
Sáng ngày thứ Hai, trước cửa sân bay.
Mộ Lạc Lạc cầm chiếc váy cưới, cẩn thận bước xuống chiếc xe jeep.
Cô ngẩng đầu hít một hơi dài, quay người nhìn về phía Hàn Tư Viễn: “Chỉ cần em quay đầu lại là anh chụp nhé.”
“Là… người phụ nữ điên rồ.” Nhiệm vụ ngày hôm nay của Hàn Tư Viễn là thợ chụp ảnh, anh nhún vai.
Mộ Lạc Lạc không để ý tới những ánh mắt hiếu kỳ của các du khách, cô trầm lặng bước về phía trước.
Một buổi sáng đẹp trời, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp, trên người mặc bộ váy cưới màu trắng, tay kéo chiếc vali hành lý, bề ngoài vô cùng thu hút ánh nhìn.
Khi cô diễn tư thế ngoái lại từ biệt, lập tức khiến những cảm xúc đang lắng xuống trở thành nụ cười rạng rỡ đầy tự tin.
Hàn Tư Viễn ấn nút chụp nhanh, không kìm được mỉm cười. Một cô dâu xinh đẹp như thế, ai nỡ để cô đi.
Bức ảnh sau khi qua xử lý, sẽ in trên chiếc vali cùng dòng chữ: Hồi ức và Tương lai.
Nhưng ở góc dưới bên trái tấm ảnh lại thêm vào một thùng rác, phía trên thùng rác chất mấy chiếc túi rác, trong mỗi túi rác sẽ thêm vào: khóc lóc, cãi nhau, hối hả, phẫn nộ, kích động.
Đây là một trong những tác phẩm tốt nghiệp mà cô thiết kế: Sự ra đi sang trọng.
Tác phẩm thể hiện mặt độc lập, mạnh mẽ của người phụ nữ, gạt bỏ nỗi buồn, học cách yêu bản thân, yêu và tin vào ngày mai.

Tác phẩm thứ hai lấy đề tài truyền hình làm chủ đề chính trong áp phích tuyên truyền.
Trong tác phẩm, cô dâu bịt hai mắt bằng vải đen, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc, đứng bên cạnh là một chú rể vừa lùn vừa xấu.
Hai người tay trong tay, còn bốn bên xung quanh đứng đầy những anh chàng đẹp trai, hào hoa. Các anh chàng này tay cầm hoa tươi, quà cầu hôn, nhưng cô dâu không hề để mắt đến họ.
Mộ Lạc Lạc đặt tên cho tác phẩm này là: Cô gái “mù” hạnh phúc.
Người con gái trong tình yêu cũng giống như người mù, bất kể đối phương có xấu xí thế nào thì cô ta cũng không để ý.
Tình yêu không cần có lí do.
Đương nhiên điều châm biến là Địch Nam “hoàn mỹ” đã giải thích quan điểm của cô đối với tình yêu: bỏ rơi cô không chút lí do nào.
Nhưng Mộ Lạc Lạc không mất niềm tin đối với tình yêu, cô muốn thông qua tác phẩm này để biểu đạt một cảm xúc, một niềm tin mãnh liệt, dám yêu dám hận, làm một người con gái tự do và mạnh mẽ.
Địch Nam, người vợ cũ của anh – Mộ Lạc Lạc sẽ không còn là một cô gái cam chịu, phục tùng nữa, anh hãy đợi đấy, hãy chờ tôi phản kích đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.