Tử Thiên Thần

Chương 33.1: Lửa (I)





Những làn mưa tới tấp, xối xả, bên dưới vòm trời đen kịt những cuộn mây.
Lệnh di tản đã được ban ra khắp thành phố. Xe cảnh sát, xe cứu thương tỏa ra khắp các tuyến đường trọng điểm, đảm bảo trật tự cho những dòng người và xe cộ đang hết sức hoảng loạn sợ hãi.
Nhiên Sa và Nhan Vy cũng đã chạy được khá xa, và hiện giờ hai người đang chạy trên phố Perry Nien. Mưa tưới xuống rào rạt khiến quần áo đầu tóc họ ướt đẫm, mặt đường thì lõng bõng nước.
"Chúng mình phải chạy đi đâu đây... Nhiên Sa?"
"Không biết nữa... chúng ta phải chạy càng xa con quái vật càng tốt! Cậu đã thấy tia lửa điện của nó khủng khiếp thế nào rồi đấy, tầm bắn ít nhất cũng phải vài kilômét."
"Nhưng tớ mệt quá rồi, không chạy được nữa..."
"Cố gắng lên, bình thường cậu chạy nhanh lắm mà?"
"Tớ..." - Nhan Vy chạy chậm dần rồi dừng lại.
Nhiên Sa cũng đành dừng theo, anh quay nhìn cô bạn của mình:
"Cậu sao vậy?"
Nhan Vy đứng co ro giữa cơn mưa, mái tóc dài và bộ váy đồng phục đều đã sũng nước, cô đưa bàn tay lên giụi mắt và gạt đi những dòng lệ, cô đang khóc, giọng cô như nghẹn lại:
"Tớ... chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa... Khi nãy cậu cũng thấy phải không? Những bạn ngồi ở gần bàn hai đứa mình ấy, tớ có biết một vài người, có cả một chị trong câu lạc bộ kiếm của tớ nữa... vậy mà... tia lửa điện khổng lồ ấy phóng tới và... thiêu rụi họ... ngay trước mắt tớ... họ chết cả rồi..."
Lòng Nhiên Sa như thắt lại, anh chỉ còn biết nắm chặt lấy bàn tay Nhan Vy:
"Tớ hiểu mà, mạnh mẽ lên, Nhan Vy. Mọi việc chỉ mới bắt đầu thôi."
"Cậu... nói vậy là sao?"
Nhiên Sa nhìn về khoảng trời phía sau Nhan Vy, nơi những ánh lửa điện vẫn lóe lên sáng rực, giọng anh trầm lại:
"Chắc cậu cũng đã xem những bộ phim giả tưởng về quái vật rồi phải không, một con xuất hiện rồi sẽ có nhiều con khác, những cuộc tấn công sẽ còn tiếp diễn. Và ở hiện thực này thì mọi thứ có thể sẽ còn tàn khốc hơn nữa, chúng ta phải thật mạnh mẽ thì mới vượt qua được."
"Nhưng... con quái vật kia ở đâu ra? Sao nó lại tấn công thành phố của chúng ta?" - Làn môi Nhan Vy run run.
"Đó là việc của chính phủ. Còn bây giờ chúng ta phải chạy tiếp thôi. Đi nào!"
Nhiên Sa kéo tay Nhan Vy và hai người lại chạy băng qua những làn mưa. Con phố dài hun hút, vắng vẻ, khu vực này người dân có lẽ đã được di tản hết. Mưa nhòa nhoạt, lạnh cóng.
Bỗng...
Nhan Vy ngã xuống đường...
"Cậu lại sao thế?" - Nhiên Sa quỳ xuống bên Nhan Vy.
Nhan Vy ôm lấy cổ chân bầm tím của mình:
"Tớ bị trẹo chân rồi, đau lắm..."
"Tệ thật..." - Nhiên Sa nhíu mày lo lắng - "Cậu có đứng lên được không, tớ sẽ dìu đi."
Nhan Vy lắc đầu:
"Thôi hãy để tớ ở lại đây, cậu cứ chạy tiếp đi. Chúng ta không thể cùng chết được, ít ra phải có một người còn sống..."
Nhiên Sa thở dài một hơi, anh nói:
"Cậu nói cứ như trong phim ấy. Chúng ta chẳng ai phải chết cả. Mau leo lên lưng tớ, tớ sẽ cõng cậu."
Và Nhiên Sa cõng Nhan Vy trên lưng, tiếp tục tiến về phía trước. Những làn mưa rát lạnh không ngừng quất vào mặt anh, nhưng ánh mắt anh vẫn sáng ngời quyết tâm. Không thể gục ngã vào lúc này, anh sẽ bảo vệ và đưa Nhan Vy đến nơi an toàn. Tiếng gầm rú của con quái vật thi thoảng vẫn vọng lại từ xa xa.
"Tớ lại làm phiền cậu rồi..." - Nhan Vy khẽ nói, ở trên lưng Nhiên Sa cô cảm thấy rất ngại ngùng.
"Đừng nói vậy, tớ chẳng thấy phiền gì đâu. Cõng cậu nhẹ tênh." - Nhiên Sa mỉm cười nói.
"Nếu chúng ta qua được hoạn nạn này, tớ hứa sẽ nấu cho cậu một bữa thật ngon." - Nhan Vy phấn chấn.
"Thôi, cậu nên từ bỏ ý định ấy đi thì hơn..." - Nhiên Sa lẩm bẩm.
Chợt, hai người nhìn thấy ở phía trước, một đoàn xe tăng đang lừng lững di chuyển tới!
Nhiên Sa liền đi nép sang một bên. Mặt đường đang rung lên nhè nhẹ. Những chiếc xe tăng Bellorog với giáp dày và hỏa lực cực mạnh, khoảng hơn chục chiếc, chúng nặng nề lăn bánh theo một hàng dọc thẳng tắp, những nòng pháo oai hùng giương cao. Cùng với đó là những người lính cao lớn trong những bộ quân phục màu xanh lục, những gương mặt rắn rỏi kiên cường, họ được trang bị đầy đủ những vũ khí tối tân nhất.
Và phía trên bầu trời, là những phi đội máy bay tiêm kích Sazhikha mang theo tên lửa hạng nặng đang vù vù lướt qua. Tiếng động cơ rền vang đầy khí thế.
Tất cả đều đang tiến về con quái vật khổng lồ và hung bạo kia. Đây sẽ là một trận chiến vô cùng khốc liệt để bảo vệ thành phố.
"Tuyệt quá, quân đội đã đến rồi." - Nhan Vy khe khẽ nói - "Những người lính kia trông thật anh hùng nhỉ, nhìn thấy họ tớ cảm thấy vững tâm hơn nhiều."
"Ừ, hi vọng họ sẽ tiêu diệt được con quái vật." - Nhiên Sa nói.
Nhiên Sa đã cõng Nhan Vy đi qua hết con phố Perry Nien. Khi băng qua ngã tư và bước vào một phố khác thì bỗng có một chiếc siêu xe từ phía sau lướt tới đỗ xịch ngay bên hai người! Cửa kính xe được kéo xuống, và bên trong là một cô gái rất xinh đẹp:
"Cậu thám tử, có muốn đi nhờ không?"
Nhiên Sa đã nhận ra cô gái ấy, anh mỉm cười đáp:
"Ồ cám ơn, chị Thiên Nhi. Thật may quá."
"Nhanh lên xe đi, đang lúc loạn lạc chúng ta phải giúp nhau chứ." - Thiên Nhi nhẹ nhàng nói.
Nhiên Sa và Nhan Vy chui vào trong xe và ngồi ở băng ghế sau. Người đang cầm lái là Thiên Hà, anh ngoảnh lại:
"Hai em là bạn của bé Nhi nhà anh à? Cô bé này xinh ghê nhỉ."
Anh khen Nhan Vy khiến cô hơi đỏ mặt. Thiên Nhi liền quát:
"Anh lo tập trung lái xe đi!"
...
Những tuyến đường dẫn ra khỏi thành phố đều đã đông nghẹt. Tất cả chìm trong một màn mưa đầy sầu thương.
Dù sắp thoát khỏi vùng nguy hiểm, nhưng Thiên Nhi vẫn rất lo lắng. Cô đã gọi cho Xương Uy rất nhiều lần mà không được, anh ấy đã tắt máy.
Xương Uy, anh đang ở đâu...


 Share





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.