“Mưa… cảm giác như không bao giờ tạnh.” - Giọng Xương Uy trầm mặc - “Lẽ nào đây là một điềm báo… sắp có một trận đại hồng thủy?”
“Cái gì?” - Thiên Hà cau mày hỏi.
Hai người đang ở trong… buồng tạm giam. Xương Uy đứng nhìn ra bầu trời mưa qua những chấn song của khung cửa sổ, còn Thiên Hà thì ngồi dựa vào một góc tường.
“Đó là ngày tận thế trong truyền thuyết Noah.” - Gương mặt Xương Uy chợt tối sầm như bóng đêm - “Thiên chúa phẫn nộ trước những tội ác của loài người nên đã tạo ra một trận đại hồng thủy hủy diệt thế giới…”
“Mày điên à?” - Thiên hà cười khẩy - “Mày muốn thế chứ gì?”
“Ha ha ha!” - Xương Uy phá lên cười.
Ầm ầm!!!
Những tiếng sấm rền vang ngoài trời.
“Ha ha!” - Thiên Hà cũng cười lớn - “Tao bắt đầu tin mày rồi đấy!”
Rầm rầm!!!
Tiếng dùi cui gõ vào cửa phòng giam. Viên cảnh sát nói vọng vào:
“Hai phạm nhân trật tự! Bị giam trong đó mà còn cười được hả?”
“Phạm… nhân? Nhục quá!” - Thiên Hà xiết chặt nắm đấm, chỉ muốn tung một quyền vào… tường.
Xương Uy ngồi xuống sàn, ngáp dài một cái.
Thiên Hà vẫn gầm gừ:
“Tao nhất định sẽ tìm ra cái đứa đã báo cảnh sát, phải đập cho nó một trận, cho nó xuống địa ngục…”
Xương Uy nằm xuống sàn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ…
***
Khi Xương Uy thức giấc, mở hé mắt ra thấy
Thiên Hà đang đi đi lại lại như đang bức xúc điều gì.
“Sao thế?” - Xương Uy hỏi.
“Hừm hừm.” - Nét mặt Thiên Hà đầy căng thẳng, mái tóc dài mượt giờ đã rối bung - “Thiên Nhi của tao đang ốm như thế mà tao lại phải chết dí ở đây! Ở nhà nhỡ con bé xảy ra mệnh hệ gì…”
Xương Uy lại nhắm mắt lại:
“Cảm xoàng ấy mà, không chết được đâu.”
“Mày…” - Giọng Thiên Hà run lên vì giận dữ - “Chẳng lẽ… mày… không có chút lo lắng gì cho con bé sao?”
“Không.” - Xương Uy uể oải đáp, vẫn thấy buồn ngủ quá.
Toàn thân Thiên Hà đã bốc hỏa:
“Mày… đừng quên nó là vợ chưa cưới của mày đấy!”
“Cũng phải mấy năm nữa…”
Câu nói của Xương Uy chưa dứt, Thiên Hà đã nhảy bổ tới túm cổ áo Xương Uy lôi dậy, nắm đấm của anh vung lên…
Rầm rầm!!!
Cánh cửa phòng giam bật mở, viên cảnh sát đứng giữa khung cửa quát:
“Này! Vẫn muốn đánh nhau tiếp hả! Hai cậu đã được bảo lãnh rồi đó. Biến khỏi đây! Nhanh!”
…
Ra khỏi sở cảnh sát, phía dưới đường đã có hai chiếc xe hơi sang trọng chờ sẵn. Thiên Hà tức tốc lao vào xe của mình, anh cần phải trở về nhà ngay để xem… tình hình của Thiên Nhi. Xương Uy lững thững bước tới chiếc xe còn lại, đưa tay mở cửa xe anh thoáng liếc nhìn lên bầu trời mưa gió, lòng bỗng cảm thấy nôn nao lạ thường.
“Về trước đi, tôi còn có việc.” - Xương Uy nói với tay tài xế, rồi cất bước về hướng khác.
Mưa vẫn rơi lác đác, bầu trời vẫn xám ngắt mây mù.
Xương Uy bước đi vô định trên con phố dài ảm đạm, nước mưa thấm ướt trên mái tóc, nhỏ xuống thành từng giọt trong veo. Từ xưa tới nay, mỗi khi mưa rơi anh lại cảm thấy tâm trạng bất an… Lần này mưa đã rơi triền miên suốt gần một tuần lễ, nỗi bất an càng tăng thêm…
Cơn mưa dai dẳng mang tới những linh cảm rất xấu… như sẽ có một điều khủng khiếp sắp xảy đến…
Brừm Brừm!!!
Tiếng động cơ chợt vang rền từ phía sau lưng Xương Uy. Và một chiếc mô tô siêu phân khối màu đỏ rực hùng dũng phóng lên chặn trước mặt anh!
Cưỡi trên chiếc mô tô đồ sộ ấy là một thân hình thiếu nữ mảnh mai trong bộ trang phục toàn một màu đen thẫm: Từ chiếc áo khoác da, chiếc váy ngắn cho tới đôi tất dài và đôi bốt thấp.
“Y Tuyết, lại là cô!” - Xương Uy nhận ra ngay.
* Y Tuyết: Con gái rượu của ông trùm xã hội đen khét tiếng nhất thành phố. 18 tuổi, tuyệt sắc siêu sắc nữ, tính cách hết sức… ngang tàn không ai chịu nổi.
Y Tuyết đưa tay gỡ bỏ chiếc mũ bảo hiểm, để lộ ra gương mặt vô cùng xinh đẹp với mái tóc dài mềm mại. Cô nàng mỉm cười sắc sảo, rồi cất giọng:
“Lên xe, tôi đưa anh tới một nơi!”