Tử Thiên Thần

Chương 9: Sắc kế




Mưa rơi dầm dề, buồn thảm.
Chiếc mô tô siêu phân khối như một mũi tên lửa lao đi vun vút trên đường. Người cầm lái đương nhiên là Y Tuyết rồi, còn Xương Uy ngồi phía sau đang dựa đầu vào lưng cô mà ngủ ngon lành.
Y Tuyết nhếch môi cười… cay đắng, khi nãy cô cũng tự hỏi vì sao hôm nay Xương Uy lại dễ dàng leo lên xe của cô như vậy, thì ra cũng chỉ vì hắn đang… buồn ngủ. Tên này chảnh không chịu được, cô theo đuổi hắn đã lâu, đã giở đủ mọi chiêu kế mà vẫn không tài nào lấy được… trái tim hắn. Khóc hận đã quá nhiều rồi, lần này cô quyết tung ra… độc chiêu cuối cùng!
Ra tới đường cao tốc rồi, Y Tuyết vặn tay ga tăng tốc, chiếc mô tô gầm rú phóng đi như một cơn bão.
Mưa bay tả tơi.
Y Tuyết cho xe lượn vào khu rừng ven rìa thành phố, giảm dần tốc độ. Xương Uy bấy giờ mới thức giấc, ngơ ngác hỏi:
“Gì thế? Cô đưa tôi vào rừng làm gì?”
Y Tuyết không đáp, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười ma mị.
Hừ, đồ… yêu nữ - Xương Uy chán nản nghĩ - Đi theo cô ta chẳng có gì tốt đẹp cả.
Chiếc mô tô tiến sâu vào khu rừng.
Xương Uy nhìn qua vai Y Tuyết, thấy phía trước có một đám người… quái dị đang đứng chờ sẵn!
Khoảng cách được thu hẹp nhanh chóng, và rồi chiếc mô tô dừng bánh trước đám người ấy. Chúng là những gã thanh niên mặt mày bặm trợn ngổ ngáo, tên nào tên ấy cũng đều cởi trần khoe những hình xăm phủ kín khắp cơ thể. Xương Uy đưa mắt đếm lướt cũng được khoảng… 50 tên. Lại sắp có chiến trận rồi đây - Anh đâu lạ gì ả Y Tuyết này.
Đám người xăm trổ đang cúi rạp cả xuống trước Y Tuyết, đồng thanh hô:
“Cô chủ!”
Y Tuyết bước xuống khỏi chiếc mô tô, cất giọng lạnh lẽo:
“Tình hình thế nào?”
Xương Uy cũng bước xuống nền đất rừng, giờ anh cảm thấy thực sự tỉnh ngủ rồi.
Một tên đàn em của Y Tuyết chỉ tay về phía khoảng rừng trống, nơi có một căn biệt thự gỗ hai tầng:
“Chúng đang tụ tập ở trong đó. Hơn ba mươi mạng, tiệc tùng linh đình lắm.”
Ánh mắt Y Tuyết lóe lên tia sát khí:
“Lũ chó, chỉ là một băng mới thành lập mà dám đụng đến người của ta! Hôm nay tao sẽ xóa xổ chúng mày!”
“Cô chủ, bọn Vazer này đáng gờm đấy! Nghe nói tên trùm là một cao thủ bất khả chiến bại!”
“Hừ, cao thủ… ở đây chỉ có một thôi.” - Y Tuyết liếc nhìn Xương Uy.
Xương Uy cũng nhận thấy ánh mắt ấy:
“Thì ra cô đưa tôi đến đây là để…”
Y Tuyết cắt lời:
“Anh không thích thì cứ đứng ngoài xem cũng được, tôi đâu ép.”
“Vậy thì diễn đi.” - Xương Uy hời hợt nói.
“Ha ha!” - Y Tuyết phá lên cười, rồi rút ra chiếc dùi cui chích điện chỉ thẳng hướng căn biệt thự gỗ: “Tiến lên các anh em!”
Y Tuyết đi dẫn đầu như một nữ hung thần, 50 tên đàn em xăm trổ theo sau không khác gì lũ âm binh. Xương Uy chậm rãi bước sau cùng.
Rầm rầm!!!
Xoảng!!!
Đám đàn em Y Tuyết bắt đầu ném gạch đá vào các vách tường và cửa sổ căn biệt thự!
Ngay lập tức, bọn người thuộc băng Vazer bên trong nhà hùng hổ vác gậy gộc kéo ra, cất tiếng chửi bới:
“Mẹ kiếp, bọn điên nào đấy!”
“Lũ khốn kiếp, chúng mày dám khiêu chiến thì bọn tao sẽ chiều!”
Y Tuyết uy phong quát lớn:
“Ngậm mõm chúng mày lại, quỳ cả xuống nhận tội đi rồi chị đây sẽ tha chết cho!”
Một tên Vazer gầm lên:
“Câm mồm con quỷ cái…”
Reẹet!!!
Y Tuyết quăng thẳng chiếc dùi cui chích điện vào đầu tên Vazer lộng ngôn khiến hắn giật tung người.
Và trận chiến lập tức được bắt đầu!
Hai băng nhóm côn đồ hò hét lao vào nhau quên sống chết! Gậy sắt, dùi cui vung lên đập chém thẳng tay!
Mưa rơi thảm sầu.
Khoảng sân cỏ trước thềm căn biệt thự gỗ trở nên hỗn loạn khủng khiếp!
Bọn người băng Vazer là bọn tứ xứ đa quốc tịch, tên nào cũng đô con lực lưỡng ngoại hạng. Nhưng đám đàn em xăm trổ của Y Tuyết với số lượng đông hơn nên chẳng hề lép vế.
Trận chiến càng lúc càng khốc liệt!
Y Tuyết dù thân hình mảnh mai nhưng nội công thâm hậu, mỗi đòn quyền cước tung ra đều khiến đám Vazer xây xẩm mặt mày bầm dập thân thể.
Bên ngoài cuộc chiến, Xương Uy bình thản đứng dựa lưng vào một gốc cây, bỏ thời gian đến đây để xem màn phim chưởng này kể ra cũng… khá vui.
Bỗng…
Có một thứ thu hút sự chú ý của Xương Uy…
Anh đẩy người lên, lững thững bước thẳng vào chiến trường.
Mặc cho đám người đang gào thét đấm đá náo loạn xung quanh, đôi mắt Xương Uy vẫn tập trung vào vật ấy, đôi chân vẫn chậm rãi bước tới.
Và rồi anh dừng bước, cúi xuống nhìn chăm chú. Dưới nền đất là một… bông hoa vừa chớm nở, ngay giữa chiến trường chết chóc này.
Xương Uy mỉm cười, đưa tay xuống ngắt lấy bông hoa… Cánh mềm mại… màu vàng tươi… rất đẹp…
Anh đưa bông hoa lên mũi, hít thử một hơi… Cảm giác thất vọng:
“Hoa đẹp mà không hương, cũng chỉ là thứ rác rưởi.”
Và anh phất tay quăng bông hoa xuống bãi bùn nước.
RẦM!!!
Cánh cửa căn biệt thự bất chợt bật tung, nặng nề bắn văng xuống những bậc thềm! Và từ bên trong khung cửa nhảy xộc ra một…!!!
Xương Uy quay đầu nhìn, sống lưng hơi lành lạnh…
Mấy tên đàn em của Y Tuyết hét lên đầy khiếp đảm:
“Trùm Vazer xuất hiện rồi!!!”
Tên trùm lừng lững bước vào trận chiến, những bước chân uy dũng nện thình thịch rung chuyển nền đất cỏ! Gã cao tới hơn 2 mét, đầu trọc lốc, da đen thẫm, cơ bắp cuồn cuộn rất khủng khiếp! Khuôn mặt hắn đầy sẹo, với đôi mắt dữ tợn như loài mãnh thú!
Mưa vẫn rơi rơi đầy bi ai.
Tên trùm Vazer chiến đấu với một sức mạnh vô song, mỗi nắm đấm tung ra là khiến một tên đàn em của Y Tuyết văng xa cả chục mét.
Reẹet! Reẹet!
Đám đàn em Y Tuyết bủa vây tên trùm Vazer và không ngừng chọc dùi cui chích điện vào người hắn. Những ánh điện thi nhau sáng lóe lên. Nhưng… tên trùm vẫn đứng sừng sững, hắn gầm lên một tiếng rồi điên cuồng tung quyền đánh bay tất cả đám người vây quanh mình.
“Hic, thằng đó là… kẻ hủy diệt à?” - Đôi môi Xương Uy khẽ mấp máy.
Y Tuyết đã tiến lên đứng đối diện với tên trùm Vazer, ánh mắt cô sáng quắc, giọng đầy uy vũ:
“Thằng bò mộng kia, tao sẽ xé xác mày!”
Tên trùm chiếu ánh mắt man rợ vào Y Tuyết, cất giọng ồm ồm như tiếng sấm:
“Con nhãi ranh xấc láo, tao thì chỉ cần xé… váy của mày ra thôi! Ha ha ha!”
Đôi mắt Y Tuyết bừng bừng hỏa nộ, cô chớp nhoáng tung người lên thực hiện một đòn phi cước thẳng vào ngực tên trùm, ngay sau đó là hai đòn đá xoay liên tiếp trúng mặt hắn! Nhưng… tên trùm Vazer vẫn chẳng mảy may suy chuyển, hắn nở nụ cười khinh miệt:
“Mày không thể đánh mạnh hơn chút à, con mèo cái!”
Y Tuyết liền nhặt một cây gậy sắt phang mạnh vào bụng hắn, nhưng… cảm giác như vừa phang vào một bức tường thép.
“Khốn kiếp, mày đ éo phải… người!” - Y Tuyết ngước nhìn tên trùm. Hắn một tay giật lấy cây gậy sắt, một tay vươn ra túm lấy cổ họng cô!
Y Tuyết cảm thấy cơ thể mình đang bị bàn tay cường bạo ấy nhấc bổng lên khỏi mặt đất, những ngón tay rắn lạnh như thép của hắn đang từ từ siết chặt…
Khí quản bị ép mạnh, Y Tuyết không thể thở được nữa… đôi đồng tử trong mắt cô nở rộng hết cỡ… nỗi sợ hãi… cô biết chỉ cần hắn dùng thêm chút lực nữa là có thể bóp nát cổ cô…
BỐP!!!
Một cú đấm đầy uy lực giáng thẳng vào một bên thái dương tên trùm khiến hắn hơi lảo đảo.
Kẻ vừa xuất chiêu chính là… Xương Uy, một pha bay người tung cước rất… đẹp mắt.
“Buông cô ấy ra.” - Xương Uy lạnh lùng ra lệnh - “Mày đánh nhau với con gái mà không biết nhục sao?”
Tên trùm vung tay quăng Y Tuyết sang một bên, hắn quay nhìn Xương Uy bằng ánh mắt cuồng nộ:
“Mày khá đấy! Vì con nhỏ đó mà không tiếc mạng sống! Tao sẽ phanh thây mày!!!”
“Lại đây!” - Xương Uy nhẹ nhàng thách thức.
Y Tuyết gượng đứng dậy, đưa tay khẽ nắn cổ họng, hơi thở vẫn còn khó khăn nhưng nụ cười nửa miệng đã hiện trên môi:
“Hi, người hùng… đã ra tay rồi.”
Ầm ầm!!!
Tiếng sấm nổ trên trời. Tên trùm Vazer lao cả thân hình đồ sộ vào Xương Uy, quyền cước tung ra như vũ bão! Xương Uy bình tĩnh hóa giải tất cả, rồi vụt tung ra đòn phản công, một cú đấm móc không thể chê vào đâu được khiến cằm tên trùm Vazer rung lên bần bật.
Không cho hắn kịp hoàn hồn, Xương Uy dồn hết nội lực bồi thêm một chiêu nữa, một pha thúc cùi trỏ như sấm sét vào mạng sườn đối thủ. Và tên trùm Vazer bắn văng ra xa, tấm lưng kềnh càng của hắn đập uỳnh xuống nền đất cỏ ướt át.
Trận chiến kết thúc chóng vánh.
Lũ người băng Vazer chỉ còn biết quỳ gối đầu hàng.
Y Tuyết ngạo nghễ diễu qua trước mặt chúng:
“Chúng mày nhớ ngày hôm nay đó! Muốn sống yên thân thì phải biết vâng lời, còn không tao sẽ cho chúng mày nằm chơi trong nhà xác! Giờ thì biến hết cho khuất mắt tao!”
Tên trùm Vazer cũng được lũ tay chân dìu lên, lê lết bỏ chạy.
Y Tuyết ra lệnh cho đám đàn em của mình:
“Được rồi, giải tán!”
Cuối cùng khoảng sân cỏ chỉ còn lại Y Tuyết và Xương Uy. Hai người bước vào căn biệt thự gỗ. Y Tuyết ngọt ngào nói:
“Ui, khi nãy hắn bóp cổ… em đau quá, may mà có anh.”
“Sao hôm nay cô… yếu thế?” - Xương Uy nhăn mũi.
“Anh nghĩ em mạnh lắm sao?” - Y Tuyết khoác lấy cánh tay Xương Uy. Thực ra khi nãy cô cố ý không dùng hết sức đánh tên trùm Vazer cũng chỉ là để… tận hưởng cảm giác được Xương Uy cứu. Giờ thì cô đã mãn nguyện rồi, thực sự rất mãn nguyện…
Giữa phòng khách là một bàn tiệc lớn ê hề đồ ăn thức uống. Y Tuyết đạp rầm một phát vào chân bàn:
“Mẹ lũ rẻ rách, toàn ăn mấy thứ tởm lợm!”
Xương Uy bật nắp một lon bia rồi tu một hơi. Y Tuyết gạt mấy đĩa thức ăn rơi loảng xoảng xuống sàn, rồi ngồi lên mặt bàn:
“Xương Uy, hôm nay em… có chuyện muốn nói với anh.”
Xương Uy rùng mình, nghe giọng cô ta ngon ngọt thật… đáng sợ.
“Em… yêu anh!”
Xương Uy vờ như không nghe thấy, tu một hơi bia nữa.
Y Tuyết xịu mặt:
“Chẳng lẽ anh… không có một chút quan tâm gì tới em sao? Em đã cố gắng thay đổi rất nhiều vì anh mà.”
“Tôi có thấy cô thay đổi gì đâu?” - Xương Uy hờ hững nói.
Y Tuyết đưa tay vuốt mái tóc đẫm nước:
“Kiểu tóc này em mới đổi, đúng kiểu anh thích nhé.”
Ầm ầm!!!
Những tiếng sấm lại bắt đầu rền vang.
“Có chuyện quái gì trên trời thế? Ồn ào quá!” - Y Tuyết cau mày.
Xương Uy bước về phía khung cửa sổ, nhìn qua ô kính vỡ, bầu trời vẫn xám xịt lạnh lẽo, mưa bay bi sầu… Một linh tính mơ hồ về những…thảm họasắp xảy đến…
Phía sau lưng Xương Uy, Y Tuyết đang từ từ… trút bỏ y phục…
“Xương Uy, đừng nhìn ra ngoài ấy nữa. Nhìn em được không?”
Giọng thỏ thẻ của Y Tuyết vang lên khiến Xương Uy lạnh người, anh chầm chậm quay đầu lại và… sững người trong một giây…
Y Tuyết đã không còn… một mảnh vải trên người!
Những hình xăm hoa mĩ phủ kín suốt dọc một nửa thân thể cô nàng, nửa còn lại là nước da trắng muốt.
Xương Uy thấy toàn thân nóng rực… hình ảnh kia đầy ma lực… Y Tuyết giờ trở nên thật dịu dàng nữ tính, cô nàng đang bước từng bước nhẹ nhàng đến gần anh…
Một cảm giác mãnh liệt đang trào dâng, và anh chỉ muốn chồm tới bế thốc cô gái kia lên, muốn được thỏa sức vày vò trên da thịt thiếu nữ… Nhưng…
“Mặc đồ vào đi, cô làm tôi thấy… gớm!” - Xương Uy cất giọng băng lãnh, rồi quay người bước thẳng về phía cửa. Lí trí của anh đã chiến thắng bản năng, anh biết chỉ một lần dính vào ả Y Tuyết này thì anh sẽ mãi mãi không bao giờ thoát ra được! Anh còn tương lai sự nghiệp, những mục tiêu ở phía trước…
“Thấy… gớm… ư?” - Y Tuyết đổ sụp xuống sàn gỗ, nỗi đau trong tim đáng sợ hơn bất kì nỗi đau nào…
Cảm giác nhục nhã…
Rồi nỗi uất hận…
Hắn đã khinh bỉ cô… hắn dám xúc phạm cô…
Không thể tha thứ!
Đôi mắt lóe lên ánh lửa, Y Tuyết đứng thẳng dậy, tung một cước đạp đổ bàn tiệc mười hai thước.
Rầm rầm!
LOẢNG XOẢNG!
Hầm hầm nhìn theo bóng Xương Uy đang xa dần trong cơn mưa, Y Tuyết hét lên một tiếng:
“Xương Uy, ta sẽ khiến ngươi phảitrả giá đắt!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.